Xem chừng nén hương kia đã sắp cháy hết, cho dù Lưu Liên nghĩ ra cách, sợ là cũng không làm kịp nữa. Tần Cửu dùng chân khí bảo vệ nén hương, khiến gió xung quanh không thể thổi lên phía trên phần hương đang cháy, nén hương này sẽ cháy rất chậm, có thể tranh thủ nhiều thời gian hơn cho Lưu Liên.
Tay áo rộng màu đỏ tươi nhờ nội lực mà phồng lên không một tiếng động, nhìn qua giống như bị gió thổi lên, không hề khiến người khác nghi ngờ, chỉ có Nhan Duật gần Tần Cửu nhất mới phát giác.
Đương nhiên hắn biết vì sao Tần Cửu giúp Lưu Liên, trước đây khi Lưu Liên tham gia kỳ thi mùa xuân, chính là hắn điều đình* từ bên trong. Khi Tần Cửu liên minh với hắn đã từng nói, Lưu Liên là bậc đại tài, nàng đã nhìn trúng tài hoa của Lưu Liên, cho nên muốn bồi dưỡng Lưu Liên thành công cụ của nàng. Mới đầu Nhan Duật còn hơi nghi ngờ, nhưng từ khi Lưu Liên thi đậu Trạng nguyên, hắn đã tin rồi.
*điều đình: bàn bạc để đạt đến một sự thoả thuận nhằm giải quyết cuộc xung đột hay tranh chấp giữa các bên.
Hôm nay yêu nữ giúp Lưu Liên, đương nhiên là hợp về tình về lý, chỉ có điều, hắn không ngờ Tần Cửu lại có thể nghĩ ra cách này, thật sự khiến hắn phải nhìn nàng với cặp mắt khác. Nhan Duật nhíu mày nhìn bàn tay khoác lên vai hắn, bàn tay trắng nõn như ngọc ló ra khỏi ống tay áo màu đỏ, trên móng tay sơn màu đỏ son. Hắn nhíu mày, hắn không thích móng tay nữ tử sơn màu, có điều, móng của bàn tay trước mặt cắt rất ngắn, tuy rằng khiến hắn có chút chán ghét, nhưng vẫn có thể chịu được. Mặc dù là vậy, hắn vẫn rất bình tĩnh dịch người ra, lười biếng nói: Cửu gia lại đau lòng vì bản vương ư? Bản vương cảm thấy vinh hạnh vô cùng!
Thật vậy sao? Tần Cửu cười xinh đẹp, dường như cực kỳ tùy ý, đáy mắt đuôi mày đều là vẻ phong tình không kiềm chế được. Nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lưu Liên, chỉ thấy dưới sự dìu đỡ của Anh Đào, hắn đã ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, nhặt trân châu lên suy tư giây lát, sau đó nhỏ giọng nói câu gì đó bên tai Anh Đào.
Anh Đào xoay người ra khỏi sảnh tiếp khách.
Thượng Sở Sở đi đến trước mặt Lưu Liên, sóng mắt trong veo, ánh mắt dịu dàng, Tần Phi Phàm, ngươi nghĩ ra cách rồi sao?
Lưu Liên gật gật đầu.
Ngươi thật sự có thể xâu vào ư? Thượng Sở Sở có chút khó tin, hỏi.
Đúng lúc này, Anh Đào từ bên ngoài đi vào, mở tay ở trên bàn, vài con kiến nhỏ màu đen bò từ trong lòng bàn tay ra. Lưu Liên không nói lời nào, nhưng vẻ mặt chăm chú nhấc một con kiến lên, buộc sợi tơ vào lưng con kiến, thả nó ở một đầu lỗ hổng của trân châu, rồi lại bôi chút mật ong vào đầu còn lại. Con kiến liền bò qua lỗ hổng, cũng kéo sợi tơ đi theo, dùng cách này, chỉ trong chốc lát, mấy viên trân châu đã được Lưu Liên xâu lại thành chuỗi.
