Chắc là vì hai ngày trước bị Thẩm Tây Thời chơi đến văng nước ŧıểυ, cảm thấy mất mặt, cho nên mấy ngày nay Tô Tử Khanh vẫn luôn đang tự hỏi phải làm như thế nào để hòa nhau một trận.
Cô ngồi ở trên bồn cầu lướt di động một lát, liên tục lướt lướt những tin nhắn ưu đãi, lúc này mới phản ứng lại hôm nay là tháng 5 ngày 20, là 520(*).
(*)520: Trong tiếng Trung Quốc có nghĩa là Anh yêu em hoặc là ngược lại.
Haizz, cái gì vậy chứ, cái này không phải trò chơi của đám con nít sao.
Cô tiện tay để điện thoại di động qua một bên, cởi quần áo, đi vào phòng tắm tắm vòi sen.
Tắm rửa xong đi ra ngoài, bọc khăn tắm, đi đến trong phòng, không ai.
Còn chưa có họp xong sao?
Cô lại đi đến phòng làm việc, Thẩm Tây Thời đang ngồi ở ghế tay vịn, cùng tổ trưởng đội nghiên cứu nước ngoài họp video.
Làm anh tăng ca.
Cô để chân trần đạp lên trên sàn nhà, nhẹ giọng đi đến bên bàn làm việc, đôi tay chống ở bên cạnh bàn, cúi người nhìn người đối diện.
Hai vυ" bị tư thế tay này đè ép, lộ ra rãnh ngực mê người.
“Tổng giám đốc Thẩm.” Cô nhìn anh, nói khẩu hình miệng.
Thẩm Tây Thời từ màn hình máy tính giương mắt lên nhìn cô, ánh mắt dừng ở rãnh ngực của đối phương một chút, nhướng mày.
Lá gan cũng không nhỏ.
Hừ.
Tô Tử Khanh hạ thấp người xuống, quỳ gối ở trên tấm thảm trước bàn, dùng cả tay chân chậm rãi bò qua cái bàn, bò đến trước ghế dựa.
Thẩm Tây Thời đang nghĩ xem cô lại đang chơi trò gì, thì thấy cô quỳ gối ở dưới bàn, từ giữa hai chân của anh ngẩng đầu lên.
Tóc xõa tung ra, rớt ở trên bả vai trần trụi, khăn tắm màu trắng bọc lấy bộ ngực của cô, bởi vì lôi kéo mà tụt xuống một chút, khó khăn lắm mới che khuất được hai viên đầu vυ" hồng nhạt, phần eo võng xuống, mông nhếch cao lên, đôi mắt phủ đầy hơi nước, từ dưới nâng mắt ướt dầm dề lên mà nhìn anh, bộ dạng giống như con chó cái nhỏ đã phát tình.
Thẩm Tây Thời gần như là cứng lên trong nháy mắt, đôi tay gắt gao nắm chặt lấy tay vịn, đôi mắt chặt chẽ nhìn cô chằm chằm.
“BOSS?” Tổ trưởng đội nghiên cứu nước ngoài Vương Đại Sơn ở đầu dây bên kia đang báo cáo lại kết quả nghiên cứu vô cùng mãnh liệt, nhiệt tình, lại phát hiện ông chủ không biết vì sao lại rủ mắt xuống, anh ta cho rằng mình nói chỗ nào đó không đúng.
“Cậu nói đi, tôi đang nghe.” Thẩm Tây Thời ngồi thẳng người lại, dịch chuyển về phía trước, điều chỉnh lại dáng ngồi, một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía màn hình máy tính.
Tô Tử Khanh nhìn quần tây trước mắt nhô lên, cười vô cùng gian trá, vươn tay chọc chọc nó.
Thẩm Tây Thời không lộ chút biểu cảm nào.
Xem anh có thể nhẫn nhịn được bao lâu.
Tô Tử Khanh ngồi quỳ, vươn tay, thong thả mà kéo khóa kéo quần tây xuống, lột luôn qυầи ɭóŧ, dươиɠ ѵậŧ thô dài gần như trong nháy mắt nhảy đánh ra ngoài, đập lên trên mặt cô.
