Thời tiết nói nóng là nóng, Tô Tử Khanh ngồi ở trên sàn nhà xem TV, trong lòng ngực ôm thùng kem Haagen-Dazs, một muỗng một muỗng ăn vô cùng hăng say, hương vị quả nho rượu Rum, gần đây cô đang mê vị này.
Ăn đến vô cùng hứng khởi, nghe thấy Thẩm Tây Thời gọi cô: “Giúp anh lấy một bộ quần áo trong tủ quần áo.”
“Được.” Tô Tử Khanh buông hộp kem ra, chạy vào trong phòng để quần áo.
Cô mở mấy ngăn tủ ra, tìm đến một đầu đổ đầy mồ hôi, nghiêng đầu gọi vọng vào phòng tắm kêu lớn: “Anh để ở chỗ nào? Tìm không thấy nha.”
Cô lại tìm trong chốc lát, đang chuẩn bị đi xem một cái ngăn tủ khác, một cánh tay khác duỗi lại đây, cô đẩy cánh cửa tủ qua một bên, lấy một bộ áo tắm dài ra.
Tô Tử Khanh sửng sốt, xoay người, đâm vào một cái ngực ướt dầm dề.
“Ai nha.” Cô ngẩng đầu, Thẩm Tây Thời đang rũ mắt nhìn cô, đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống dưới, thấy không rõ vẻ mặt của anh, chỉ có đường cong của cằm, rõ ràng sạch sẽ.
Trên người anh còn nhỏ nước, chỉ mang một cái qυầи ɭóŧ màu đen, duỗi tay búng vành tai cô một cái: “Tìm một bộ quần áo mà lâu như vậy.”
“Ai bảo quần áo của anh nhiều như vậy.” Tô Tử Khanh chửi một câu, bĩu môi, xoay người đi, ly kem còn đang đợi cô.
Thẩm Tây Thời lanh tay lẹ mắt, một phen nắm lấy cổ tay của cô, đem cô túm trở về, ấn ở chính mình ngực: “Không phải nói làm nói anh tắm rửa sạch sẽ chờ em sao?”
Tô Tử Khanh dán mặt vào ngực anh, ấm áp, có hơi ướt át, nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh, miệng khô lưỡi khô.
“Em kiểm tra thử xem?” Thẩm Tây Thời nặng nề mà cười, một bên bắt lấy tay cô, mang tay cô đặt ở trên eo mình.
“Vậy không tốt lắm đâu?” Tô Tử Khanh rụt lại phía sau, ngượng ngùng xoắn xít, giả vờ làm người thuần lương vô tội mà nhìn anh.
“Không cần giả vờ ngoan ngoãn.” Tính tình nó như thế này, Thẩm Tây Thời rõ ràng thật sự, tát một cái trên mông, âm thanh thanh thúy vang lên.
Tô Tử Khanh tránh không tránh được, đơn giản cũng không khách khí với anh, vòng eo tinh tế, sờ soạng nhẹ nhàng hai cái, lại duỗi xuống, đi niết cái mông của anh.
Ngày thường bị dấu ở dưới lớp quần tận giờ phút này chỉ cách một tầng vải mỏng, ôm sát cơ bắp no đủ chắc chắn, thật sự làm cô lưu luyến không quên.
“Vậy anh không được nhúc nhích…” Tô Tử Khanh ngẩng đầu nhìn anh: “Em cẩn thận kiểm tra thử xem.” Nói xong vươn đầu lưỡi ra, liếʍ liếʍ ngực của anh.
Nơi đó còn có bọt nước không có thấm được, đầu lưỡi liếʍ đi lên, lạnh lạnh, mang theo sự tươi mát sau khi tắm gội. Tô Tử Khanh đặc biệt mê luyến hương vị trên người Thẩm Tây Thời, có đôi khi thậm chí chỉ ngửi được hương vị phía dưới của anh thì sẽ tự động chảy ra mật dịch động tình.
