“Quân tử dùng lời nói.” Tô Tử Khanh cắn cắn môi dưới của anh, trong mắt nhộn nhạo ý cười: “Không động thủ…”
Cô ngửa đầu, tùy ý để Thẩm Tây Thời hôn, từ môi cô hôn một đường thẳng đến cổ, đến trên ngực. Đầu vυ" hồng phần, một nửa ở trong nước màu trắng ngà, đong đưa theo dòng nước, lúc ẩn lúc hiện.
Thẩm Tây Thời uốn lượn hai chân, đem Tô Tử Khanh cơ thể cong lên càng cao, mãi đến khi hai bên đầu vυ" đề hoàn toàn trồi lên trên mặt nước.
“Từ mình vươn qua đây một chút.” Đôi tay anh bị Tô Tử Khanh đè nặng, không thể nhúc nhích.
Tô Tử Khanh nhìn anh, đầu tóc trên trán của anh đều ướt hết cả rồi, không biết là nước hay là mồ hôi, khóe mắt đỏ ửng, không biết là bởi vì nóng hay là kích động.
Cô chống cánh tay lên, hơi nghiêng người về phía sau, cố ý đem ngực càng lùi về phía sau, trên mặt giả vờ ngây thơ không có tội: “Vì sao vậy, anh trai Tây Thời?”
Nhớ tới lời nói vừa nãy Lục Quân mới gọi, Tô Tử Khanh cố ý nghẹn giọng nói, vừa uyển chuyển vừa mềm mại mà gọi anh.
“Không phải nói anh trai dùng lời nói sao?” Tay Thẩm Tây Thời hơi dùng sức, gắt gao nắm chặt mười ngón tay của Tô Tử Khanh, gân xanh trên cánh tay đều nổi lên.
“Đúng nha, em muốn cùng anh trai tâm sự một lát nha.” Tô Tử Khanh chớp chớp mắt với anh, mông sau lại cọ cọ.
“Vậy… Anh trai mời em ngâm suối nước nóng, em giúp anh trai chà lưng tắm rửa đi, có được không?” Tô Tử Khanh cười xấu xa cong lưng lên, đem bầu ngực trắng nõn dán lên ngực Thẩm Tây Thời.
Thẩm Tây Thời chỉ cảm thấy bầu vυ" mềm mại, dán lên cơ ngực rắn chắc của mình, hai núm đầu vυ" đã dựng thẳng, cưng cứng, theo động tác cọ qua cọ lại trước ngực anh của cô ngẫu nhiên đụng tới anh, khiến cả hai người đều thỏa mãn thở dài.
“Có thể…” Thẩm Tây Thời cắn răng, chỉ muốn hung hăng mà chơi cô.
“Nhưng mà nơi này còn chưa có xoa đâu.” Tô Tử Khanh từ trên người Thẩm Tây Thời trượt xuống dưới, quỳ gối ở giữa hai chân, một bàn tay nắm lấy dươиɠ ѵậŧ Thẩm Tây Thời, một cái tay khác duỗi đến giỏ tre bên cạnh ao lấy một cái áo mưa.
Hai bầu vυ" đầy đặn theo động tác của cô mà đong đưa lên xuống, làm cho tâm Thẩm Tây Thời cảm thấy ngứa ngáy.
Anh dựng thẳng người lên muốn hôn đầu vυ" của cô, lại bị Tô Tử Khanh cười xấu xa né tránh, cứ mấy lần như thế, rốt cuộc Thẩm Tây Thời cũng không thể nhịn được nữa, nắm cánh tay của cô dùng sức một cái, một tay chờ sẵn đem hai tay của cô bắt chéo ra sau lưng, ôm chầm lấy eo cô sau đó hôn lên.
Từ đầu vυ", đến môi, lưu luyến lặp lại, thẳng đến khi mặt Tô Tử Khanh đỏ ửng, thở không nổi mới thôi.
