Hắn đờ người ra, im thin thít nhìn mấy giọt máu, chỉ cảm thấy lòng mình dường như cũng đang đứt đoạn, không còn khả năng phục hồi lại nữa. Một cảm giác đau đớn từ đầu ngón tay lan đến ngực, kế đó lại chạy đến từng ngóc ngách trong cơ thể hắn, rồi sản sinh ra sự tuyệt vọng, chậm rãi cắn nuốt, bao phủ toàn thân hắn.
Tiếng dây đàn đứt gãy làm Ngọc Băng giật mình, nàng vội đi qua. Nhìn thấy dây đàn đã đứt, trên mặt đàn còn có máu và mười ngón tay bị thương của Nhan Túc. Ngọc Băng hoảng sợ, vội lấy khăn ra, cầm máu mấy ngón tay cho Nhan Túc.
Điện hạ, trời sắp sáng rồi, chốc nữa ngài còn phải vào triều, nên ngài hãy nằm nghỉ một lát đi. Nhan Túc ngồi như bức tượng, để mặc cho Ngọc Băng dìu hắn nằm lên giường, nhắm mắt lại, không nói một lời.
Ngọc Băng không hiểu Nhan Túc vẫn là đã ngủ hay còn đang thức, nàng thả màn xuống, ngồi canh ở một bên giường không dám bỏ đi. Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận được, vương gia đang chìm trong đả kích.
Đêm đã qua, ban mai đến. Ánh nắng chiếu lên song cửa sổ, mấy vệt nắng cũng lăn tăn đổ lên sàn nhà.
Nhan Túc vẫn không chút động tĩnh.
Hắn đã bỏ lỡ buổi thượng triều vào giờ Mão, chuyện này trước đây chưa bao giờ xảy ra.
Ánh mặt trời lên cao, đã sắp đến giữa trưa, trong con ngõ nhỏ truyền đến tiếng rao của người buôn hoa huế, lẫn bên trong còn có cả tiếng cười đùa của trẻ nhỏ.
Nhan Túc vẫn nằm im không động đậy.
Ngọc Băng càng lúc càng lo lắng hơn, sau cùng, nàng không nhịn được nữa, thấp giọng gọi: Điện hạ, nên dậy thôi.
Bên kia bức màn không ai trả lời, nếu không phải Ngọc Băng tự mình dìu Nhan Túc nằm lên giường, rồi ngồi canh chừng bên ngoài, tựa là nàng sẽ nghĩ bên trong không có ai.
Điện hạ, nên dậy thôi! Ngọc Băng cao giọng lặp lại lần nữa.
Bên trong vẫn lặng yên, Ngọc Băng đang muốn vén màn lên, thì màn đã bị xốc lên từ bên trong.
Ngọc Băng vắt màn lên móc, rồi dìu Nhan Túc dậy.
Trong lúc đó ánh mắt nàng vô tình đảo qua Nhan Túc, nháy mắt ngây ngẩn cả người. Mới qua một đêm, nàng gần như đã không còn nhận ra người trước mắt. Ngài rõ ràng là vương gia, nhưng cũng không giống. Nàng nhìn kĩ hơn, mới tìm thấy chỗ không giống.
Chính là mái tóc.
Hai bên mép tóc của Nhan Túc vốn dĩ đen như mực, hiện tại lại chấm ít màu sương, bên dưới ánh nắng như ẩn như hiện, khiến cho hắn càng thêm vài phần tang thương.
Ngọc Băng cả kinh trừng lớn hai mắt, nhìn mái tóc điểm nhiều hoa sương của Nhan Túc nói không nên lời.
Chỉ trong một đêm đó, An Lăng vương tuổi trẻ tuấn mỹ như già đi mười tuổi.
——————-
Khi Tần Cửu tỉnh dậy, trời đã sáng, suốt mấy năm qua, đây có lẽ là giấc ngủ an ổn nhất của nàng, ngủ rất sâu và không hề nằm mộng.
