Những ngày gần đây Khang Dương Vương Nhan Mẫn sống không được tốt lắm. Nói đến cùng, trước đây, chuyện của Thượng thư bộ Lại Lưu Lật vẫn khiến Khánh Đế bất mãn với hắn, Khánh Đế biết quan hệ giữa Lưu Lật và hắn, cho nên sau khi cấm túc Huệ phi cũng hơi lạnh nhạt với hắn, rất nhiều chuyện vốn là phái hắn làm, bây giờ đều không giao cho hắn nữa, điều này khiến Nhan Mẫn không khỏi có lòng oán hận Khánh Đế.
Tính ngày một chút, đã đến hội Canh Chức, Huệ phi cũng nên hủy bỏ cấm túc rồi. Nếu như Khánh Đế có thể để Huệ phi chủ trì đại hội Chức Tú (thêu dệt) của hội Canh Chức, vậy thì hắn sẽ tiếp tục có hi vọng khiến cho phụ hoàng vui lòng. Dẫu sao, Huệ phi là tần phi của Khánh Đế, lại là nhân vật cấp nguyên lão của Thiên Thần tông, cho nên trên phương diện tranh đoạt, Huệ phi là hậu thuẫn mạnh mẽ của hắn.
Lý Vân Tiêu của Thiên Thần tông là cố vấn của hắn, hiểu ý nghĩ của hắn, nói: Điện hạ, Huệ phi vừa mới hủy bỏ cấm túc, khả năng Khánh Đế để Huệ phi chủ trì đại hội Chức Tú không lớn lắm, trừ phi điện hạ có thể làm một chuyện khiến Thánh thượng vui lòng, đợi khi tâm trạng Thánh thượng tốt hãy cầu xin Thánh thượng.
Nhan Mẫn khoanh tay dạo bước, dung mạo hắn tuấn mỹ, chỉ là khí chất tối tăm, lúc này trong mắt lại lóe lên ánh sáng mờ mịt: Chỉ tiếc gần đây chuyện gì phụ hoàng cũng không cho bản vương làm, bản vương phải lập công như thế nào?
Lý Vân Tiêu liếc nhìn Nhan Mẫn một cái, cười thản nhiên: Điện hạ, không phải đến hội Canh Chức rồi sao, chi bằng điện hạ làm gương, làm chút chuyện có lợi cho dân!
Nhan Mẫn đi vòng quanh vài vòng, cắn răng không nỡ nói: Chỉ có quyên góp chút vàng bạc thôi.
Lý Vân Tiêu giơ tay nói: Không chỉ những thứ đó, tốt nhất điện hạ nên tự mình ra mặt, tự thân tự lực làm chút chuyện có lợi cho dân.
Nhan Mẫn suy nghĩ một lát, gật gật đầu. Mấy ngày sau đó, mỗi ngày hạ triều, Nhan Mẫn lập tức tự mình đưa thị vệ và phủ binh trong phủ An Dương Vương đến cánh đồng ngoài Lệ Kinh để lao động, hắn mặc áo vải, tự mình động tay cày cấy, hơn nữa lại lấy ngân lượng trong phủ ra, ngày ngày sai người ở ngoài cửa phủ nấu cháo phân phát.
Rất nhanh chuyện này đã truyền đến tai Khánh Đế, ngài rất vui mừng, dù sao cũng là hoàng tử của mình, nghĩ đến mấy ngày nay mình vì chuyện của Lưu Lật mà giận lây sang hắn, hình như không ổn lắm. Nhan Mẫn cực kỳ biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thấy thái độ của phụ hoàng với hắn có chuyển biến tốt, lập tức thừa thế cầu xin ngài. Khánh Đế cân nhắc một lát, đã đồng ý lệnh cho Huệ phi chủ trì đại hội Chức Tú.
Khi chuyện này truyền đến tai Tần Cửu, nàng đang ở phủ nói chuyện với Lưu Liên.
Từ khi Lưu Liên làm Thượng thư bộ Hình, con người hắn cực kỳ thông minh, dần dần lên tay với hình án tố tụng, nhưng về hành sự trên quan trường thì vẫn là dân đen, không thể thiếu Tần Cửu thường xuyên chỉ dẫn. Mỗi ngày Lưu Liên cực kỳ bận rộn, người cũng ngày càng chững chạc, chỉ có ngày nghỉ, đến phủ Tần Cửu mới trộm được nửa khắc nhẹ nhàng, cũng chỉ có lúc đó, hắn mới lộ ra thần thái nên có của thiếu niên.
