Phì một tiếng, Nhan Duật vẫn chưa đi, không nhịn được cười thành tiếng.
Hắn không thể không thừa nhận, nhìn qua giống như Lưu Liên đang bị Tần Cửu ức hiếp, nhưng trên thực tế, hắn nhìn ra được, thật ra điều ấy chứng tỏ Tần Cửu đang quan tâm đến cảm nhận của Lưu Liên, cho nên mới không dám nói ngay chân tướng cho Lưu Liên, mới cố nói lảng sang chuyện khác.
Tiếng cười của hắn dẫn tới một ánh mắt tức giận của Tần Cửu.
Chao ôi, ta lại quên mất, Hoàng Mao đang ở cùng với Bạch Nhĩ nhà Nghiêm Vương gia, Nghiêm vương gia, ngài trả Hoàng Mao nhà chúng ta đây. Tần Cửu lập tức chuyển đề tài câu chuyện lần nữa.
Diêm vương gia!
Nhan Duật khó chịu cười, tao nhã bước tới, khóe môi hơi cong lên, cười như không cười nói: Cửu gia à, ta còn muốn tìm ngươi đòi Bạch Nhĩ nhà ta đấy, ngươi lại tìm ta đòi Hoàng Mao! Nói ra, Cửu gia cũng nên quản lý Hoàng Mao nhà ngươi cho tốt, sau này không được đến quyến rũ Bạch Nhĩ nhà ta nữa.
Tần Cửu chống nạnh cười nói: Hoàng Mao chính là đứa bé ngoan, sẽ không tùy tiện quyến rũ người khác, nhất là con mèo đen kia.
Nhan Duật nhíu mày nói: Nếu vậy, tại sao hai đứa nó lại thân thế? Hắn lười biếng kéo dài âm cuối.
Thật ra, Tần Cửu cũng có chút nghi ngờ với vấn đề này.
Rõ ràng con mèo đen của Nhan Duật cũng không phải dạng dễ chọc, lần đầu gặp mặt còn cấu véo Hoàng Mao đến mức ngươi chết ta sống, lần thứ hai đã lập hội đi gây án, thật sự khiến nàng khó hiểu.
Lưu Liên thấy Tần Cửu và Nhan Duật ngươi một câu ta một câu, hắn là người đơn thuần, tức giận đến mức đầu hoa ngực nghẹn. Vốn dĩ còn chưa ăn bữa trưa, mặc dù nói vết thương không nghiêm trọng, nhưng dù sao cũng không bằng ngày thường, hắn ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, ngã ngồi xuống nền sảnh tiếp khách.
Tần Cửu cả kinh, ý cười trên mặt lập tức cứng lại, nhấc chân bước lên một bước, cho đến khi ánh mắt khẽ lướt, thấy đôi mắt đen sâu thẳm của Nhan Duật lóe sáng, nàng vô thức dừng chân lại.
Anh Đào vội vàng đi qua, đỡ Lưu Liên dậy.
Tần Cửu cười xinh đẹp, Suýt nữa ta quên mất, Liên Nhi còn đang bị thương, chúng ta cũng nên về thôi.
Cửu gia không tìm vẹt con nhà ngươi nữa à? Nhan Duật chậm rãi hỏi.
Tần Cửu lười biếng cười nói: Không tìm nữa, nó chơi chán sẽ tự biết về. Hoàng Mao biết đường, cho dù đi bao xa, cuối cùng nó đều có thể quay về.
Lúc này đã là xế chiều, tà dương bao phủ muôn nơi, chiếu đỏ nửa bầu trời.
Đoàn người ra khỏi sảnh tiếp khách, men theo lối mòn giữa cây hoa, chậm rãi đi ra ngoài. Tà dương trút xuống ánh sáng nhàn nhạt, nhuộm dần từng bụi hoa và cây cảnh thành một vùng hồng nhạt mông lung, mang theo vẻ đẹp không nói nên lời.
Phía sau bụi tường vi ở đằng trước, truyền đến một tràng âm thanh quái lạ.