Nàng chậm rãi mở mắt ra, trong khoảng thời gian ngắn, có chút không quen với ánh sáng. Nàng khẽ hí mắt, bấy giờ mới phát hiện, nàng đã ngủ trên mái nhà, mặt trời sớm lên cao, có ánh nắng lóe ra từ những tán lá.
Nàng cựa cựa người, mới phát hiện mình vẫn bị Nhan Duật ôm trong lòng. Nàng theo đà dựa vào ngực hắn, cánh tay mạnh mẽ của hắn choàng quanh eo nàng, cố định nàng chặt chẽ trong lòng. Hơi thở mãnh liệt của nam nhân thiêu đốt trên tóc nàng, nàng có thể cảm nhận được, nhịp tim của hắn đang va đập vào bên tai, từng nhịp từng nhịp một, vững vàng mà hữu lực không ngừng lay động tri giác của nàng.
Tần Cửu không thể tin được, nàng chính là được hắn ôm trong lòng, ngủ suốt một đêm. Nàng ngẩng mặt, từ góc độ này, có thể nhìn thấy đường nét chiếc căm tinh xảo của Nhan Duật.
Nhan Duật không ngủ, hắn rất nhanh đã phát hiện ra Tần Cửu đã thức, hắn cúi mặt xuống, khuôn mặt tuấn mỹ tà mị của hắn dần dần phóng đại trước mặt Tần Cửu, nàng qua một lúc lâu vẫn không biết nên phản ứng thế nào. Nhan Duật thấp giọng hỏi: Ngủ ngon không? Khuôn mặt tuấn tú mang theo một ít mệt mỏi, hình như là do một đêm không ngủ.
Tần Cửu đẩy Nhan Duật ra, từ trong lòng hắn ngồi dậy, vuốt vuốt mái tóc rối, Cũng do hôm qua ta mệt quá, sao ngươi không gọi ta dậy.
Nhan Duật co co cánh tay và hai chân, chỉ cảm thấy tay và chân đều như chết lặng cả rồi, hắn khẽ nhếch môi, Ta thấy Lệ Châu Nhi ngủ say như vậy, sao nỡ lòng đánh thức nàng dậy.
Tần Cửu nhìn dáng vẻ của hắn, liền hiểu ra hắn bế nàng suốt một đêm nên nhất định cánh tay đã tê rần. Nàng tới trước người hắn, nhẹ nhàng đấm đấm cánh tay và chân cho hắn, Ngọc Hoành, ngươi không gọi ta thức, cũng có thể bế ta vào trong phòng mà.
Nhan Duật ngáp dài một cái, tiến đến trước mặt nàng, cười đến vô lại, Nếu ta bế nàng vào phòng, thì sao có thể được Lệ Châu Nhi xoa bóp chân cho ta.
Tần Cửu cười cười, vẫn chưa bao giờ nghĩ đến, Nhan Duật lại quan tâm chăm sóc cho nàng như thế. Nàng mỉm cười xinh đẹp, xoay người ngồi lên đùi Nhan Duật, vòng tay ôm cổ hắn, điềm nhiên nói: Ngọc Hoành, giúp ta một chuyện được không?
Nhan Duật tà mị cười, ghé vào bên tai nàng thấp giọng nói: Đừng nói giúp nàng làm một chuyện, muốn ta cướp giết phóng hỏa cũng được, cùng lắm, ta không thể làm không công. Dứt lời, liền phơi mặt mình ra.
Tần Cửu hiểu ý Nhan Duật, nàng trừng mắt nhìn, đang muốn chiều ý hắn, ánh mắt lại vô tình xẹt quá khóe môi Nhan Duật, hai mắt bỗng nhiên nhíu lại. Trên môi Nhan Duật vẫn còn dính ít son chưa lau sạch, hóa ra hắn thừa dịp nàng ngủ lợi dụng nàng, nhưng nàng lại không chút hay biết. Trong lòng Tần Cửu sửng sốt, nụ cười trên môi đanh lại.