Liên Nhi, gần đây quan hệ giữa ngươi và Sở Sở thế nào? Tần Cửu ôm Hoàng Mao, đang lấy một sợi chỉ thêu màu đỏ trong khay đan đựng tơ ra, vừa xoa đầu Hoàng Mao, vừa lén lút dùng dây đỏ tết mấy nhúm lông vũ màu vàng trên đầu Hoàng Mao thành hai bím, tiện thể thắt dây đỏ thành một cái nơ bươm bướm.
Bọn nô tài là bằng hữu. Lưu Liên thấp giọng nói, nhìn thấy bím tóc nhỏ trên đầu Hoàng Mao, trong nháy mắt đã mở trừng mắt.
Tần Cửu hơi đau đầu, sao tác hợp hai người bọn họ lại khó như vậy, bao giờ thì tình cảm nam nữ của Lưu Liên mới có thể sinh sôi: Không thể chỉ là bằng hữu được, sau này, ngươi phải đi đến dịch quán của Vân Thiều quốc nhiều vào.
A, hả! Lưu Liên ngơ ngác nhìn chằm chằm đầu Hoàng Mao, vẻ mặt kỳ lạ.
Chắc là Hoàng Mao cảm thấy không bình thường, bay ra khỏi lòng Tần Cửu, nhảy lên vai Lưu Liên hỏi: A Xú, vì sao ngươi nhìn đầu ta?
Lưu Liên nói chậm rì: Ta không nhìn đầu ngươi!
Rõ ràng ngươi nhìn. Hoàng Mao kêu lên, dây buộc tóc màu đỏ trên đầu vểnh lên hết lần này đến lần khác.
Ta thật sự không nhìn! Lưu Liên cực kỳ bất đắc dĩ giang tay ra.
Nhất định là ngươi nhìn. Hoàng Mao nhất quyết không tha.
Ta thật sự không nhìn đầu ngươi, ta đang nhìn lông trên đầu ngươi. Vẻ mặt Lưu Liên bình tĩnh, nghiêm trang nói.
Ha ha! Lệ Chi đứng ở phía sau Tần Cửu, không nhịn được cười ra tiếng.
Anh Đào che miệng cười.
Tỳ Ba trước giờ mặt than giật giật khóe miệng, khóe môi nhếch lên.
Tần Cửu ôm bụng, cười đến mức hai vai run lẩy bẩy.
Hoàng Mao bị cười đến mức mông muội, nhảy lên vai mấy người, nhìn nhìn người này, ngó ngó người kia, cuối cùng không biết bọn họ đang cười gì, vì thế bắt chước tiếng cười của mọi người cười “Ha ha, ha ha!” hai tiếng, khiến cho mọi người càng cười vui vẻ hơn. Nó lại hồn nhiên không phát hiện ra, thắt dây buộc tóc hồng bay lên cây chơi.
Chỉ cần Lưu Liên và Hoàng Mao ở cùng nhau, Tần Cửu cảm thấy, cho dù làm đến Thượng thư bộ Hình hay Thừa tướng, đều sẽ tạo ra đối thoại khiến người ta ôm bụng cười.
Nàng cười đủ rồi, bèn sai Anh Đào và Lệ Chi đi pha trà.
Khi trong sân chỉ còn lại Tần Cửu, Tỳ Ba và Lưu Liên, Tần Cửu hỏi Lưu Liên với vẻ mặt nghiêm túc: Ta bảo ngươi ở bộ Hình điều tra hồ sơ vụ án của Bạch hoàng hậu ba năm trước, ngươi đã tìm được chưa?
Lưu Liên gật gật đầu: Có điều những hồ sơ đó đã niêm phong lại cả rồi, cho dù nô tài là Thượng thư bộ Hình, cũng không thể tùy tiện kiểm tra.
Vậy thì nhìn trộm. Tần Cửu híp mắt, đưa ngón tay gõ lên chiếc bàn bên cạnh, chậm rãi nói.
