Hôm Nay Ta Không Tiện

Chương 7

Trước Sau

break

Chương 7: Gia Nghi còn muốn giết vi phu không? (H)
 
Đến tịnh xá Lộc Sơn thì trời đã tối, sau khi dàn xếp mọi thứ đâu vào đấy, Tạ Phi nắm tay Cao Trĩ đến sương phòng thứ hai ở phía đông, bước vào phòng, nàng cảm thấy răng môi va vào nhau lập cập, không biết là sợ hãi hay sợ lạnh.
 
Vừa vào cửa, hắn đã ôm nàng từ phía sau, thì thầm vào tai nàng: "Còn nhớ không, Gia Nghi? Lần đầu tiên chúng ta mây mưa là ở đây, lúc đó tiên hoàng ở phía trên đó nhìn chúng ta.
 
Cao Trĩ lắc đầu: "Ta không nhớ rõ."
 
"Thần giúp công chúa nhớ lại -- " Tạ Phi cắn nhẹ vào tai nàng, "Dược là nàng hạ, đao cũng là nàng phóng, cái thủ đoạn vụng về đó mà cũng muốn giết ta."
 
Tay anh lần theo cổ áo luồn vào trong vạt áo của nàng, nắm lấy bầu ngực đẫy đà, dò hỏi: "Gia nghi, hiện tại còn muốn giết vi phu không?"
 
Cả người Cao Trĩ run lên, nhắm chặt mắt lại, liều mạng lắc đầu.
 
"Nằm sấp xuống."
 
Ở đây không có địa long, ngoài trời tuyết vẫn đang rơi, hàn phí trong phòng khiến người ta rùng mình, Cao Trĩ tự biết hôm nay mình không trốn được cảnh bị hắn chà đạp nên nghe theo nằm trên bàn, bày ra vẻ cam chịu số mệnh, đôi mắt ươn ướt và chóp mũi hồng hồng.
 
Tạ Phi vén chiếc váy dày lên, cởi nội khố của nàng xuống mắt cá chân, đột nhiên vỗ mạnh lên chiếc mông tròn trịa đang vểnh lên:
"Nàng giữ sức đi, lát nữa hẵng khóc."
 
Hơi thở của hắn ngày càng nặng nề, cự thú dưới thân Tạ Phi đã thức tỉnh sau giấc ngủ say, đang trướng đại ngẩng cao đầu đến sát hoa huyệt nàng, hắn đưa tay đẩy hai cánh hoa mỏng manh sang một bên, liên tục cọ xát ở cửa động lại không thẳng tiến xông vào.
 
Hai chân trắng nõn của nàng run run, hạ thân không ngừng trào ra xuân dịch chảy dọc xuống đùi trong, hắn chợt tò mò không biết ŧıểυ huyệt phấn nộn mê người kia rốt cuộc có bao nhiêu nước.
 
Hắn hơi dùng sức lật nàng lại.
 
Công chúa bị hắn đè xuống bàn, ban đầu đưa lưng về phía hắn cũng không thấy thẹn lắm, bây giờ lại bị bắt nhìn hắn đùa bỡn với chính mình thế nào, với nàng đây chính là một loại khổ hình, nàng quay mặt sang một bên, không muốn nhìn xem hắn tra tấn mình.
 
Tạ phi không có ý định buông tha nàng, hắn kéo cổ áo nàng ra, bắt ra một đôi thỏ ngọc rồi hôn lên, hắn nâng hai bầu ngực mềm mại lên, lại gom chúng lại về phía nhau, lần lượt mυ"ŧ mạnh hai viên phúc bồn tử, đầu lưỡi liếʍ mυ"ŧ trêu chọc quét thành vòng tròn, khi môi lưỡi hắn rời đi, nhũ hoa vươn thẳng run rẩy vì lạnh, hặn lại cúi xuống tiếp tục liếʍ mυ"ŧ để mang lại hơi ấm cho đôi bồng đào.
 
Quá trình này cứ lặp đi lặp lại không biết mệt mỏi, hạ thân công chúa đã sóng trào như nước lũ, trên mặt đất đã có một vết nước nhỏ.
 