Tức khắc, Nhan Duật như đứa bé ăn vụng bị phát hiện, lúng túng xoay trái xoay phải nói: Nàng vừa rồi nói gì, muốn ta giúp gì cơ? 2
Tần Cửu lười biếng cười bảo: Ta muốn vào thiên lao chơi một chút.
Được, ta sẽ sắp xếp! Nhan Duật khẽ cười nói.
Tần Cửu thản nhiên cười, ung dung đứng dậy, rời khỏi vòng tay hắn. Nhan Duật nheo lại hai mắt.
Tần Cửu rất lẳng lơ, nhưng bất kể là khi nàng cười xinh đẹp hay cười quyến rũ, bất kể nàng đang ở gần hắn đến nhường nào, thậm chí ngủ một đêm trong lòng hắn, nhưng sau khi tỉnh lại, hắn vẫn như cũ cảm nhận được, nàng luôn giữ một khoảng cách vô cùng xa xôi với hắn.
Hai người từ trên mái nhà đi xuống, rửa mặt chải đầu một lúc, rồi rời khỏi Vô Ưu cư.
Nhan Duật còn có chuyện phải làm, hôm qua khi thẩm vấn Tô Thanh, nảy ra vấn đề liên qua đến đại án của Bạch gia. Hắn hôm qua đã hẹn với Vu Tuyên, hôm nay ở trước Ngự Tiền sẽ thỉnh cầu thẩm lại án của Bạch gia một lần nữa.
Còn Tần Cửu thì đến thiên lao.
———
Thiên lao có thể xem là một nơi rất u ám rùng rợn, những người đã bước vào đây hầu như không ai có thể quay trở ra.
Nhan Túc đứng trước cửa nhà lao, mắt dừng ở Tô Thanh đang ngồi trên đống rơm.
Điện hạ, ngài đã đến rồi. Giọng nói của Tô Thanh vô cùng bình thản, không mảy may một tia gợn sóng.
Nhan Túc im lặng, bình tĩnh lạnh lùng nhìn lão.
Điện hạ lần này tới, hẳn không phải hỏi chuyện lão thần buôn lậu binh khí, mà là hỏi về án của Bạch gia đúng không? Chân Tô Thanh kéo theo xiềng xích, chậm rãi đi đến trước mặt Nhan Túc. Cho đến khi mắt lão đảo qua mép tóc bạc của Nhan Túc, bỗng nhiên cả kinh, cũng là sầu thảm cười nói, Hóa ra, điện hạ đã phát hiện ra tất cả rồi sao?
Đôi mắt lạnh của Nhan Túc nhíu lại, cánh một song sắt của nhà lao, vươn tay nắm chặt vạt áo của Tô Thanh.
Tô Thanh, ngươi nói cho ta biết, nàng đang ở đâu? Nhan Túc hỏi những lời này, giọng điệu là run rẩy. Hắn sợ phải hỏi vấn đề này, càng sợ hơn đáp án của nó, nhưng hắn vẫn muốn hỏi.
Cô ta đã chết từ lâu rồi! Tô thanh nhìn vào mắt Nhan Túc, gằn từng tiếng nói, Ngươi phải đoán ra rồi chứ? Nếu không, vì sao tóc của ngươi lại bạc như thế? Điện hạ, đã qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không quên được ả, chẳng lẽ Tô Tô không tốt sao? Tô Tô so với ả tuyệt không kém!
Vậy sao. Đôi con ngươi của Nhan Túc bình tĩnh không chút gợn sóng, bỗng lóe bi thương lạnh lùng. Hắn vô lực thả tay ra, khóe môi hiện lên một nụ cười lạnh.
Trên đời này, còn có nữ tử nào có thể sánh được với nàng trong lòng hắn.
Trong lòng hắn, điều bị mỗi một nụ cười của nàng chiếm giữ, kín kẽ không tìm thấy một khe hở. Hồng trần vạn trượng, ba ngàn dòng nước[*], có xinh đẹp tuyệt trần, hắn cũng chỉ yêu mỗi phong tư thuần khiết dịu dàng của nàng, yêu nàng không nhiễm lấy một hạt bụi nhỏ, yêu nàng vì giang sơn xã tắc mà không ngừng vun vén, yêu nàng nhu nhược nhưng có thể gánh nặng trọng trách trên đầu vai.