Từ dưới hướng này của cô nhìn lên Thẩm Tây Thời, góc độ này có thể nhìn thấy cằm anh, căng chặt, đường cong tuyệt đẹp.
dươиɠ ѵậŧ bị khoang miệng ướt nóng gắt gao bao lấy, cô trên dưới phun ra nuốt vào, bắt chước tư thế làʍ t̠ìиɦ.
“Chơi em.” Cô dừng lại, làm một khẩu hình, da^ʍ đãиɠ mà lắc mông nhỏ.
Gân xanh trên cánh tay Thẩm Tây Thời thay nhau nổi lên, chế trụ cằm cô, nâng eo đem dươиɠ ѵậŧ nhét vào cái miệng nhỏ hồng nhuận của cô, chỉ cảm thấy đầu lưỡi nhỏ của cô thật mềm, muốn hung hăng cắm vào đi, một cây cắm vào toàn bộ.
Anh duỗi tay mơn trớn tóc cô, động tác nhẹ nhàng đi xuống, ý muốn nói thật sự rất rõ ràng.
Tô Tử Khanh nhìn anh một cái, nửa người trên áo sơ mi không chút cẩu thả, ở dưới bàn lại mở cửa lớn, đút thư kí của mình ăn dươиɠ ѵậŧ.
Cô híp mắt, cong cái miệng nhỏ đỏ rực, thong thả mà đi xuống, đem nguyên cây của anh nuốt vào.
dươиɠ ѵậŧ của anh thật lớn, cô nỗ lực ngậm lấy, vẫn còn nửa cây ở bên ngoài, đôi tay vút cô nắm lấy đoạn phía dưới, bắt chước khoang miệng gắt gao nắm lại, phối hợp biên độ cái miệng nhỏ trên dưới loát động.
Thẩm Tây Thời sướиɠ đến cả người căng thẳng, gần như là chạm vào là nổ ngay.
Tô Tử Khanh cảm giác được dươиɠ ѵậŧ trong miệng càng ngày càng cứng, đột nhiên, cô ngửa đầu ra sau, chỉ nghe một tiếng “Ba” nho nhỏ.
Cô dừng lại.
Giơ tay lau nước bọt trên khóe miệng chảy xuống một cái, bò lui ra ngoài.
Tổ trưởng Vương Đại Sơn ở đầu kia, không rõ vì cái gì mà vẻ mặt của ông chủ đột nhiên dục cầu bất mãn, tăng nhanh tốc độ nói, lưu loát báo cáo xong.
Vốn dĩ cuộc họp 40 phút, nhưng lại hai mươi phút làm xong.
Thời điểm Thẩm Tây Thời giải quyết xong Vương Đại Sơn tiến vào, Tô Tử Khanh đang ôm di động nói chuyện phiếm cùng bạn thân, vẻ mặt cười khanh khách xấu xa.
Nghe được tiếng mở cửa, cô cảnh giác mà ngẩng đầu, Thẩm Tây Thời đã sắp chạy tới mép giường, đang cởi cà vạt, đôi mắt híp, từ trên cao nhìn xuống cô.
“Lại đây.” Anh đem cà vạt kéo xuống, vòng ở trên tay, sau đó bắt đầu cởi cúc áo.
Tô Tử Khanh chớp chớp mắt, mông dịch ra phía sau một chút.
Em không.
Thấy cô lùi lại phía sau, Thẩm Tây Thời cong cong khóe miệng, hừ một tiếng, tiếp theo nháy mắt, bắt lấy mắt cá chân của cô liền đem người kéo tới trước mặt, hai chân mở rộng ra, hạ thân liền như vậy mà đối diện anh.
“A…” Tô Tử Khanh kêu to: “Làm gì làm gì, anh làm gì?”
“Làm em.”
Thẩm Tây Thời cắn răng, đơn giản thô bạo.
Chân sau anh đè ở mép giường, quần tây ôm chặt lấy đường cong ở chân, đôi tay chống ở hai bên sườn của cô, cong hạ thân, áo sơ mi ở trước mở rộng, rũ xuống hai bên sườn bao trùm lấy cô, xương quai xanh cùng cơ bụng ở dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt trong phòng ngủ giống như lóe lên màu đồng cổ của tơ lụa.
Tô Tử Khanh nhìn chằm chằm cơ bụng của anh, đường lông nhỏ gợi cảm từ bụng một đường kéo dài xuống dưới, biến mất ở dưới quần tây, cô theo bản năng nuốt nước miếng xuống.