Lưu Liên gật đầu, Tần Cửu đã nói cho hắn biết, cả nhà hắn bị hoạch tội chính là bởi vì vụ án của Bạch hoàng hậu, nếu như án của Bạch hoàng hậu được rửa sạch, vậy án của bọn họ cũng sẽ rửa sạch. Không biết vì sao, mấy ngày qua, gần đây hắn càng cảm thấy Tần Cửu không giống người xa lạ. Thế nhưng, hắn tìm khắp kí ức của mình, phát hiện trong cuộc đời đã qua của mình chưa từng xuất hiện một nữ tử thế này, thậm chí ngay cả người tương tự với nàng cũng không có. Nữ tử hắn tiếp xúc từ nhỏ vốn cực ít, ngoài mẫu thân hắn ra, nữ tử duy nhất tiếp xúc tương đối nhiều chính là Huyên tỷ tỷ dạy hắn chơi đàn.
Mẫu thân nói nàng là họ hàng xa của nhà bọn họ, đặc biệt đến vì sinh nhật của hắn.
Hôm đó chính là sinh nhật mười tuổi của hắn, sau giờ ngọ, mẫu thân đột nhiên phái người truyền lời bảo hắn đến sảnh đường hậu viện gặp một người. Vì vậy, hắn đã gặp nàng. Khi đó, nàng mặc áo tơ trong suốt có hoa văn, tay cầm quạt tròn, ngồi ngay ngắn trên ghế đôn trong phòng.
Hắn mười tuổi, vẫn chưa có khái niệm đặc biệt về đẹp xấu, nhưng hắn nhìn thấy nàng, lại cảm thấy không điểm nào trên người nàng không đẹp, búi tóc nàng chải, cây trâm nàng cài, y phục nàng mặc, đôi mắt lông mày của nàng, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười của nàng đều xinh đẹp như vậy, đẹp đến mức khiến hắn không nhịn được nín thở im lặng, giống như sợ thở ra một hơi, tỷ tỷ giống như tiên tử trước mặt sẽ tan biến vậy.
Ở trong mắt hắn, nàng giống như tiên tử được bao phủ trong ánh sáng trùng điệp, không nên xuất hiện ở chốn nhân gian. Nhưng nếu hắn nói ra rốt cuộc vị tỷ tỷ này đẹp ở chỗ nào, rốt cuộc có điểm nào tốt, chỉ sợ cho dù là hắn của bây giờ gặp nàng, cũng nói không nên lời.Nhất định dáng vẻ hắn lúc đó giống như mất hồn. Bởi vì hắn nghe thấy mẫu thân ho khan một tiếng, dường như lúc này hắn mới lấy lại tinh thần. Vị tỷ tỷ đó cũng lẳng lặng nhìn hắn, trong đôi mắt giống như làn thu thủy có ánh sáng, tiếp theo là nụ cười nhàn nhạt của nàng, từ ống tay áo dài giống như mây trôi rèm cuốn kia, cổ tay trắng muốt như ngọc vươn ra, vẫy vẫy tay với hắn: Đây là Dật Nhi phải không, đã lớn thế này rồi, đến đây để tỷ tỷ nhìn xem!
Giọng nói của tỷ tỷ cũng hay như tiếng trời vậy, uyển chuyển nhẹ nhàng, giọng điệu vừa dịu dàng vừa đầy cưng chiều.
Lưu Liên cảm thấy lúc ấy mình đi tới giống như bị gọi hồn vậy.
Tỷ tỷ giống như thần tiên xoa đầu hắn hỏi hắn đọc sách gì, đã học những gì.
Xem tuổi tác của vị tỷ tỷ này cũng chỉ lớn hơn hắn ba bốn tuổi, nhưng lời nói ra giống như đại nhân. Thật ra hắn của lúc đó không muốn người ta xem hắn là trẻ con nhất, càng không nói đến xoa đầu hắn. Thế nhưng, giọng nói của nàng thật sự quá dễ nghe, mà bàn tay nàng xoa đầu hắn trắng mịn như thế, hắn thà rằng cả đời bị nàng kiểm tra bài vở thế này, cho dù là xoa đầu hắn cũng đồng ý.
Hắn không biết mình đã đáp lại những gì, đến cuối cùng, vị tỷ tỷ đó nói: Dật Nhi, ta tên là A Huyên, sau này đệ cứ gọi ta là Huyên tỷ tỷ được không? Ta rất thích đệ, rất muốn vẽ một bức chân dung cho đệ, nếu như tỷ tỷ đi rồi, lúc nhớ đệ thì sẽ ngắm chân dung của đệ có được không. Tỷ tỷ vẽ người khá giống, trưởng bối trong nhà ta cũng muốn xem xem Dật Nhi trông như thế nào. Dật Nhi để tỷ tỷ vẽ có được không? Vị trưởng bối đó còn cho Dật Nhi rất nhiều đồ chơi nữa, lát nữa tỷ tỷ sẽ cho đệ tất, được không?