Trong lòng mọi người hơi nghi hoặc, đến khi chuyển giàn hoa ra, lập tức nhìn thấy một con vẹt nhỏ mỏ đỏ và một con mèo màu đen tai trắng, đang đánh nhau đến mức khó tách ra được.
Dáng vẻ Hoàng Mao vô cùng thê thảm, dường như trên mình đã bị Bạch Nhĩ cào mấy vuốt, trên bộ lông trắng dính vết máu. Bạch Nhĩ cũng cực kỳ thảm hại, một vết thương ở trên đầu, nhìn hình dạng thì là bị Hoàng Mao mổ.
Tần Cửu thấy hơi khó tin, nàng vốn cho rằng sẽ nhìn thấy hai đứa Bạch Nhĩ Hoàng Mao vui vẻ hòa thuận, cùng ăn món chúng nó trộm được, không ngờ lại là cảnh tượng này.
Rõ ràng Nhan Duật cũng không ngờ đến, hắn kinh ngạc die,n;da.nlze.qu;ydo/nn nhướng mày lên, bên môi có ý cười không thể nén nổi, A, có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ hai ngươi chia của không đều?
Hoàng Mao vừa nhìn thấy Tần Cửu đến đây, không tham chiến nữa, vỗ cánh bay lên vai Tần Cửu, giương cánh mình lên nói: Tiểu gia đau chết rồi.
Tần Cửu vuốt ve bộ lông trắng của nó, kiểm tra vết thương bên dưới của nó, cười nói: Không nghiêm trọng, lát nữa bôi cho ngươi chút thuốc.
Bạch Nhĩ ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở trên một chạc cây, ngạo mạn kêu meo một tiếng với Hoàng Mao, có điều, bởi vì trên đầu mèo có vết thương, dáng vẻ hơi buồn cười.
Vừa rồi không phải hai ngươi cùng đến phòng bếp trộm cá trộm rượu sao, ta cho rằng hai ngươi đã thân rồi chứ, sao chỉ trong chớp mắt đã đánh nhau rồi, lẽ nào đúng là chia của không đều? Tần Cửu dùng khăn lau vết máu trên mình Hoàng Mao, ôm nó vào trong lòng, hỏi.
Hoàng Mao ló đầu ra, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm Bạch Nhĩ, nói: Tiểu gia còn lâu mới thân với nó, vừa nãy tiểu gia chỉ hợp tác với nó thôi.
Bạch Nhĩ lại meo một tiếng, dáng vẻ như hổ rình mồi.
Tần Cửu xoa Hoàng Mao đầu, cười nói: Thì ra là thế. Nàng vẫn nghi ngờ Hoàng Mao và Bạch Nhĩ chơi chung với nhau thế nào, thì ra là như vậy.
Hợp tác ư, giống như nàng và Nhan Duật.
Hội thưởng hoa ở Minh Nguyệt sơn trang đến đây là kết thúc, tất cả mọi người ngồi xe ngựa tấp nập rời đi.
Tần Cửu cũng ôm Hoàng Mao, ngồi lên xe ngựa.
Bánh xe lộc cộc, nghiền lên ánh chiều tà màu đỏ tươi trên mặt đất, núi Cửu Mạn sau lưng nàng càng lúc càng xa.
Trong xe ngựa, Lưu Liên ôm Hoàng Mao, Tần Cửu thoa thuốc cho Hoàng Mao. Nàng rắc Kim Sang dược lên miệng vết thương của Hoàng Mao, dùng khăn trắng quấn vết thương cho Hoàng Mao. Sau khi thu dọn xong xuôi, Tần Cửu liếc Lưu Liên một cái, hỏi: Liên Nhi, tại sao sắc mặt tệ như thế?
Khuôn mặt trong trẻo của Lưu Liên hoàn toàn trắng bệch, làn môi mỏng mím rất chặt, đôi mắt đen ảm đạm. Nói ra, Lưu Liên cũng xem như là một tiểu mỹ nam, mặc dù không cực phẩm bằng Nhan Duật, không tuyệt thế như Nhan Túc, nhưng lại có một phong thái tài hoa riêng biệt. Có điều, bởi vì tuổi hắn còn nhỏ, đang ở thời kỳ dậy thì, nhìn dáng người hơi gầy yếu một chút. Thế nhưng, lồng ngực hắn quật cường ưỡn lên, lại hiện ra sự kiêu ngạo không thể che giấu được.