Cô dán vào anh, ghé vào ngực anh ngửi ngửi, tóc dụi dụi vào ngực trần trụi của anh, Thẩm Tây Thời chỉ cảm thấy cần cổ ngứa một trận, đánh lên mông cô: “Nghe cái gì? Giống như con chó con vậy.”
Tô Tử Khanh từ trong lòng ngực anh ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn nhau, đôi mắt đen láy nhìn anh: “Ngửi thử xem trên người của anh có phải chỉ có mùi hương của em hay không.”
Lại già miệng đúng không?
“Hương vị vì của em?” Thẩm Tây Thời cúi đầu, tiến đến cần cổ cô, nhẹ nhàng liếʍ một cái, làm khóe miệng của Tô Tử Khanh cong lên, vừa né vừa cười, cổ cô rất là mẫn cảm.
“Ưm…” Thẩm Tây Thời mυ"ŧ mấy miếng, mãi đến khi để lại một dấu hôn nhợt nhạt mới dừng.
Hiện tại anh càng ngày càng yêu việc để lại ấn ký ở trên người cô, lưu lại ấn ký của mình.
“Hương vị của em là gì sao?” Tô Tử Khanh biên vặn biên cười: “Em chính là… Phụ, hương vị phụ nữ.”
“Không phải đâu.” Thẩm Tây Thời bắt lấy eo cô, đem cô đè lại, ở cần cổ cô hít sâu một hơi, sau đó mới chậm rãi ghé vào bên tai cô mở miệng nói: “Rõ ràng anh ngửi được… Hương vị động dục của một chó con nhỏ.”
Ngày thường Thẩm Tây Thời nghiêm trang, tây trang phẳng phiu, lúc này cố tình đè thấp giọng nói lời cợt nhả, mãi đến khi nào mặt Tô Tử Khanh đỏ tim đập nhanh, hai chân mềm nhũn, càng dán vào trên người anh.
Chóp mũi Thẩm Tây Thời cọ qua vành tai của cô, cười nhẹ một tiếng.
“Ai động dục…” Mất cơ thể là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn, Tô Tử Khanh ngượng ngùng một chút, tuyệt đối không thừa nhận.
“Không có sao?” Tay Thẩm Tây Thời theo đường cong eo của cô sờ đi xuống, với tay vào trong váy ngủ, kéo qυầи ɭóŧ ra, ngón tay dài liền dò xét đi vào.
Một mảnh ướt nóng, nhịn không được.
Anh đâm chọc vài cái, Tô Tử Khanh duỗi tay ôm anh, ngửa đầu, vẻ mặt dục cầu bất mãn.
Có đôi khi cô thật sự rất là hận thân thể đáng chết này của mình.
Ngón tay Thẩm Tây Thời ở trong ŧıểυ huyệt của cô nhẹ nhàng thăm thú khắp nơi, huyệt thịt mềm mại gắt gao mà cắn chặt ngón tay anh, âm thanh anh càng nghẹn: “Con chó cái nhỏ, đang hướng anh cầu hoan sao?”
Cô rêи ɾỉ một tiếng, tay phải sờ đến đầu vυ" của anh, dùng ngón tay quét qua cọ cọ, cọ vài cái thì cô cười, cười đến có chút khiêu khích: “Nơi này của anh cũng cứng nha.”
Người đàn ông này cứng lên gần như là chuyện chỉ trong nháy mắt, Tô Tử Khanh sờ thêm hai cái liền cảm giác Thẩm Tây Thời dươиɠ ѵậŧ lại cứng thêm vài phần, thậm chí đầu dươиɠ ѵậŧ đã bắt đầu lộ ra ngoài từ trong quần.
Thẩm Tây Thời cúi đầu, một ngụm ngậm hết đầu lưỡi tinh xảo của cô, đem nó ngậm vào trong miệng, hương rượu nhàn nhạt lan tỏa khắp trong miệng hai người. Anh hôn đến bá đa͙σ lại sắc tình, tiếng nước ở không gian kín một nửa có vẻ phá lệ rõ ràng.