Thẩm Tây Thời sợ cô cứ tiếp tục như vậy sẽ thiếu oxy, lấy áo dài tằm bị bỏ qua một bên phủ thêm, một phen bế cô lên trên người mình.
“Quấn lấy eo anh.”
Tô Tử Khanh bị anh khóa vào trong lòng ngực, đôi tay ôm lấy cổ anh, hai chân gắt gao quấn lấy eo anh, anh dươиɠ ѵậŧ còn đang cắm ở trong hoa huyệt của cô, theo động tác đi lại của anh mà chuyển động lúc sâu lúc nông ở trong thân thể của cô.
Tô Tử Khanh chịu không nổi nhất là khi bị anh ôm chơi như vậy, lại không dám kêu, mười ngón nắm chặt quần áo phía sau lưng anh, không đến hai cái liền đem mặt chôn ở trong lòng ngực anh ư ư ư mà nghẹn đến cao trào.
Thẩm Tây Thời đem cô đặt ở trên tatami, để cô quỳ xuống, lại từ phía sau mà đâm đi vào.
“Tắm kỳ cũng không tồi, từng làm ở phòng tắm hơi sao?” Thẩm Tây Thời nhớ tới câu mà lúc nãy cô mới trêu chọc anh, cười cười chọc lại cô.
“Ưm ưm ưm… Không có, chỉ giúp một mình… Anh trai tẩy rửa thôi.” Hai tay Tô Tử Khanh chống trên nền, bị Thẩm Tây Thời đè nặng từ phía sau, tay trái của anh nắm lấy những ngón tay của cô, tay phải duỗi đến trước ngực cô, niết nhéo đầu vυ" của cô.
“Ngoan như vậy sao.” Thẩm Tây Thời duỗi tay ôm lấy mặt cô, làm cô nghiêng đầu sau đó hôn cô, tiếp theo nắm cằm cô để cô ngẩng đầu lên.
Tô Tử Khanh chỉ cảm thấy trên mặt đều sắp nhỏ ra máu rồi.
Đối diện bọn họ, là một tủ quần áo được lắp gương toàn thân.
Tô Tử Khanh nhìn thoáng qua thì không dám xem tiếp nữa, muốn xoay đầu thì lại bị Thẩm Tây Thời giữ cằm lại.
“Cục cưng, nhìn gương đi.” Anh cúi người hôn lên lỗ tai của cô, ở bên tai cô nói nhỏ: “Thật là đẹp.”
Trong gương, người con gái mặt đỏ bừng bừng, ngay cả cổ cũng là màu hồng, cả người trần trụi quỳ trên mặt đất, hai bầu vυ" rũ xuống, theo sự va chạm của người đàn ông phía sau mà đong đưa trước sau. Người đàn ông nằm ở trên người cô, khoác áo tắm dài lỏng lẻo, hở ở trước ngực, lộ ra vòm ngực trần trụi.
Cửa ở phía sau mở một nửa, hơi nước ở ngoài cửa mong lưng, hoa anh đào đang bay múa.
Tô Tử Khanh mơ mơ màng màng cảm thấy có người đang gọi cô, cô mở mắt ra thì Thẩm Tây Thời ngồi ở bên người cô, đỡ cô dựa vào trên người anh, anh bưng chén nước đưa tới bên môi cô, từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ mà đút cô.
Ở suối nước nóng ngâm một lúc lâu, lại bị anh hung hăng yêu một trận, có chút thiếu nước.
Đút cô uống hết hơn một nửa ly nước, Thẩm Tây Thời sờ sờ đôi môi hồng nhuận của cô, hôn một cái: “Thật sự không muốn thả em trở về.”
Tô Tử Khanh nằm ở trong lòng ngực anh cười cười, lại nhỏ giọng nói gọi anh một tiếng “anh trai Tây Thời”, nũng nịu đến mức thiếu chút nữa Thẩm Tây Thời lại ấn cô xuống làm một lần nữa.