Lại thấy anh ngồi dậy, đôi tay giật kéo cà vạt lôi kéo tạo thành một tiếng bang, Tô Tử Khanh run run.
“Em sai rồi, em sai rồi…” Cô chống người về phía sau, lùi lại, ý đồ muốn chạy trốn.
“Nhận sai quá nhanh, lần sau còn dám.” Thẩm Tây Thời quá hiểu tình tình này của cô, không buông tha cô, chế trụ hai cánh tay của cô nhấc lên phía trên, lướt qua đỉnh đầu, chặt chẽ đè ở trên giường.
Thực lực cách xa, Tô Tử Khanh giãy giụa tìm đường sống cũng không có, ngửa đầu nhìn người nam nhân mê hoặc ở trên người mình, ánh sáng ở phía sau, không nhìn thấy rõ biểu cảm của anh.
“Ông chủ đang tăng ca, em thân là thư ký lại chỉ biết gây trở ngại chứ không giúp gì.” Thẩm Tây Thời đè thấp thân thể: “Làm cho anh, không phải sao?” Toàn bộ nội trong cơ thể tổng giám đốc Thẩm bùng nổ, không người nào có thể kháng cự.
Tô Tử Khanh bị khí thế của anh chấn trụ, đầu óc có trong nháy mắt như dừng lại.
Chỉ tốn vài giây, Thẩm Tây Thời kéo cà vạt qua nắm lấy cổ tay của cô, trói chặt lại với nhau.
Tô Tử Khanh kéo kéo, không có gì thay đổi.
“Tổng giám đốc Thẩm, tổng giám đốc Thẩm… Anh trai…” Cô cười xin tha, cô chỉ mặc một bộ váy ngủ bằng tơ tằm hơi mỏng, đôi tay bị kéo qua đỉnh đầu, bộ ngực vì tư thế này mà dựng thẳng lên, hai chân bị bị chân người đàn ông chống lấy, mở lớn ra, bộ dáng lần này, mặc cho người ta xâu xé.
Gọi anh trai cũng vô dụng.
Thẩm Tây Thời “Xoát” một tiếng cởi áo sơ mi, ném về phía trước, rơi ở trên mặt cô.
“Tổng giám đốc Thẩm đêm nay phải giáo huấn em.”
Trước mắt Tô Tử Khanh tối sầm lại, hoàn toàn nhìn không thấy động tác của anh, cười không nổi.
Tiếp theo trời đất quay cuồng, người đã quỳ ghé vào trên giường, đôi tay bị trói lại, khuỷu tay chống đỡ, váy xốc cao, mông cong mang qυầи ɭóŧ chữ T cao cao nhếch lên.
Trước mắt chỉ còn lại có một mảnh mông lung mờ nhạt, lại làm cảm giác càng thêm nhạy bén, có chút không sợ hãi, lại còn ẩn ẩn chờ mong.
Bàn tay hơi thô ráp đặt lên cái mông mượt mà, ôn nhu mà vỗ về chơi đùa vài cái, tiếp theo “Bang” mà một tiếng: “Nâng mông lên.”
gần như là ngay lập tức, chỗ kia liền đỏ lên.
“A ư…” Tô Tử Khanh rụt về phía trước, nhưng giây tiếp theo eo nhỏ đã bị chế trụ: “Bang” lại thêm một tiếng.
“Không được trốn.” Tổng giám đốc Thẩm quỳ gối phía sau cô, nhìn cô từ trên xuống, giống như một vị vua trầm giọng hạ lệnh.
“Anh anh anh.”
“Còn giả khóc?” Lại “Bang” một tiếng: “Vừa mới nãy ở phòng làm việc khiêu khích anh, không phải rất uy phong sao?”
“Hu hu hu… Tổng giám đốc Thẩm thật là hung dữ.” Tô Tử Khanh ủy khuất: “Anh cũng đã tăng ca mấy ngày liền, em chỉ muốn anh chú ý nghỉ ngơi, nghỉ ngơi kết hợp với làm việc, anh không những không cảm ơn, lại còn đánh em, hu hu hu…”
Thẩm Tây Thời bị lời ngụy biện của cô chọc cho cười, lại vỗ nhẹ một chút, làm cho Tô Tử Khanh kêu rên thảm hại hơn.