Những người quan sát trong sảnh tiếp khách vốn định xem truyện cười của Lưu Liên, chưa từng nghĩ hắn lại có thể xâu xong nhanh như vậy, ai cũng trợn mắt há hốc mồm. Chỉ riêng Tần Cửu khóe môi nhếch lên, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng. Nàng đã sớm biết, Lưu Liên sẽ không khiến nàng thất vọng. Đối với hắn mà nói, đề bài này chỉ là chuyện cỏn con, từ nhỏ hắn đã không chỉ thích đọc sách, mà còn cảm thấy hứng thú với một số chuyện ly kì cổ quái.
Lưu Liên không hề để ý đến cái nhìn của người khác, chỉ ngước mắt nhìn nén hương đã sắp cháy hết một cái, nhanh tay nhanh chân thắt nút ở mỗi đầu sợi tơ. Phải nói ngón tay hắn linh hoạt như vậy là nhờ Tần Cửu bắt hắn chia tơ hàng ngày.
Hắn dâng trân châu đã xuyên xong đến trước mặt Nhàn phi, thi lễ nói: Nương nương, vi thần đã xâu được trân châu rồi.
Hoàng hôn đã tới, ánh chiều tà xuyên qua dây mây ở trần sảnh tiếp khách, phản chiếu lên mặt Lưu Liên, thiếu niên dung mạo thuần khiết, trong tròng mắt đen lấp lánh ánh sáng trong trẻo bức người. Vẻ trong trẻo này xuyên thấu phế tạng người, tựa như một tấm gương, có thể soi rọi sự xấu xa của lòng người.
Ánh mắt dịu dàng của Nhàn phi lướt qua Lưu Liên, nhẹ giọng nói: Không ngờ người đầy cả sảnh tiếp khách, lại chỉ có Tần trạng nguyên có thể giải được đề bài này. Quả nhiên Tần trạng nguyên không hổ là kim khoa Trạng nguyên, quả là thông minh vô cùng!
Tần Cửu lặng lẽ nhấc bàn tay vịn trên bàn lên, không có nội lực của Tần Cửu bảo vệ, rất nhanh nén hương kia đã cháy hết.
Ánh mắt Nhan Túc lướt qua nén hương đã cháy hết, đầu mày hơi nhíu lại, không nhịn được nhìn Tần Cửu một cái.
Tần Cửu nghiêng đầu thản nhiên quét mắt nhìn hắn, ánh sáng lạnh lùng yêu mị hút hồn phách người xoay chuyển trong đôi mắt phượng.
Khóe môi Nhan Túc từ từ nhếch lên tạo thành nét cười lạnh.
Nhan Duật mắt thấy Tần Cửu đứng bên cạnh mình đầu mày cuối mắt với Nhan Túc, đôi mắt tà mị híp lại, thấy nàng dường như không hề để ý, đột nhiên tựa đầu vào cổ nàng, thấp giọng nói: Cửu gia, thì ra ngươi muốn để Lưu Liên làm phò mã của tam công chúa, chẳng trách ngươi hao tổn tâm cơ chu toàn như vậy, chắc hẳn, lúc Lưu Liên và Tạ Trạc Trần giao thủ, Lưu Liên cũng cố ý bị thương phải không, đó cũng là chủ ý của ngươi đúng không?
Giọng nói trầm thấp mị hoặc vang ở bên tai, cảm giác ngưa ngứa này khiến Tần Cửu suýt nữa nhảy dựng lên. Nàng cố gắng chịu đựng hơi thở ấm áp của hắn phả vào cổ, cảm thấy dường như từng cọng lông tơ ở cổ đã dựng thẳng lên, nàng cứng đờ quay đầu lại, thu bàn tay khoác trên vai Nhan Duật về, lười biếng cười nói: Lưu Liên là người của ta, cũng chính là người của vương gia, hắn lấy được tam công chúa, chính là vô cùng có lợi cho vương gia.