Cho dù không cho hắn đồ, hắn cũng sẵn lòng để vị tỷ tỷ này vẽ. Vì thế hắn ngoan ngoãn ngồi trên ghế trong sảnh đường, không hề động đậy, mắt cũng không chớp cái nào.
Huyên tỷ tỷ lại cười xinh đẹp, nói với hắn: Dật Nhi, đệ không cần ngồi trên ghế, ta muốn vẽ dung mạo Dật Nhi thật sinh động, cho nên đệ không cần ngồi bất động ở đó. Đệ có thể đi lại tùy ý, có thể đọc sách, có thể đánh đàn, có thể nghịch với mèo, có thể viết chữ, không câu nệ hình thức, làm gì tùy ý đệ. Hắn đã từng thấy người khác vẽ người, người được vẽ đều không nhúc nhích liên tục một hai canh giờ, vị tỷ tỷ này lại bảo hắn tùy ý di chuyển, có thể thấy chẳng biết kỹ thuật vẽ của nàng cao minh đến mức nào.
Nàng nhẹ nhàng dặn dò một tiếng, hai thị nữ nàng đưa theo bắt đầu bận rộn, bày từng dụng cụ vẽ tranh một lên mặt bàn: có lụa mịn trắng như tuyết, đủ loại bút vẽ kích thước lớn nhỏ khác nhau, nghiên mài mực, mực khói dầu và mực khói thông, còn có đủ loại thuốc màu đa dạng màu sắc, màu xanh đá, màu xanh lá, đất đỏ, đá phấn, hoa xanh đen, son đỏ, còn có đồ sứ để pha màu…
Bày đầy một bàn như vậy, Tố Huyên tỷ tỷ đứng ở trước bàn, vừa bảo hắn tự nhiên di chuyển, thỉnh thoảng còn tán gẫu với hắn mấy câu, mà bút vẽ trong tay nàng lại bắt đầu chậm rãi lướt đi trên lụa mịn.
Khi thì thong thả, khi thì phóng túng.
Hắn cũng làm theo lời nàng nói, chơi đàn một lát, lại đọc sách một lát.
Huyên tỷ tỷ thỉnh thoảng đổi bút vẽ, tô màu khác nhau, ước chừng qua thời gian trên dưới một canh giờ, Huyên tỷ tỷ đặt bút vẽ xuống, nhẹ nhàng nói: Vẽ xong rồi.
Hắn vội vàng đặt quyển sách trên tay mình xuống, chạy tới nhìn.
Trên lụa mịn trắng thuần, là một bé trai duyên dáng đáng yêu, tay bê quyển sách, đang đọc sách.
Mỗi ngày hắn đều có thể nhìn thấy hắn ở trong gương.
Huyên tỷ tỷ vẽ hắn giống như vậy, lại linh động đến thế, nhìn vào bức họa này, khiến người ta dường như có thể nghe thấy tiếng đọc sách của hắn.
Để hắn nhìn đủ rồi, mực vẽ cũng đã khô, Huyên tỷ tỷ sai thị nữ của hắn thu bức vẽ hắn lại, lại phái một thị nữ khác tặng cho hắn rất nhiều đồ chơi, là những đồ chơi trẻ con hiếm lạ chưa từng nhìn thấy tại trấn nhỏ hoang vu nơi hắn ở.
Dật Nhi, ta vừa mới nghe tiếng đàn của đệ, cảm thấy đàn vô cùng hay, Huyên tỷ tỷ cũng biết chơi đàn, mấy ngày ta ở đây, ngày nào cũng dạy đệ chơi đàn, thế nào? Huyên tỷ tỷ mỉm cười hỏi.
Đương nhiên hắn đồng ý.
Mấy ngày sau đó, mỗi ngày Huyên tỷ tỷ lại chỉ dạy hắn chơi đàn. Bình thường hắn luôn có một sư phụ chuyên dạy chơi đàn, hắn vẫn luôn cho rằng sư phụ đánh hay nhất, cho đến khi nghe thấy tiếng đàn của Huyên tỷ tỷ, mới biết cái gì được gọi là tiếng trời.