Cơ thể Tô Tử Khanh càng mềm, nhắm thẳng vào lòng ngực anh mà cọ, tay cũng vói vào trong qυầи ɭóŧ của anh, từ trên xuống dưới mà vuốt ve nó.
Hôm nay không biết làm sao, cực kì có cảm giác, phá lệ nhịn không được.
Thật ra Tô Tử Khanh không thường xuyên làm chuyện này, nhưng hôm nay lại chỉ cảm thấy vật trước mắt này, giống như tản ra một hương vị mật ngọt vô cùng mê người, hấp dẫn con ong nhỏ này là cô đến đầu óc choáng váng.
Kéo qυầи ɭóŧ của anh xuống, gấp không chờ nổi liền liếʍ liếʍ nó.
dươиɠ ѵậŧ sưng to mới từ trong trói buộc phóng thích ra ngoài, ngay sau đó lập tức bị đầu lưỡi ướt nóng bao vây, Thẩm Tây Thời ngửa đầu, thấp giọng thở hổn hển một tiếng: “Con chó cái nhỏ chờ không kịp…”
Cô tuy không thường dùng miệng chăm sóc nó, nhưng năng lực học tập của cô thật sự rất mạnh, so với lần trước thì đã là tiến bộ vượt bậc.
Thẩm Tây Thời cúi đầu nhìn cô, dươиɠ ѵậŧ thô dài đang ra vào cái miệng nhỏ của cô, gân xanh nổi trên dươиɠ ѵậŧ dầm dề một mảnh nước, cánh môi mềm mại bị ma sát đến đỏ bừng, thỉnh thoảng còn bật ra vài tiếng rêи ɾỉ mê người.
Cảm giác được anh đã động tình, Tô Tử Khanh hút khoang miệng, tốc độ nhanh hơn, tay trái theo eo bụng anh một đường hướng lên trên, vuốt đầu vυ" của anh, nhẹ nhàng moi lộng.
“Ưm…” Thẩm Tây Thời ở trên giường, ngoài trừ một vài lời nói cợt nhả trêu chọc cô thì không có âm thanh gì. Nhưng ngẫu nhiên nhịn không được thì sẽ phát ra vài tiếng thở mạnh, đối với Tô Tử Khanh mà nói thì thật sự giống như xuân dược trí mạng.
Muốn nghe, muốn nghe càng nhiều, muốn nghe anh phát ra âm thanh thoải mái đó.
Miệng cô càng thêm ra sức, thả lỏng cổ họng, để anh đi vào càng sâu hơn, trên tay cũng không ngừng nghỉ, trêu đùa đầu vυ" của anh.
Thẩm Tây Thời thở càng ngày càng nặng, sự ẩn nhẫn giữa hàng mày đang bùng nổ.
Anh một phen nắm lấy tay của cô đang đùa nghịch không ngừng ở ngực anh, một tay kia nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng kéo người lên trên, trở tay một cái, đem người ấn ở trên ghế dài, cợt tuột váy ngủ của cô ném qua một bên, tách ra hai chân cô ra, liền đâm đi vào.
Không hề có trở ngại, cắm xuống đến tận cùng.
“A…” Tô Tử Khanh la lên một tiếng, không phải đau, mà là quá sướиɠ quá thỏa mãn, dươиɠ ѵậŧ Thẩm Tây Thời đem cô nhét đầy, đem mỗi một chỗ gồ ghề của cô tinh tế vuốt phẳng.
Đôi tay Thẩm Tây Thời đè ở trên eo nhỏ của cô, làm mông cô vểnh cao cao lên, lại đem dươиɠ ѵậŧ của mình đâm vào thật sâu.
“Thật là chỉ sợ không đút no con chó cái nhỏ nha…” Thẩm Tây Thời rũ mắt, nhìn cái miệng nhỏ phía dưới kia của cô, đem dươиɠ ѵậŧ của mình đâm đến càng sâu.