Anh sờ sờ cô tóc, giúp cô mặc quần áo xong xuôi, từ trong túi áo khoác lấy qυầи ɭóŧ của cô ra, nâng mông cô lên mang vào cho cô.
Mảnh vải dệt nhỏ đến đáng thương bao bọc lấy hoa huyệt của cô, anh lấy dây cột ở hai bên hông hai cái nơ con bướm nho nhỏ, sau đó cúi đầu hôn một cái lên bụng cô.
Tô Tử Khanh có chút thẹn thùng, thế nhưng cảm thấy hành động này của anh so với chuyện vừa rồi hai người trần trụi ôm nhau làʍ t̠ìиɦ còn thân mật hơn.
Lúc Tô Tử Khanh trở về phòng của mình thì ŧıểυ Mỹ đã trở lại, một phen nhào lên hỏi tới tấp Tô Tử Khanh đi đâu vậy.
Cô há miệng thở dốc, chỉ nói là sợ ngâm suối nước nóng sẽ càng thêm choáng váng đầu cho nên không đi, ngủ một lát thì đi đến bên ngoài sân đi dạo, cũng coi như lừa dối thành công qua cửa.
Còn một ngày cuối cùng của chuyến đi thì thời tiết rất đẹp, mặt trời vừa ló dạng thì sương mù trong núi cũng tan đi, khe núi rừng trúc càng trở nên rõ ràng hơn.
Thẩm Tây Thời cùng lão Chu ở trúc đài bên ngoài, ngồi xếp bằng, đang ở phẩm trà nói chuyện phiếm.
“Nếm thử xem, tuy rằng đã qua tết nhưng trà này cũng là tôi mới vừa hái về, không hề kém hơn trà Minh Tiền.” Lão Chu cầm ấm trà lên, rót cho Thẩm Tây Thời một ly trà.
Thẩm Tây Thời nâng chung trà lên, nhẹ nhàng ngửi ngửi một hơi, nhấp một ngụm trà, mùi hương xông lên mũi, mát lạnh một hồi.
“Không tồi, tay nghề vẫn còn đó.” Anh gật gật đầu.
“Anh bắt bẻ như vậy, có thể làm anh nói không tồi đã là đánh giá khá cao rồi.” Lão Chu cảm thán, liếc nhìn ŧıểυ viện một cái: “Đã bao lâu không cùng nhau uống trà, từ khi anh cùng ŧıểυ Tinh…”
Anh liếc mắt một cái về phía Thẩm Tây Thời, thấy anh không chút thay đổi, chỉ cúi đầu thổi thổi cặn trà trong chén.
“Thôi không nhắc tới nữa.” Lão Chu thức thời: “Ba năm, anh vẫn còn một mình sao?”
Thẩm Tây Thời buông chén trà, nhìn cây phong ở trong viện, màu xanh mới nhú ra, đúng là trạng thái tràn trề sức sống nhất, cây anh đào bên cạnh bị gió thổi bung mấy đóa hoa rơi xuông, hình ảnh bỗng dưng xẹt qua với quang cảnh anh nhìn thấy trong bức ảnh.
Anh lại nghĩ tới bộ dạng Tô Tử Khanh cầm camera, nói kể chuyện cười cho anh nghe, lắc đầu cười cười, biểu cảm toàn là yêu chiều cùng dịu dàng.
“Sao… Có chuyện gì à.” Lão Chu nhìn thấy hết toàn bộ biểu cảm của anh vào đáy mắt, biểu cảm lạnh lùng từ trước đến nay lạnh lùng khó có khi lộ ra biểu cảm nhiều chuyện.
“Ai, tôi thấy cô bé họ Lục kia cũng không tồi, đối với anh hình như cũng có chút ý tứ…”
Mắt nhìn thấy Thời Tây liếc một cái, lão Chu liền câm miệng.
ŧıểυ viện lại an tĩnh một lần nữa, kinh lộc chứa đầy nước, ống trúc ngã xuống, rơi ở trên tảng đá, phát ra một tiếng “Đinh” thanh thúy.