“Hu… Em chính là một con sủng vật, thời điểm chủ nhân yêu thương thì chọc chọc một chút, không yêu thì cứ như vậy bắt nạt em… Hu hu hu…”
Diễn còn rất khá.
Mắt thấy đánh xuống ba bốn cái, cái mông của Tô Tử Khanh đều bị đánh đến tê rần, đỏ rực, chọc người ta thương xót.
“Được rồi, đừng giả vờ nữa.” Bớt giận, Thẩm Tây Thời cũng không so đo với cô nữa, nhẹ nhàng vuốt cái mông nhỏ bị đánh hồng của cô, âu yếm vài cái: “Lại đây, chủ nhân vuốt vuốt.”
“Ưm… Đau…” Thật ra cũng không đau lắm, nhưng giờ phút này Tô Tử Khanh tinh thần diễn xuất hăng hái, vừa mới lại bị anh ấn xuống đét mông như vậy, giờ phút này nhất định phải làm cho anh cũng đau lòng một chút, thuận tiện diễn một chút mới đã ghiền.
Cô hạ thấp eo, nghiêng người nằm xuống, đem áo sơ mi trên đầu kéo xuống, một khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng hiện ra, trên khóe mắt còn đang đọng hai giọt nước mắt, mím môi nhìn Thẩm Tây Thời: “Mông nhỏ đau đó…”
“Được rồi được rồi…” Thấy bộ dạng hờn dỗi này của cô thật sự giống như con chó con, trong lòng Thẩm Tây Thời mềm nhũn, cong lưng, ở trên cái mông của cô hôn mấy cái: “Anh hôn hôn.”
Đầu lưỡi đi xuống, anh dọc theo cái quần chữ T, tới tới lui lui, bàn tay to để ở trên eo, đem người nhấc tới, Tô Tử Khanh lại trở về lại tư thế quỳ bò.
Tay Thẩm Tây Thời duỗi về phía trước, tiến vào trong váy ngủ bắt lấy hai bầu vυ" rũ xuống của cô, nhẹ nhàng xoa bóp.
Ngoài miệng cũng không nhàn rỗi, cắn qυầи ɭóŧ của cô kéo xuống, hoa huyệt phấn nộn cùng đám lông màu đen hiện ra, ánh nước như ẩn như hiện.
“Như thế nào, bị chủ nhân đánh mông vài cái mà đã ướt như vậy?”
Thân phận chủ nhân, là muốn COSPLAY đến cuối cùng.
“Ưm, mới không có…” Ngoài miệng Tô Tử Khanh phủ nhận, nhưng dưới thân lại bởi vì những lời này của anh mà càng ướt lợi hại hơn.
Thẩm Tây Thời cười nhạo một tiếng, thu tay duỗi đến miệng huyệt của cô, nhẹ nhàng chấm một cái mang theo một sợi chỉ bạc kéo ra.
“Không có?” Anh cúi người gục ở trên người Tô Tử Khanh, đem ngón trỏ duỗi đến trước mặt cô, tiến đến bên tai cô thổi một ngụm khí: “Vậy… Đây là cái gì? Hả?”
Ngón tay dài kia dính một mảnh nước, còn hơi tản ra một mùi hương tanh ngọt.
“Là, là…” Tô Tử Khanh bị câu nói của anh thổi nhột nhột, cố tình anh còn lập tức rút ngón tay ra, giờ phút này còn đem chứng cứ động tình của cô đến trước mặt cô.
“Là nước của em.” Thẩm Tây Thời liếʍ lỗ tai của cô, nơi đó là khu vực mẫn cảm của cô.
Tiếp theo anh liếʍ lỗ tai, cổ, sườn eo, gần như những nơi cô mẫn cảm anh đều không có buông tha.
“Ưm, liếʍ liếʍ…” Tô Tử Khanh rất thích đầu lưỡi của anh, linh hoạt có lực, mạnh yếu luân phiên nhau, nhưng anh lại luôn là vòng qua bộ phận quan trọng của cô, dần dần làm cô bất mãn.
Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh ở trên hạ thân của mình, Tô Tử Khanh chờ mong đem mông nâng đến càng cao.
Thẩm Tây Thời cúi đầu, liếʍ lên bắp đùi của cô.
Làm da chỗ kia tinh tế, cảm giác tê dại làm cô lùi lại phía sau, vừa ngứa vừa sướиɠ, theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng lại chờ mong càng nhiều hơn, tiến lùi đều không được.