“Vâng… Là con chó cái nhỏ của anh, thích… Rất thích… A…” Thường thì Tô Tử Khanh vẫn là thích Thẩm Tây Thời ôn nhu dịu dàng hơn, nhưng hôm nay lại chỉ muốn bị anh thô bạo mà chơi nát, mạnh một tí, lại mạnh thêm một tí, đến khi nào chơi khóc cô thì thôi.
Nghe cô nói như vậy những lời da^ʍ đãиɠ hạ tiện như vậy, Thẩm Tây Thời chỉ cảm thấy hạ thân cứng đến muốn nổ tung, một tay duỗi đến trước ngực cô, nhéo nàng đầu vυ" dựng đứng của cô. Một tay kia tiến về phía trước đẩy cửa ra, lộ ra kính toàn thân phía sau, đem hình ảnh hai người làʍ t̠ìиɦ chiếu lại vô cùng rõ ràng.
Tô Tử Khanh cũng thấy.
Người phụ nữ trong gương quỳ gối ở trên ghế dài, đôi tay chống xuống, mặt mày đỏ bừng, khóe mắt ươn ướt, cắn môi, ưm a không ngừng.
Người đàn ông phía sau bóp eo cô, xoa ngực cô, nhíu mi, mãnh liệt mà va chạm.
Ghế dựa từng chút từng chút một bị đẩy về phía trước, mãi đến đụng phải gương, nhìn thấy mặt Tô Tử Khanh sắp dán lên đó.
Thẩm Tây Thời mới kéo hai cổ tay của cô lại, giữ ở phía sau lưng cô, nhẹ nhàng kéo một cái, người Tô Tử Khanh thẳng lên, cả người bay lên không trung nhưng vẫn tiếp tục bị chơi không dừng.
Thẩm Tây Thời lấy một cái cà vạt ở trên giá, đem tay cô cột ở phía sau, đôi tay của anh thì đưa ra trước xoa xoa eo cô.
Đôi tay bị trói ngược ra sau làm ngực Tô Tử Khanh dựng thẳng lên, hai bầu vυ" đầy đặn cao chót vót, nhẹ nhàng đong đưa, chờ đợi bị người ta hái, hung hăng yêu thương.
Không cần nhiều lời, đây chính là tư thế mời gọi tốt nhất, Thẩm Tây Thời từ phía sau cô ló người ra, nghiêng đầu, vùi đầu ở cần cổ cô, tinh tế liếʍ láp, hít hà hương vị thơm ngọt trên người cô. tay lớn một đường hướng lên trên bao phủ lấy hai bầu ngực của cô, bóp nắn ra đủ loại hình dạng, đầu ngón tay trêu đùa đầu vυ" căng to sưng huyết của cô.
Tô Tử Khanh cũng leo lên trên ghế thượng, nâng hạ thân lên ngồi xuống.
Cô vốn là bị ȶᏂασ đến mất hết sức lực, giờ phút này lại muốn tự mình ngồi lên lên, lại chắp tay ở sau lưng, ngồi xuống vài lần đều không có nhắm trúng, quy đầu to lớn cọ qua cọ lại nhục huyệt, vừa tê vừa ngứa, lại không nhét vào được, cô gấp đến độ sắp khóc tới nơi. “Anh… Hu… Anh nhìn cái gì mà nhìn nha!”
Thẩm Tây Thời bị cô cọ tới cọ lui lên lên xuống xuống cũng bị tra tấn không nhẹ, nhíu mày lại, giữa trán tất cả đều là mồ hôi, lại bị bộ dạng gấp đến sắp khóc của cô giờ phút này chọc cười, quả thực giống như một con mèo con bị trêu chọc đến nóng nảy.
Nhưng mèo con bị chọc khóc thì chưa từng thấy quá.
“Anh còn cười… Hu…” Tô Tử Khanh tức chết rồi, nước mắt ào ào chảy ra, lại không thể giữ lại, lấm lem đầy mặt.