Nói cũng đúng! Nhan Duật uể oải thấp giọng nói, trong mắt lóe lên ánh sáng phức tạp nan giải, tạo nên sự đối lập rõ ràng với vẻ mặt ung dung lúc này của hắn, Vậy bản vương không thể không trợ giúp chuyện này rồi.
Hai tay hắn khoanh ở trước ngực, làn môi mỏng khẽ nhếch, vẫn là dáng vẻ cười như không cười, nói với Nhàn phi: Hoàng tẩu, hôm nay bản vương rất buồn phiền. Nhị công chúa gả cho một tên mặt than, tam công chủa gả cho một con mọt sách, người như bản vương lại chẳng ai để ý, thật sự là không công bằng mà.
Nhàn phi cười nói: Nhân duyên tự có trời định, Ngọc Hoành đừng sốt ruột. Nói xong, ánh mắt thản nhiên lướt qua Lưu Liên vẫn đang dâng trân châu, chỉ thấy vẻ mặt hắn có chút mơ màng, quả nhiên là con mọt sách. Thật ra, lúc này tâm tư Lưu Liên đang đặt ở chuyện Tần Cửu có bị xử tử hay không, thấy Nhàn phi không hề nhắc tới chuyện này, đang nghĩ xem nên hỏi một câu thế nào.
Nhàn phi mỉm cười nói: Hội thưởng hoa hôm nay đến đây là kết thúc rồi, bản cung trở về sẽ bẩm rõ với Thánh thượng chuyện ngày hôm nay.” Nói xong, bà đứng dậy, rời khỏi trong sự vây quanh của cung nữ.
Mọi người cung tiễn Nhàn phi, sau đó từng người cũng tản đi, cuối cùng tiệc thưởng hoa vô cùng náo nhiệt đã hạ màn vào lúc hoàng hôn. Hai vị công chúa của Vân Thiều quốc, từng người cũng tìm được nhân duyên của mình, trong nháy mắt Nhiếp Nhân và Lưu Liên đã trở thành đối tượng hâm mộ của chúng nhân.
Thỉnh thoảng có người đến chúc mừng Lưu Liên, nhưng Lưu Liên vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, cho rằng mọi người đang chúc mừng hắn giải được đề bài, khiêm tốn cười ôm quyền nói: Đa tạ, đa tạ!
Nhìn thấy Nhàn phi cứ đi như vậy, cũng không hề nhận vòng cổ trân châu hắn xâu được, chắc là sẽ không làm khó Tần Cửu nữa. Hắn bưng vòng cổ trân châu đến trước mặt Tần Cửu, hỏi: Cửu gia, vậy là không sao phải không?
Tần Cửu cười dịu dàng nói: Liên Nhi, vòng cổ trân châu này chính là của tam công chúa, ngươi còn không mau trả lại cho tam công chúa đi.
Lưu Liên nghe vậy, lại vội vàng bưng vòng cổ trân châu đến trước mặt Thượng Sở Sở, Thì ra chiếc vòng cổ này của tam công chúa, trả cho tam công chúa.
Lúc này Thượng Sở Sở vẫn chưa hồi phục tinh thần từ cơn đả kích sắp gả cho Lưu Liên.
Vốn dĩ, nàng cho rằng ngoài Nhan Túc sẽ không có ai giải được đề bài này, cho dù thật sự có người thông minh cũng không thể làm được trong vòng một nén hương. Vậy nên nàng cảm thấy không hề có sơ hở. Dù thế nào cũng không ngờ, một Tần Phi Phàm nhảy ra giữa đường.
Nàng nhìn vòng cổ trân châu Lưu Liên bưng trong tay, nhất thời lại không biết làm thế nào cho phải.
Phi Phàm, việc này, ta có thể không... Thượng Sở Sở vốn định nói, ta có thể không lấy ngươi không? Vừa mở miệng, nàng đã ngẩn người.
Phi Phàm?!
Lời thầy bói Lý Thiết Chủy kia đột nhiên vang vọng bên tai.
Chữ Túc này, có nghĩa là tâm nguyện, nói rõ trong lòng cô nương có một người. Nhưng sau khi mở chữ này ra, bên trong lại là chữ Ngạt, Ngạt là không tốt. Không tốt, chính là không phải mối lương duyên.