“liếʍ em đi…” Cô ngẩng đầu, mở miệng yêu cầu.
“Không phải đang liếʍ sao?” Đầu lưỡi của Thẩm Tây Thời di chuyển, từ bắp đùi của cô, một đường liếʍ bên ngoài âʍ ɦộ của cô, ngậm lấy nhẹ nhàng liếʍ mυ"ŧ.
“Không phải nơi đó…” Tô Tử Khanh nhanh chóng lắc đầu,âm thanh nũng nịu sắp khóc: “Là nơi đó, đầu lưỡi, đi vào.”
“Rốt cuộc là nơi nào?” Thẩm Tây Thời ra vẻ đứng đắn, làm bộ làm tịch.
Tô Tử Khanh bị anh chọc đến nóng nảy, tiến đến bên tai anh nói mấy chữ.
Đôi mắt Thẩm Tây Thời tối sầm lại, bóp mông thịt của cô, làm mông nhếch cao cao lên, miệng huyệt màu hồng phấn vì tư thế này mà hơi hơi mở ra, lộ ra mị thịt màu đỏ tươi bên trong.
Anh duỗi tay, ở trên mông cô sờ soạng hai cái, đem cái mông hướng sang hai bên xoa bóp, làm ŧıểυ huyệt mở càng rộng ra.
Tô Tử Khanh muốn điên rồi, bị Thẩm Tây Thời đùa bỡn lâu như vậy, anh ngay cả ngón tay cũng không chịu bỏ vào trong, ŧıểυ huyệt của cô vừa mềm vừa ngứa, hận không thể lập tức bắt lấy dươиɠ ѵậŧ của anh mà hung hăng cắm vào, nhưng hiện tại cô lại bị trói, chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm.
Cô hu hu mà khóc vài tiếng, thanh âm đều nghẹn ngào.
“Vật nhỏ da^ʍ đãиɠ.” Thẩm Tây Thời chụp xuống mông cô, vươn đầu lưỡi, hướng chỗ đáy chậu của cô liếʍ lên đó: “Con chó cái da^ʍ đãиɠ như vậy, có phải muốn bị anh chơi hay không?”
“Hu hu hu…” Tô Tử Khanh bị anh liếʍ đến thẳng thở dốc, ŧıểυ huyệt đã ướt thả nhiệt, vừa nóng vừa ngứa, gắt gao nắm chặt khăn trải giường dưới thân, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng: “Đúng! Muốn bị chơi… Con chó cái nhỏ muốn bị chủ nhân chơi!”
Cao trào sau Tô Tử Khanh nằm bò, cả người lười nhác, chỉ có mông còn bị Thẩm Tây Thời Thẩm Tây Thời nghe cô da^ʍ đãиɠ gầm từ, trong lòng vừa động, ở miệng huyệt của cô dùng sức hút vài cái, đầu lưỡi chọc tiến vào trong, ngón tay chống ở âm đế của cô, vừa xoa vừa ấn, làm Tô Tử Khanh sướиɠ đến mức cả người run rẩy, liền kêu lên không ra tiếng, nghẹn khí, cắn chăn, lắc mông run lên hai cái, ghé vào trên giường cao trào, mông nhỏ cao cao nhếch lên, hoa huyệt vừa mới bị yêu thương giờ phút này còn đang nhẹ nhàng run rẩy, huyệt thịt màu hồng phấn co ra rút vào, giống một cái miệng nhỏ tham ăn còn muốn thêm mà mấp máy đóng mở.
Thẩm Tây Thời nhìn tư thái hưởng thụ này của cô thì không bao giờ chịu nhẫn nại, mang áo mưa lên, dùng quy đầu chống ở miệng huyệt hơi hơi mở ra của cô, liền chậm rãi đâm đi vào.
Anh từ phía sau ôm Tô Tử Khanh, hạ thân đưa đẩy lên, tay phải chống ở trên giường len vào những ngón tay dài mảnh khảnh của cô, cùng mười ngón tay của cô đan vào nhau, im lặng không tiếng động mà đem một chiếc nhẫn lên ngón tay của cô.
Thẩm Tây Thời hôn hôn vai cô, tiến đến bên tai cô, nhẹ nhàng nói mấy chữ.