Quá trình này cứ lặp đi lặp lại không biết mệt mỏi, hạ thân công chúa đã sóng trào như nước lũ, trên mặt đất đã có một vết nước nhỏ.
 
Ngày thường hắn luôn thích dùng dâm ngôn hoa ngữ trêu chọc nàng, nếu thấy nàng chảy nhiều nước như vậy chắc chấn sẽ mở miệng đùa ghẹo vài câu, vậy mà hôm nay hắn lại hiếm khi trầm mặc, chỉ vùi đầu chuyên tâm liếʍ láp.
 
Bị liếʍ láp như vậy làm công chúa cảm thấy như có hàng nghìn con kiến
 
bò ngang cổ họng, ngứa đến mức muốn hét lên, nhưng lòng tự tôn và kiêu ngạo đã ngăn nàng phát ra tiếng phóng đãng, người nàng như bị phân ra làm hai nhân cách đang đấu tranh với nhau.
 
Cũng không biết hắn đang làm gì, rõ ràng là đã có mũi tên trên dây không thể không bắn nhưng hắn cứ giữ chặt dây cung mãi.
 
Tạ Phi cũng không tốt lắm, thân thể mềm mại của công chúa đã bị hắn mài ra ướt đẫm, ©ôи th!t cực đại to phía dưới cũng chuyển từ đỏ sẫm chuyển sang đỏ tím, cự vật kia như có linh hồn riêng của mình, nhiều lần muốn lao thẳng vào ŧıểυ huyệt lầy lội rồi hung hăng khuấy động đường hoa nhưng bị ý thức của hắn ngăn lại, không để nó tiến thêm được nữa.
 
Đôi nhũ hoa đã bị hắn bú mυ"ŧ đến đỏ bừng, ŧıểυ huyệt bên dưới cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, cánh hoa sưng đỏ sung huyết, lông mu mềm mại bị xuân dịch tưới lên ướt đẫm nhớp nháp, cửa động hô hấp lúc đóng lúc mở, âm thầm câu dẫn hắn tiến vào khai phá.
 
Cự vật lại cọ xát một vòng u cốc, rung rung đắc ý nhưng không tiến vào, ma xát làm công chúa ngứa ngáy không chịu nổi, nàng nhịn không được vặn vẹo eo, muốn dùng hết sức để đưa nhục hành vào cơ thể mình.
 
Những làn sóng trống rỗng ập đến, nàng công chúa nhỏ bất lực không nói nên lời, cắn môi dưới, nhu nhược đáng thương nhìn Tạ Phi, hai tay ôm lấy cổ hắn, đối với Cao Trĩ, đây đã là lời cầu hoan cực hạn mà nàng có thể làm.
 
Nàng chưa bao giờ chủ động như vậy, Tạ Phi bị hãm sâu trong đôi mắt đó, gần như bị cám dỗ, nhưng sau khi cọ đến hoa huyệt nàng thì dừng lại.
 
Công chúa đáng thương không biết vì sao, dùng sức kéo nam nhân trước mặt về phía mình, nàng hôn nhẹ lên môi hấn, rồi lại hôn lên cằm hắn, ưỡn ngực cọ nhũ hoa vào người hắn, nội khố không biết đã bị cởi ra hoàn toàn từ khi nào, hai chân trần trụi quấn chặt lấy eo thon rắn chắc của hắn.
 
Ám chỉ đến mức này mà hắn còn không rõ thì là do hắn cố tình.
 
Nhưng hôm nay Tạ Phi đã quyết tâm chỉ muốn trêu chọc nhưng không dập hỏa dục, công chúa không còn cách nào khác, nàng khó chịu đến suýt khóc, tất cả sự tủi thân trong lòng nàng dâng lên.
 
Đây rõ ràng là một loại nhục nhã nhưng nàng vẫn làm tù nô của du͙© vọиɠ.
 
“Muốn làm." Nàng gian nan nói ra hai chữ, gương mặt đỏ bừng lên.
Hơi thở Tạ Phi chợt nặng nề, giọng nói trở nên khàn khàn: “Nàng muốn làm gì?”
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc