Nhan Duật nhếch môi cười nói: Lệ Châu Nhi, tới xách thùng phân giúp bản vương.
Tần Cửu thật sự không ngờ Nhan Duật sẽ tự mình chăm sóc cây cảnh, nhìn hắn mặc một bộ áo vải giản dị, ống tay áo rộng xắn cao, bên eo tùy ý buộc vạt áo rộng lên, thật sự giống như một nông phu sơn dã.
Thái cúc đông ly hạ, du nhiên kiến Nam sơn.*
*Trích từ bài thơ “Uống rượu” – Đào Tiềm, bản dịch của Lê Phụng:
Chân rào đông hái cúc vàng
Quay nhìn rặng núi trời Nam trùng trùng.
Trước đây nàng chưa từng hướng đến cuộc sống này, nhưng bây giờ nàng cảm thấy cuộc sống thế này cực kỳ tươi đẹp, với nàng mà nói, đã là giấc mộng xa vời không thể chạm tới. Có điều, bây giờ có thể cảm nhận cuộc sống này một chút, nàng cực kỳ sẵn lòng.
Nàng không đáp lại lời của hắn, chỉ quay đầu nở một nụ cười mỉm điên đảo chúng sinh với hắn, chậm rãi bước về phía hắn. Ống tay áo màu đỏ bạc lướt nhẹ qua đóa hoa nở rộ, ngọc bội trên người phát ra tiếng kêu đinh đang.
Ngài đang chuẩn bị cho hội Canh Chức sắp tới sao? Có điều, Quỷ Vương đại nhân ra lệnh, sao ta dám không tuân lời? Diêm Vương đọc giống với Nghiêm Vương, gọi Diêm Vương thật sự không đủ trút giận lắm, may mà Diêm Vương là vương của đám quỷ. Tiếng Quỷ Vương đại nhân này Tần Cửu gọi rất thân thiết mà trôi chảy, ai bảo hắn tùy tiện đặt biệt hiệu cho nàng. Nàng có chút chống đối bản năng với tên gọi Lệ Châu Nhi đó, ba chữ đó cứ giống như bao hàm toàn bộ gian khổ của nàng, toàn bộ nỗi đau ẩn sâu trong đáy lòng. Bị hắn gọi một cách nhẹ nhàng đơn giản như vậy, cứ giống như bí mật ở sâu trong nội tâm bị người khác nhìn ra.
Nhan Duật ngừng cười.
Nữ nhân này đúng là không chịu chút thiệt thòi nào mà! May mà cho dù là Diêm Vương hay Quỷ Vương, hay là ma quỷ, hắn đều không quan tâm. Hắn đặt thùng phân ở trước người, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng chậm rãi bước tới gần.
Tần Cửu đi đến trước mặt Nhan Duật, cũng xắn tay áo lên thật cao, sau đó vén làn váy lên nhét vào trong thắt lưng rộng rãi, lúc này tay áo vốn thướt tha cực kỳ sạch sẽ gọn gàng. Nàng ngẩng khuôn mặt tươi cười lên nhìn hắn, đưa tay nhận lấy thùng phân trong tay hắn.
Đương nhiên, hắn vốn không định để nàng xách thùng phân thật, chủ yếu là hắn không tin nàng sẽ thật sự cam tâm tình nguyện đến xách giúp hắn. Thấy nàng thành tâm đón nhận như vậy, hắn nhướng mày, cảm thấy không thể tin được.
Tần Cửu nhận lấy thùng phân, hỏi với vẻ mặt tự nhiên: Quỷ Vương đại nhân, cần bón cho cây nào vậy?
Nhan Duật nhìn Tần Cửu không hề chớp mắt, hắn vẫn không tin, nàng sẽ ngoan ngoãn giúp hắn bón phân. Hăn đưa tay tùy tiện chỉ vào một cây cảnh, Tần Cửu nhìn một cái, nói: Rõ ràng cây đó vừa mới bón phân rồi, nên đến cây này.