Điện hạ, lão thần không sợ chết, song hết thảy mọi chuyện lão thần làm đều là vì điện hạ, nếu không trừ khử Bạch gia, điện hạ sẽ không có cơ hội ngồi lên vị trí kia. Nếu điện hạ vẫn còn thích Bạch Tố Huyên như thế, điện hạ sẽ không thể làm được gì cả.
Im miệng! Nhan Túc lạnh lùng nói, âm thanh dù không lớn, nhưng trong lời nói lại mang theo uy nghiêm cùng sát khí lạnh như băng làm cho Tô Thanh phải ngừng câu chuyện.
Tô Thanh, ngươi không có tư cách nói nàng. Giọng nói hắn thưa thớt rét lạnh, tựa là nháy mắt quanh thân đều kết băng.
Tô Thanh im lặng không nói, một lát sau, có chút khổ sở đau xót nói: Điện hạ, chẳng lẽ, ngươi thật sự vì một nữ tử... Lão thần buôn lậu binh khí, đều là vì nghiệp lớn của điện hạ, vẫn mong điện hạ hãy cẩn thận một chút, trăm triệu lần không thể để Nghiêm vương tra ra điện hạ có liên quan đến án này, nếu không, e rằng điện hạ sẽ không bao giờ có cơ hội tranh vị nữa.
Nhan Túc trầm mặc không nói.
Tô Thanh vừa bắt gặp vẻ mặt của Nhan Túc, trong lòng cả kinh.
Điện hạ, chẳng lẽ ngài thật sự muốn rửa oan cho Bạch gia, chỉ sợ chuyện này không dễ dàng như vậy. Thánh Thượng sẽ không đồng ý, điện hạ hãy từ bỏ đi, không nên đến chỗ Thánh Thượng tự mình chuốc khổ. Phải biết rằng, quan hệ của người và bệ hạ mới khá lên, tuyệt không thể lại vì chuyện này, khiến phụ tử bất hòa.
Phiền ngươi phải quan tâm rồi! Nhan Túc sâu kín cười.
——-
Tần Cửu đi vào con đường vừa lớn vừa dài của thiên lao, hai bên đường là mấy gian nhà tù, tuy đang giữa ban ngày, nơi này lại một mảnh tối tăm u ám. Ở đây quanh năm chẳng phân biệt được ngày đêm, dù trên vách tường có mấy ngọn đèn mờ, nhưng cũng không đủ sáng, ánh đèn nhàn nhạt kia như bóng ma trơi ở âm ty.
Càng đi sâu vào trong, lòng Tần Cửu càng lạnh.
Nàng nghe thấy những âm thanh của phạm nhân ở hai bên nhà giam, có kêu to, có khóc lóc, có nổi điên, trong không khí còn có mùi hôi thối, khiến lòng nàng co rút đau đớn. Phụ thân, mẫu thân, huynh đệ, cùng tất cả thân nhân của nàng đều từng ở đây vượt qua những ngày tháng tăm tối.
Giám ngục canh giữ nhà lao tự mình dẫn Tần Cửu vào trong, đây là một nhà giam biệt lập, chỉ giam giữ một phạm nhân. Do ở đây chỉ giam những quan lớn trong triều, nên nhà giam cũng tương đối sạch sẽ hơn, nhưng do không khí vô cùng ngột ngạt, vì vậy vẫn bốc mùi như cũ.
Đây chính là nơi giam giữ Tô Thanh.
——————
*Ba ngàn dòng nước: Nguyên văn là Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều , hay nói ba ngàn dòng nước, ta chỉ cần một gáo nước là nàng, thế gian vạn người, ta chỉ cần mỗi nàng là đủ. Trong Phượng Ẩn Thiên Hạ có nhắc qua câu này, Nhược Thủy của cơ Phụng Ly cũng từ câu này mà ra.