“Được rồi được rồi, như thế nào còn khóc vậy.” Thẩm Tây Thời lau lau nước mắt cho cô.
Tô Tử Khanh sướиɠ đến đầu ngón chân đều cong lại, nói không nên lời, chỉ có thể từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Quá thỏa mãn!
Thẩm Tây Thời đem hai đùi của cô treo ở trên đùi mình, mở ra thật lớn, đôi tay bóp mông cô, vừa nhấc một thả, dươиɠ ѵậŧ của anh liền một chút lại một chút mà đâm thẳng tiến vào thân thể của cô.
“Nhìn… Nhìn xem cái huyệt da^ʍ đãиɠ này của em ăn anh như thế nào, hả?” Vòm ngực nóng bỏng của Thẩm Tây Thời dán vào cô, cắn vành tai của cô.
Tô Tử Khanh nhìn hai cơ thể trần trụi trong gương, có thể nhìn thấy rõ ràng chỗ kết hợp của hai người, ŧıểυ huyệt của mình bị chơi đỏ là như thế nào một ngụm một ngụm cắn dươиɠ ѵậŧ của Thẩm Tây Thời, nuốt anh vào thật sâu, lại phun ra nguyên cây.
Quá dâm mĩ, quả thực giống như đang xem một bộ phim đồi trụy. Cô vừa thẹn vừa thích, lại như thế nào cũng không thể rời mắt được.
Cả người đàn ông phía sau căng chặt, hiện ra đường cong cơ bắp hoàn mỹ, hô hấp nặng nề vang lên ở bên tai cô, gợi cảm mê người.
Thấy cô xem hứng thú, Thẩm Tây Thời buông cái mông cô ra, làm cô tự mình lên xuống phun ra nuốt vào, tay anh đi ra phía trước, tìm được âm hạch trên hoa huyệt của cô, nắm, tinh tế xoa nắn.
“A!” Âm đế mẫn cảm hôm nay còn chưa được chăm sóc, đột nhiên được quan tâm, làm Tô Tử Khanh sướиɠ đến kêu to lên, như là có thứ gì đó tích góp ở bụng dưới, sắp phá thân mà ra.
Thứ cảm giác xa lạ làm cô mơ hồ có chút sợ hãi, lắc đầu, cắn môi, lại bị chơi đến nhịn cũng nhịn không được, run rẩy bắt đầu xin tha: “Không cần, từ bỏ… Hu… Ưm…”
Thẩm Tây Thời lại không định buông tha cho cô, một cái tay khác cũng đi tới phía trước, nhéo đầu vυ" của cô, ba vị trí trên dưới đều bị làm khiến Tô Tử Khanh chỉ có thể ngửa đầu, rách nát mà rêи ɾỉ.
Bụng nhỏ của cô rất căng, cô muốn nhịn, lại không nín được, mỗi một lần Thẩm Tây Thời nặng nề mà đâm đi vào đều chỉ làm cảm giác căng đầy này càng thêm mãnh liệt.
“A… Không… Không cần… Ưm… A a a!” ŧıểυ huyệt của cô nhanh chóng co rút lại vài lần, hạ thân nóng lên, chỉ nghe được rầm một tiếng, cô thét ra một tiếng chói tai.
Tô Tử Khanh cắn cái muỗng, căm giận mà nhìn Thẩm Tây Thời. Người sau lấy lại một nửa hũ kem đã bị chảy nước kia, nói câu “Chờ anh một chút”, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Ước chừng qua khoảng mười lăm phút, Thẩm Tây Thời xách theo hai cái túi trở về, vào cửa liền đi về phía phòng bếp.
Tô Tử Khanh cũng đi qua, thấy anh lấy từ trong túi ra một cây kem, mở bì ra đưa tới trong tay cô: “Mau ăn.”
Đôi mắt Tô Tử Khanh rực sáng, vươn đầu lưỡi liếʍ một miếng, mùi sữa thuần khiết nồng đậm lập tức tràn đầy toàn bộ khoang miệng.