Sự kiêu ngạo này đang nói, hiện giờ, hắn đang giận Tần Cửu.
Hắn đã ôm Hoàng Mao, rất lâu rồi không nói gì, ngay cả Hoàng Mao cũng không thể chọc hắn nói chuyện.
Liên Nhi, chuyện ngày hôm nay là ta có lỗi với ngươi. Tần Cửu thở dài một tiếng, nói.
Lưu Liên mím môi không nói tiếng nào, ngoài hơi thở thuần khiết mơ hồ ra, rõ ràng trên khuôn mặt đẹp đẽ kia còn có vẻ quật cường khó tả.
Thật ra, ta thật sự hi vọng ngươi có thể sống tốt. Tần Cửu chậm rãi nói.
Nói vậy, vừa rồi, việc xâu trân châu không phải Nhàn phi nương nương đang làm khó ngài, mà là tam công chúa đang chọn chồng, đúng không? Cuối cùng Lưu Liên đã mở miệng nói chuyện, nhưng trong giọng nói lại pha lẫn sự tức giận không nói nên lời.
Thì ra, không ai nói cho hắn, mà hắn cũng đã đoán ra rồi.
Trong lòng Tần Cửu hơi đau xót, chậm rãi gật đầu.
Tại sao ngài phải làm như vậy? Lưu Liên đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo nhìn chằm chằm Tần Cửu.
Hôm đó, trên phố Thiên Môn, tam công chúa đã ngã từ trên ngựa xuống, là ngài động tay vào phải không, hôm đó tôi cũng cảm giác được hình như có người đẩy tôi một cái, tôi mới đỡ nàng ấy vào lòng. Đêm hôm đó, ngài sai tôi đến chợ đêm mua binh khí, cũng là đã sớm đoán được tam công chúa sẽ đến chợ đêm, chính là để sắp xếp cho tôi gặp gỡ tam công chúa, có đúng không? Giọng nói đó có sự trầm thấp của nam tử trưởng thành, nhưng cũng pha lẫn giọng của thiếu niên ngây thơ, đồng thời còn hàm chứa sự trách móc không nói rõ thành lời.
Ngài khổ tâm thiết kế như vậy, chính vì để tôi có thể lấy được tam công chúa. Đúng không? Tại sao ngài phải làm như vậy? Có mục đích gì không thể để cho người khác biết?
Trong con ngươi đen nhánh của Lưu Liên lấp lánh sự thê lương khiến lòng người tan nát.
Tần Cửu từ từ quay đầu lại, không đành lòng nhìn hắn.
Bầu không khí trong xe ngựa vô cùng nặng nề, ngay cả Hoàng Mao cũng bị nhiễm cảm xúc của bọn họ, ngoan ngoãn không hề nhúc nhích, chỉ mở to mắt, nhìn Tần Cửu một lát, rồi lại nhìn Lưu Liên một lát.
Ngài nói tốt cho tôi, nhưng ngài có biết tôi thấy thế nào là tốt không? Tương lai tôi chỉ muốn cưới nữ tử tôi yêu, cho dù nàng có phải công chúa hay không. Lưu Liên cúi đầu nói.
Lòng Tần Cửu vô cùng khổ sở.
Nàng hao tổn tâm cơ bố trí cho Lưu Liên và Thượng Sở Sở quen biết, vốn là định để hai người bọn họ sinh lòng yêu mến, nhưng không ngờ, tất cả đều uổng phí. Vừa rồi, ở trong Mộc Phương viên, khi Lưu Liên biết Thượng Sở Sở có thể gặp nguy hiểm, thật sự rất căng thẳng. Lúc ấy nàng cho rằng hắn đã thích Thượng Sở Sở. Nhưng lại sơ xuất mất, hắn vốn là người thiện lương, cho dù là người không liên quan gặp nguy hiểm, hắn cũng sẽ căng thẳng.