Dưới sự chỉ dạy của Huyên tỷ tỷ, kỹ thuật đánh đàn của hắn tiến bộ rất nhanh. Nhưng Huyên tỷ tỷ ở nhà hắn chưa được mấy ngày đã rời đi, nói năm sau vẫn sẽ đến thăm hắn. Muốn hắn nỗ lực luyện đàn, cần cù đọc sách. Cho nên, sau khi nàng đi, hắn đã nỗ lực luyện đàn đọc sách, đồng thời, ngày ngày chời đợi năm sau đến nhanh một chút.
Vài năm sau đó, hàng năm Huyên tỷ tỷ đều sẽ đến thăm hắn một lần, hàng năm cũng đều vẽ cho hắn một bức chân dung, đồng thời mang đến rất nhiều đồ ăn ngon chơi vui.
Mấy ngày trước và sau sinh nhật hàng năm của hắn đều trở thành những ngày hắn vui vẻ nhất.
Nhưng thời gian vui vẻ như thế chỉ kéo dài vẻn vẹn bốn năm đã kết thúc. Từ sau khi nhà hắn xảy ra chuyện, cũng không gặp nàng nữa. Hắn nghĩ, nhất định nàng có đi tìm hắn, chỉ là, e rằng có tiếp tục cũng không tìm được hắn mà thôi!
Liên Nhi, ngươi đang nghĩ gì vậy? Lưu Liên nhớ lại quá tập trung, câu nói đó của Tần Cửu cứ giống như truyền đến từ trong mộng, làm bừng tỉnh cơn trầm tư của hắn.
Hắn vội nói: Nô tài sẽ sắp xếp thời gian xem hồ sơ. Bây giờ hắn mới biết, Tần Cửu lật đổ Thượng thư bộ Hình Chu Tử Thu chính là để hắn leo lên vị trí của Chu Tử Thu, có lẽ mục đích leo lên vị trí này chính là để hắn có thể kiểm tra hồ sơ vụ án Bạch hoàng hậu năm đó.
Mỗi một việc nàng làm đều có ý nghĩa sâu xa không ngờ được, đối mặt với một người như vậy, Lưu Liên cảm thấy hơi sợ hãi. Hắn cảm thấy hắn ở trước mặt nàng, gần như là không chỗ che giấu, dường như hắn nghĩ gì, nàng đều sẽ biết.
Ta biết rồi, ta đang hỏi, vừa rồi ngươi nghĩ gì mà ngơ ngẩn như vậy? Lúc ngươi nói chuyện với người khác, dáng vẻ đó không ổn. Tần Cửu nhíu mày lại, nhẹ giọng hỏi.
Lưu Liên cúi đầu, nghĩ một lát, ngẩng đầu nhìn nàng: Thật ra nô tài không nghĩ gì hết, chỉ là sinh nhật của nô tài đã sắp đến rồi, đang nghĩ có nên tổ chức hay không.
Sinh nhật của ngươi, a, thì ra sinh nhật của ngươi đã sắp đến rồi. Hàng lông mày đen nhỏ dài của Tần Cửu nhướng lên, trong mắt phượng lóe lên một gợn sóng, dường như nàng đang lẩm bẩm tự nói: Vậy đương nhiên phải tổ chức rồi, bây giờ ngươi là Thượng thư bộ Hình, chắc chắn không thiếu người muốn chúc mừng sinh nhật ngươi, ta sẽ không đến dự náo nhiệt nữa.
Thật ra, hắn không hề bảo nàng tổ chức sinh nhật cho hắn, có điều nghe thấy câu này của nàng, không ngờ cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Hắn thấp giọng “A” một tiếng rồi không nói gì thêm, đột nhiên lại hỏi: Sinh nhật Cửu gia là khi nào?
Tần Cửu ưu tư thở dài một tiếng, nói: Đã rất nhiều năm ta không tổ chức, đã sắp quên mất sinh nhật lúc nào rồi, bây giờ nhớ lại, có lẽ là gần ngày của ngươi, cũng là khi hoa mẫu đơn nở.
Không biết vì sao, tiếng thở dài khe khẽ của nàng khiến Lưu Liên cực kỳ ưu thương, hắn rất muốn nói, chi bằng năm nay chúng ta cùng nhau tổ chức đi, nhưng nghĩ đến câu vừa rồi của nàng, cuối cùng hắn không lên tiếng.