Cô một bên tinh tế liếʍ kem, một bên nhìn Thẩm Tây Thời đem số kem còn lại đều bỏ vào tủ lạnh.
“Anh mua cũng quá nhiều rồi đấy.” Tuy rằng cô thích ăn, nhưng hai túi lớn như vậy cũng quá khoa trương rồi, Thẩm Tây Thời cũng không phải là người tiêu tiền như vậy.
Hôm nay tâm trạng tổng giám đốc Thẩm sung sướиɠ, cả người sảng khoái, mở ra hình thức cưng chiều của ông chủ bá đa͙σ.
Anh cho cây kem cuối cùng có vị ca cao vào tủ lạnh, đóng cửa lại, xoay người vừa lúc nhìn thấy Tô Tử Khanh duỗi đầu lưỡi hồng hồng, từ dưới liên lên phía trên rồi liếʍ một mồm to, còn chép chép miệng.
Đôi mắt của anh tối sầm lại, nắm lấy cổ tay của cô, trầm giọng nói: “Ăn ngon không.”
Tô Tử Khanh sửng sốt, ngay sau đó nghĩ đến cái gì, đấm anh một cái: “Em ăn rất đàng hoàng, là anh hiểu sai rồi!”
Trải qua cuộc hoan ái cả người cô đều mềm mại, ngay cả nói chuyện cũng lộ ra sự mềm mại mà cô cũng chưa từng phát hiện, giờ phút này này một câu như thế lại giống như đang làm nũng, nghe thấy vậy Thẩm Tây Thời càng thêm nóng.
“Mua nhiều ăn không hết uổng.” Tô Tử Khanh còn không biết gì, vẫn cứ một miệng nhỏ mà mυ"ŧ, trên môi trắng một vòng, cô duỗi lưỡi ra liếʍ một cái, lại ngậm một nửa.
Thẩm Tây Thời nhìn chằm chằm khóe miệng của cô, nhớ tới vừa nãy ở phòng để quần áo cô ra sức chăm sóc mình, hạ thân lại ngo ngoe rục rịch.
“Ngày mai mang một nửa đến công ty, để trong văn phòng anh, từ từ ăn.” Thẩm Tây Thời đến gần, vòng tay qua eo cô, cúi đầu nhìn cô liếʍ kem: “Chúng ta cùng nhau ăn.”
Nói xong, nắm cổ tay của cô kéo đến trước mặt mình, cắn hết ngụm kem cuối cùng.
“Ây…” Tô Tử Khanh vừa định kháng nghị, lại bị Thẩm Tây Thời giữ cằm kéo đến trước mặt, hôn xuống.
“Cùng nhau ăn” của tổng giám đốc Thẩm quả nhiên không bình thường.
Mãi đến khi Tô Tử Khanh bị hôn đến giống như mèo con dựa vào ở trong lòng ngực anh kêu, Thẩm Tây Thời mới buông cô ra, chặn ngang đem người bế lên, hướng đi về phòng ngủ.
“Về sau, liền chính đại quang minh mà làm người của anh.”
Chính văn xong.
—
Suy nghĩ thật lâu quyển sách này phải viết kết thúc như thế nào, thậm chí thật thật còn viết thư ký Tô từ chức.
Nói thật hai người duy trì mối quan hệ người yêu còn công khai, cũng ở cùng một nhà một công ty thật ra cũng không thể nào phù hợp với hiện thực. Nhưng ŧıểυ thuyết vốn dĩ chính là vì như vậy, cho nên tôi tùy hứng một hồi, khiến cho tổng giám đốc Thẩm cùng thư ký Tô ở trong thế giới giả tưởng, tiếp tục không biết xấu hổ chơi nhau hằng ngày vậy đi.
Một phiên nɠɵạı không định kỳ rơi xuống, có rảnh thì tới nhìn xem.
Trước mắt viết PLAY phòng làm việc, đang chuẩn bị viết Tết thiếu nhi.