Tần Cửu xách thùng phân ra phía sau hắn, nghiêng thùng phân, đổ một chút phân ngựa trong đó ra, cầm cái xẻng bên cạnh lên, bắt đầu bón phân ngựa vào rễ hoa của từng cây một, vẻ mặt còn chuyên tâm nghiêm túc hơn hắn vừa rồi.
Nhan Duật đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, nhưng thấy nàng làm việc nghiêm túc, bèn đi theo sau lưng nàng, vỗ tan phân ngựa mà nàng xúc vào rễ hoa, hai người một người ở trước, một người ở sau, chỉ chốc lát sau đã bón phân xong cho một hàng cây cảnh.
Nhan Duật đứng thẳng người, cười như không cười: Cửu gia thật sự khiến ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa đấy!
Câu này là hắn nói ra từ đáy lòng. Phải biết rằng không có nữ tử nào nguyện làm công việc dơ bẩn này. Hắn còn chưa nói xong câu đó, đã thấy Tần Cửu giơ cái xẻng trong tay lên, có thứ gì đó bị ném lên ủng của hắn, đặc sánh. Hắn cúi đầu nhìn, sắc mặt lập tức đen lại.
Hắn đã biết yêu nữ sẽ không thuận theo như vậy mà. Chắc là trước đó ngoan ngoãn giúp hắn bón phân cho cây cảnh như vậy cũng chỉ vì cuối cùng cho hắn một xẻng phân phải không?! Thế mà hắn còn thật lòng tán thưởng nàng ta!
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng.
Lại thấy nàng đứng ở giữa bụi hoa, tay giơ cái xẻng, cười đến mức hoa xuân xán lạn.
Một chiếc váy tơ gấm màu đỏ bạc bao quanh cơ thể nhỏ xinh của nàng, giống như một ràng mây bất ngờ kéo tới, mép váy đỏ bạc đó vén lên, lộ ra chiếc quần màu trắng thuần ở phía dưới. Tóc mây như sương, vấn lỏng thành búi Đọa Mã, cài nghiêng một cây trâm bát bảo, trong nhà ấm trồng hoa với ánh sáng có chút ảm đạm, hai thùy tai giống như đậu tương tư lớn nhỏ khúc xạ ánh sáng, một miếng đá khổng tước điểm kim loại dát mỏng buông ở làn tóc mai, rủ xuống từ trâm bát bảo.
Nàng được các sắc hoa bao quanh, không hề bị đóa hoa kiều diễm tước đi phong thái tài hoa một chút nào, ngược lại càng tôn lên vẻ đẹp của lẫn nhau!
Hắn nhìn chằm chằm hình vẽ hoa cỏ tinh tế in chìm trên chiếc váy đỏ bạc của nàng, nhìn ý cười rực rỡ thuần khiết của nàng.
Thuần khiết!
Hắn cảm thấy nhất định hắn đã hoa mắt rồi, mới nhìn thấy ảo giác thuần khiết từ nụ cười của nàng.
Có điều, nụ cười này thật sự giống như nụ cười của đứa bé thực hiện được trò đùa dai, quá vui vẻ, không giống với nụ cười quyến rũ yêu mị thường ngày của nàng, nàng lúc này cũng khá khác với ngày thường, nụ cười đó khiến cho lòng Nhan Duật ngưa ngứa.
Cứ giống như có một giọt nước mắt rơi vào lòng hắn, khiến mặt hồ lòng hắn có từng vòng sóng gợn lăn tăn.
Cảm xúc cực kỳ nhỏ bé này dâng lên, cảm giác vui vẻ khó hiểu đó, không chỉ không dễ phát giác, mà quá khó để miêu tả. Tần Cửu cười đủ rồi, nhìn phân ngựa trên ủng cùng với phân ngựa dính lên góc áo Nhan Duật, nàng chớp chớp mắt. Vốn tưởng rằng hắn sẽ nổi giận, nhìn dáng vẻ của hắn lại rất kỳ quái.
Trên mặt hắn hiện ra biểu cảm không nói ra lời là vui vẻ và cả phiền muộn, rõ ràng nhếch khóe môi lên, nhưng trong nụ cười đó lại có chút bất đắc dĩ. Hắn đi thẳng đến ghế trúc bên cạnh, thay ủng trên chân ra. Hôm nay ngươi tới không phải là không có chuyện gì chứ? Nhan Duật vừa thay ủng sạch, vừa hỏi.