Liên Nhi, ngươi nói rất đúng. Chúng ta đều muốn ở cùng với người mình yêu thương. Thế nhưng, thường thường nguyện vọng này rất khó thực hiện. Ta không muốn nói thêm điều gì, chỉ muốn nói với ngươi, từ khi ngươi vừa ra đời, đã định trước nhân duyên của ngươi không phải do ngươi tự mình làm chủ. Dường như Tần Cửu cực kỳ mệt mỏi, dựa vào thùng xe, chậm rãi nhắm mắt lại.
Không phải do tôi tự mình làm chủ? Tôi lại cứ muốn tự mình làm chủ đấy. Tôi không biết ngài đang nói bậy cái gì, chỉ biết từ khi rời Thiên Thần tông, đến Lệ Kinh, ngài vẫn luôn lợi dụng tôi. Lợi dụng tôi tham gia kỳ thi mùa xuân, chuyện này với tôi không quan trọng. Dù sao tôi cũng là nô tài của ngài, tôi làm những chuyện đó cho ngài là đương nhiên. Nhưng hôm nay, ngài lại lợi dụng tôi kết thân với Vân Thiều quốc. Tần Cửu, mấy ngày nay, có đôi khi tôi lại cảm thấy ngài đối xử với tôi rất tốt, thế nhưng, lòng tốt với một người của ngài lại ẩn giấu nhiều tâm kế như vậy, ngài không cảm thấy mệt sao? Lưu Liên thấp giọng nói, giọng nói vì nghẹn ngào mà hơi khàn khàn.
Mệt sao?
Làm sao có thể không mệt đây?
Mệt đến mức không chỉ cơ thể, mà cả trái tim nàng cũng vỡ nát.
Nàng đã sớm mệt mỏi đến tột cùng rồi.
Nhưng mà, nàng không thể dừng lại. Một khi dừng lại, nàng sợ rằng mình không thể tiếp tục đứng dậy nữa.
Tần Cửu chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Lưu Liên gần như đã sắp khóc, trong đôi mắt phượng tối đen hiện ra ánh nước. Nàng vươn tay ra, từ từ Dieenndkdan/leeequhydonnn vỗ lên vai Lưu Liên, nhưng bị Lưu Liên bất ngờ hất ra, tay đập lên vách thùng xe.
Tần Cửu nhíu mày lại, trong mắt phượng tối đen lóe lên sự dứt khoát, trong thùng xe u ám, cực kỳ bức người. Nàng hơi híp mắt, nói với giọng lạnh lùng: Tư Đồ Dật! Khi nàng gọi cái tên này, đã cắn chặt răng, dường như đã dùng sức của ngàn quân mới có thể gọi cái tên này ra được.
Lưu Liên là cái tên Tần Cửu đặt cho hắn.
Tần Phi Phàm là cái tên chính thức Tần Cửu lấy cho hắn.
Nhưng trên thực tế, hắn có tên của riêng mình, từ nhỏ hắn có tên là Tư Đồ Dật*, đây là cái tên mẫu thân đặt cho hắn, bởi vì mẫu thân hắn hi vọng hắn an nhàn cả đời.
*Dật là an nhàn.
Từ ba năm trước, đã không còn ai gọi cái tên này nữa, hắn chưa bao giờ nghĩ Tần Cửu lại biết cái tên này của hắn. Cho nên hắn giật mình nhìn Tần Cửu, ánh mắt bức người, dường như muốn chọc một cái lỗ trên mặt nàng.
Ngài… ngài không được gọi tên đó của tôi, chỉ có người thân của tôi mới có thể gọi tôi như thế. Sau khi cơn kinh ngạc qua đi, rất nhanh Lưu Liên đã khôi phục được sự bình tĩnh, nói chuyện không lưu tình chút nào.
Tần Cửu hơi híp mắt lại.
Hôm nay, có lẽ đã đến lúc không thể không dán vài liều thuốc mạnh cho Lưu Liên rồi.