Nhưng chữ này, nếu xóa đi chữ Ngạt, thêm một chữ Hựu thì lại là Phượng. Phượng là lương phối của cô nương, nhưng cần cô nương buông bỏ chấp niệm trong lòng. Ngoài ra, điều đáng tiếc là, hiện giờ chữ Phượng này lại đang trong khốn đốn, cần cô nương tinh mắt kiếm tìm.
Kết hợp lại giải thẻ tre này, mặc dù nhân duyên của cô nương hơi lận đận, nhưng nhất định sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng. Nhân duyên sau này của cô nương là nhân duyên phi phàm.
Nhân duyên phi phàm.
Phi phàm, Tần Phi Phàm.
Chẳng lẽ nói, nàng và Nhan Túc đã định trước là vô duyên, mà nàng và Tần Phi Phàm lại là mối lương duyên trời định?
Nàng đến Lệ Kinh, người đầu tiên gặp được là hắn!
Đêm hôm đó, nàng dạo chơi trên đường, người gặp phải cũng là hắn!
Mà hôm nay, người giải được đề bài lại là hắn!
Nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt mỉm cười của Lưu Liên, giật lấy vòng cổ trong tay hắn, bước nhanh chạy ra ngoài.
Nhan Túc đã khoanh tay đi tới, thản nhiên cười nhẹ nói: Tần Trạng nguyên, vết thương đã lành rồi sao? Bản vương lại không biết y thuật của Diệp ngự y lại cao minh như vậy, xem ra, bản vương phải bẩm báo phụ hoàng, cần phải ban thưởng hậu hĩnh cho ông ấy.
Lòng Lưu Liên chùng xuống, mặc dù hắn không bằng lòng ngụy trang, nhưng cũng biết Nhan Túc đã nghi ngờ việc này, tuyệt đối không thể để hắn ta vạch trần sự thật. Hắn vội vàng che ngực nói: Điện hạ, quả thực thuốc của ngự y rất hữu dụng, chỉ có điều, vết thương tuy sâu, nhưng lại không đâm trúng chỗ hiểm, chỉ hơi đau mà thôi. Nếu như không phải vì cứu Cửu gia, tôi sẽ không vội vàng chạy tới như thế. Lưu Liên nhìn ngực mình, sắc mặt trắng bệch, nói.
Vì cứu Cửu gia? Mắt phượng của Nhan Túc hơi híp lại, liếc xéo Tần Cửu một cái, khóe môi nhếch lên tạo thành ý cười giễu cợt.
Có một số người thật là vô liêm sỉ, ngay cả người ngây thơ như vậy cũng muốn lợi dụng. Bản vương bội phục! Nhan Túc để lại một câu ý tứ xâu xa, tươi cười rạng rỡ rời đi.
Cửu gia, An Lăng Vương có ý gì vậy? Lưu Liên hỏi.
A, Tần Cửu nhìn chiều tà nơi chân trời, nói với Tỳ Ba, Chúng ta nên về phủ rồi, nếu không sợ là sẽ không kịp về phủ trước khi trời tối.
Cửu gia, rốt cuộc là có ý gì vậy? Lưu Liên lại hỏi.
Tần Cửu nghiêng đầu nói với Anh Đào: Anh đào, Liên Nhi bị trọng thương, ngươi đỡ hắn thật cẩn thận. Xoay người định rời đi.
Tần Cửu, rốt cuộc ngài có ý gì? Sắc mặt Lưu Liên đã trắng bệch, trong lòng có dự cảm không lành, hắn bước nhanh đến trước mặt Tần Cửu, cản đường nàng.
Ôi chao, suýt chút nữa ta đã quên mất một chuyện quan trọng, Hoàng Mao à, Hoàng Mao đi đâu rồi? Tần Cửu nói lớn tiếng.
Phì một tiếng, Nhan Duật vẫn chưa đi, không nhịn được cười thành tiếng.