“Ai ai chậm một chút chậm một chút…” Âm thanh của ŧıểυ Mỹ từ cửa truyền tiến vào, đánh vỡ ŧıểυ viện yên tĩnh.
“Được, để tớ xuống dưới đi.”
Trong lúc nói chuyện thì người đã vào cửa viện.
Thẩm Tây Thời quay đầu lại, bóng dáng cáo lớn của Trương Vũ Kiệt tiến vào, trong lòng ngực ôm một người, là Tô Tử Khanh.
Mấy người Cố Tuấn đang ngồi ở bên tường phơi nắng nghe thấy động tĩnh lập tức đuổi tới cửa, âm thanh ồn ào hẳn lên.
“Sao lại thế này, sao lại thế này?”
“Không có việc gì, không có việc gì, ŧıểυ Kiệt, để tôi xuống dưới đi.” Tô Tử Khanh có chút ngượng ngùng, động tĩnh làm đến quá lớn.
“Ai nha, chính là Tô Tô rớt xuống mương, ha ha ha ha…” ŧıểυ Mỹ xoa eo, ở bên cạnh nói nói cười cười.
“Ai da Tây Thời, mấy nhân viên này của cậu cũng thật là có thể…” Lão Chu vừa nghe thì cười ha ha, nhưng nói còn chưa dứt lời người ở đối diện đã không thấy.
Ở cửa mồm năm miệng mười.
Trương Vũ Kiệt cẩn thận mà đem Tô Tử Khanh buông xuống, một chân cô mang giày, một chân khác lại trần trụi, giày bị ŧıểυ Mỹ xách ở trên tay.
Thẩm Tây Thời đi tới, nhìn thấy trên người Tô Tử Khanh khoác một chiếc áo khoác nam, ống quần ướt hơn một nửa, đứng bằng một chân có hơi không vững, tay của Trương Vũ Kiệt còn đang đỡ ở trên eo cô.
“Sao lại thế này?” Anh đến gần, biểu cảm nghiêm túc.
“Không có việc gì, không có việc gì, chân hơi… Trượt một chút.” Tô Tử Khanh nhìn nhìn vẻ mặt của Thẩm Tây Thời, một tay ôm lấy bả vai của ŧıểυ Mỹ ổn định thân thể.
“Có bị thương không?” Thẩm Tây Thời nhìn chằm chằm cái chân trần kia của cô, chỗ mắt cá chân hình như có hơi hồng hồng.
“Bị rách da một chút, chỉ một chút, không có việc gì.” Tô Tử Khanh gãi gãi đầu, giọng điệu của anh thật là hung dữ, trong nháy mắt cảm thấy mình giống như học sinh làm sai đang bị thầy giáo phạt.
Không khí có chút xấu hổ, mọi người đều cảm nhận được áp suất thấp, không dám nói lời nào.
“Tổng, tổng giám đốc Thẩm, tôi đưa Tô Tô về thay quần áo ướt trước.” ŧıểυ Mỹ đánh vỡ sự im lặng, làm một dũng sĩ.
Thẩm Tây Thời gật gật đầu, tránh đường ra cho ŧıểυ Mỹ đỡ Tô Tử Khanh, Trương Vũ Kiệt muốn đi lên hỗ trợ, Tô Tử Khanh né một chút: “Không có việc gì, tôi có thể, cảm ơn, quần áo lát nữa trả lại cậu.”
Nói xong vịn ŧıểυ Mỹ nhảy lò cò đi về phòng.
Trương Vũ Kiệt xoa xoa cánh tay, tại sao lúc vừa nãy trong nháy mắt lại cảm thấy có hơi lạnh nhỉ, phải chạy nhanh về phòng mang thêm quần áo.
Lục Quân vuốt vuốt chén trà đứng ở chỗ rẽ, nhìn mọi người tan đi, lại nghĩ tới cuộc đối thoại vừa mới nghe được của lão Chu cùng Thẩm Tây Thời, biểu cảm trở nên đen tối.