Tần Cửu rửa tay trong kênh xong, buông góc áo và tay áo xuống, ngồi xuống ghế trúc bên cạnh hắn: Cũng không phải là chuyện gì to tát, đã sắp đến hội Canh Chức rồi, ta cũng đi dự náo nhiệt. Không biết, trong tay ngài có bức thêu của Tô tiểu thư không.
Nhan Duật thay ủng, dậm chân, lông mày dài nhíu lại: Sao thế? Ngươi cũng muốn tham gia? Cũng muốn thắng Vãn Hương? Nhưng mà, rất đáng tiếc, trong tay ta không có bức thêu của Vãn Hương, cho dù có, ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi sao?
Ngài sẽ không bất công như vậy chứ? Không phải ngài xem ta là huynh đệ sao? Trọng sắc khinh bạn như thế không tốt đâu! Tần Cửu cười lười biếng.
Khóe môi Nhan Duật hiện ra chút ý cười: Ngươi thật sự biết dùng lời để ép ta, có điều, ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi thắng được Vãn Hương, An Lăng Vương cũng sẽ không có ý với ngươi đâu. Hơn nữa, tuy rằng ta không có bức thêu của Vãn Hương, nhưng đã từng nhìn thấy, nàng ấy từng tặng một bức Quan Âm đồ cho Nhàn phi để lễ Phật, ta may mắn nhìn thấy. Kỹ thuật thêu thùa của nàng ấy rất giỏi, ngươi muốn thắng nàng ấy, chỉ có thể sáng tạo ra một cách thêu mới mà thôi.
Thật ra trước khi đến, Tần Cửu cũng không ôm hi vọng quá lớn. Có điều, Nhan Duật nói đến Quan Âm đồ, Tần Cửu cảm thấy hứng thú.
Sáng tạo ra cách thêu mới? E rằng ta không làm được, có điều, có người lại có thể! Tần Cửu thản nhiên nói.
Nhan Duật cảm thấy hứng thú hỏi: Ai vậy?
Chính là công chúa Thượng Tư Tư vừa rồi nổi giận đùng đùng rời khỏi đây, hôm nay nàng ấy và Thượng Sở Sở đã đến Ti Chức phường, lấy một ít vải, nói là muốn tham gia hội Canh Chức. Ta thấy rất kỳ lạ, lập tức moi lời từ Thượng Sở Sở, lúc ấy mới biết, Thượng Tư Tư sáng tạo ra một cách thêu, nghe nói so với Bạch gia năm đó.... Tần Cửu đè thấp giọng nói: Nhất định vương gia biết phải không, chính là vị đó của Bạch gia. Nghe nói cách thêu độc đáo của Thượng Tư Tư còn phức tạp hơn cách thêu Kinh Hồng độc đáo trước đây của nàng ấy, bức thêu thêu được càng nhẵn mịn tỉ mỉ hơn. Nghe nói Thượng Tư Tư cực kỳ muốn thắng tô Vãn Hương, cũng không biết là vì sao!
Vẻ mặt Nhan Duật đột nhiên trầm xuống, trong mắt có vẻ ảm đạm lướt qua: Cái này ư, làm sao ta biết được là vì sao!
Tần Cửu cười thầm trong lòng, ngươi biết rất rõ chứ, Thượng Tư Tư người ta dời tình không lưu luyến lên ngươi, vừa rồi chỉ sợ chính là đến để thổ lộ tình yêu.
Tần Cửu không nói gì nữa, nàng đứng dậy đi đến bên con kênh, khom lưng nghịch đóa hoa trong nước một chút, vài con cá nhỏ rối rít chuồn qua kẽ tay của nàng. Nàng trêu đùa cá nhỏ một lát, đứng dậy nói: Nếu ngài không có bức thêu của Tô tiểu thư, vậy ta sẽ không quấy rầy ngài nữa. À, chuyện vừa rồi ta nói với ngài, ngài nhất định không được nói ra ngoài đấy, càng không được nói cho Tô tiểu thư, ngộ nhỡ bị Thượng Tư Tư biết là ta nói ra ngoài, vậy cũng không tốt lắm.
Tần Cửu miệng nói như thế, nhưng trong lòng nàng lại rất rõ, Nhan Duật nhất định sẽ đi nói cho Tô Vãn Hương. Đây là một cơ hội để hắn lấy lòng nàng ta, hắn không thể không lợi dụng. Cái nàng muốn chính là hắn truyền lời đến tai Tô Vãn Hương.
Nhan Duật mỉm cười vuốt ve cánh hoa của một đóa mẫu đơn: Đó là đương nhiên.
Tần Cửu phủi phủi quần áo, nhíu mày nói: Ta đi đây, ta phải về gột rửa mùi hôi trên người. Nói xong, rời đi thẳng.
Khi nàng đi qua cái đình cẩm thạch trắng trong hoa viên, khóe mắt lướt qua bụi hoa, đầu mày nhíu lại.
Rõ ràng trong bụi hoa có người ẩn núp, điều này khiến nàng rất kinh ngạc, hẳn là người đó không phải Thượng Tư Tư, hẳn là nàng ta đã sớm được người hầu dẫn đi rồi, tuyệt đối sẽ không lén lút trốn ở đây. Giải thích duy nhất chính là, có người âm thầm đến gặp Nhan Duật, mà người đó không hề muốn để người khác biết.
Tâm trạng Tần Cửu hơi trầm xuống, cuối cùng ung dung thản nhiên rời đi.
Nhan Duật gối đầu lên cánh tay nằm ở trên ghế trúc, mày kiếm cau lại thành một vết không rõ lắm. Sau khi Tần Cửu rời đi không lâu, cửa trúc của nhà ấm trồng hoa kêu lên, Nhiếp Nhân đi vào.
Vương gia, có phải Thượng Tư Tư đã tới rồi không? Nhiếp Nhân sải bước đi đến trước mặt Nhan Duật, có chút bất đắc dĩ hỏi.
Tròng mắt quyến rũ hẹp dài của Nhan Duật đột nhiên híp lại, gợn sóng trong mắt bắt đầu dâng lên.
Ngươi không cần tự trách, nàng ta sẽ không nói ra ngoài. Ngươi có nghe nói, Thượng Tư Tư sáng tạo ra một cách thêu? Nhan Duật hỏi.
Nhiếp Nhân khoát tay nói: Chưa từng nghe nói.
Nhan Duật cau mày, có vẻ đăm chiêu: Ngươi nói xem, có phải sáng tạo ra cách thêu rất khó không? Người bình thường rất khó làm được?
Nhiếp Nhân cau mày nói: Hẳn là vậy, nếu không thì người người đều có thể sáng tạo rồi.
Nhan Duật gật gật đầu, đứng dậy khỏi ghế trúc: Xem ra, có người muốn truyền chuyện sáng tạo cách thêu ra ngoài, gây áp lực cho các nữ tử trong kinh, ta lại muốn xem xem, còn có ai cũng biết sáng tạo ra cách thêu nữa.
Nhiếp Nhân lại cười nói: E rằng cho dù là biết, cũng không ai biết làm như vậy đâu.
Không thử một lần làm sao mà biết được? Nhan Duật nhếch môi cười nói: Nếu hôm nay ngươi đã đến rồi thì cùng dùng bữa với ta đi, Cửu gia vừa mới đi, có lẽ nói không chừng nàng ta đã chú ý đến ngươi rồi. Có lẽ ngươi nên rời đi vào lúc đêm khuya vậy!
Nhiếp Nhân gật gật đầu.
Quả thực Tần Cửu rất muốn biết người âm thầm đến gặp Nhan Duật là ai, nàng cố ý sai Tỳ Ba phái người ngầm theo dõi, nhưng từ đầu đến cuối không thấy ai đi ra từ phủ Nghiêm Vương.
Mấy ngày nay, càng ngày nàng càng cảm thấy Nhan Duật không hề giống như vẻ bề ngoài, có lẽ, sau này, hắn sẽ trở thành kình địch của mình.