Thẩm Tây Thời đậy hộp xúc xắc lại, lắc vài cái rồi mở ra.
Hai con bốn, 8 điểm.
“Một, hai, ba, bốn…” Cố Tuấn giơ tay ra bắt đầu đếm số.
Tô Tử Khanh.
“Ấy… Là thư ký Tô nha…” Vương Gia Nhạc lại nhiều chuyện.
“Tô Tô thật sự rất nhẹ, lúc này thì quá đơn giản rồi.” ŧıểυ Mỹ vỗ vỗ vai cô.
Trùng hợp… Như vậy sao?
Tô Tử Khanh mở to hai mắt nhìn anh.
Thẩm Tây Thời hạ mắt xuống, đứng dậy đi đến chỗ xa xa rộng hơn một chút, vươn tay về phía Tô Tử Khanh: “Thư ký Tô, đến đây đi.”
Tô Tử Khanh trong nháy mắt hơi hoảng hốt, có lúc khi cô vừa mới tắm rửa xong đi ra ngoài, Thẩm Tây Thời nằm ở trên giường cũng sẽ vươn tay về phía cô, dùng giọng nói ôn nhu gọi cô qua đi, mời cô làʍ t̠ìиɦ.
Cô lấy lại tinh thần, đi đến bên người anh, hơi ngẩng đầu lên nhìn anh.
Thẩm Tây Thời vươn tay vòng lấy eo cô, một cái tay khác duỗi đến đầu gối cô, nhẹ nhàng nhấc một cái đem cô ôm lên.
Ôm kiểu công chúa.
Anh làm được rất nhanh, vừa mới bắt đầu hai tay Tô Tử Khanh nắm lấy áo khoác anh, lại phát hiện vẫn không thể ổn định được cơ thể, thế là chỉ có thể ôm lấy cổ anh.
Tư thế này cô rất quen thuộc.
Có đôi khi Thẩm Tây Thời sẽ ôm cô như vậy đến sô pha, đến bàn cơm, đến trên giường, sau đó đè lên cô, làʍ t̠ìиɦ cùng cô. Có khi sau khi kết thúc cũng sẽ ôm cô như vậy, đi đến phòng tắm tắm rửa.
Tô Tử Khanh đối với năng lực của anh cực kỳ rõ ràng, ôm cô làm hai mươi cái squat căn bản là một bữa ăn sáng, cho dù là tư thế khó khăn lớn hơn nữa anh cũng không nói chơi, thường thường sẽ đứng ôm cô chơi, chơi đến khi cô xin tha.
“Mười bảy… Mười tám… Mười chín… Hai mươi!”
“Ông chủ quá xuất sắc!”
Làm xong hai mươi cái, Thẩm Tây Thời khom lưng buông Tô Tử Khanh xuống, tay nhẹ nhàng cọ qua cái mông cô.
Tô Tử Khanh run lên một chút, bên trong cô thật sự là đang trống không.
qυầи ɭóŧ ở trong túi áo khoác của Thẩm Tây Thời!
Cô vừa định chạy nhanh trở về ngồi xuống, thì nghe được giọng nói của Thẩm Tây Thời, theo động tác đứng dậy tiến đến bên tai anh, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được nói nhanh một câu: “Lúc này mới gọi là nhào vào trong ngực.”
Sắc mặt Tô Tử Khanh đỏ ửng lên, nhanh chóng chạy về chỗ ngồi.
Thẩm Tây Thời giơ tay nhìn đồng hồ: “Tôi đi về trước, các cậu cứ chơi từ từ.”
Anh ở đây, bọn họ vẫn có chút không được tự nhiên.
Hơn nữa… Thẩm Tây Thời bóp bóp áo khoác túi, đi thôi.
“Không được, mọi người chơi đi, tôi muốn đi ngâm suối nước nóng.” Lục Quân cũng đứng dậy, vừa rồi nhìn thấy Thẩm Tây Thời ôm Tô Tử Khanh làm squat, ôm cô như vậy vòng ở trong ngực, trong lòng cô ta có chút hụt hẫng, chào hỏi một cái rồi xoay người chạy mất.
“Đúng đúng đúng, chúng ta đi ngâm suối nước nóng đi!” ŧıểυ Mỹ kéo kéo tay áo Tô Tử Khanh.
“Đúng đúng, giải tán thôi, đi ngâm nước nóng, một lát nữa gặp ở suối nước nóng!” Vương Gia Nhạc cũng tán thành.
Cố Tuấn thấy người đi cũng khá nhiều, ném xuống xúc xắc: “Được rồi được rồi, lát nữa gặp!”
Tô Tử Khanh cùng ŧıểυ Mỹ cùng nhau đi đến khu bên cạnh.
“Đinh” Di động của cô vang lên một tiếng, click mở vừa thấy.
Thẩm Tây Thời: Lại chỗ tôi lấy đồ này.
Tô Tử Khanh mới nhớ tới, camera còn ở anh kia.
Lúc trước Thẩm Tây Thời nói với cô kế hoạch du lịch cùng nhân viên, Tô Tử Khanh đã sớm bắt đầu chuẩn bị hành lý, nhưng mà con gái muốn mang theo không ít đồ, còn muốn mang camera, va li hành lý nho nhỏ như vậy có chút chật.
Thẩm Tây Thời liền đem camera của cô cất vào vào va li hành lý của mình, giúp cô mang theo.
“Tô Tô, mau, thay quần áo xong chúng ta cũng đi ngâm một chút.” ŧıểυ Mỹ đã thay đồ xong xuôi.
Tô Tử Khanh ngồi ở trên tatami(*),nghĩ thì vẫn thấy nên lấy camera về đây, phong cảnh trong đình cũng không tồi, ánh đèn đan xen, cô muốn đi chụp mấy bức cho có chút bầu không khí.
(*)Tatami: Tấm lót để ngồi trên nhà truyền thống ở Nhật.
Vẫn là đến đi chỗ Thẩm Tây Thời một chuyến vậy.
“Cậu đi trước đi, tớ có hơi choáng váng đầu một tý, nằm nghỉ một lát, chờ một tí nữa tớ sẽ qua đó.” Tô Tử Khanh xoa xoa huyệt Thái Dương.
“Tại sao lại choáng váng đầu rồi? Không có việc gì chứ?” ŧıểυ Mỹ đi đến cô bên cạnh, duỗi tay sờ sờ cái trán của cô.
Không có phát sốt.
“Chắc là trên xe không ngủ nên có chút mệt mỏi, nằm một chút là được rồi, cậu đi trước đi.” Cô vỗ vỗ tay cô ấy, để cô ấy đừng lo lắng.
“Được rồi, vậy tớ đi trước xem thử, một lát nữa cậu nhớ qua đó.”
“Được.”
Đợi tiếng bước chân đi xa cô mới móc di động ra.
Thẩm Tây Thời: Hành lang cuối cùng, Thính Vũ.
Tô Tử Khanh cầm di động lặng lẽ ra khỏi phòng, nhìn trái nhìn phải trước, sau đó mới đi về phía trước, lại có loại cảm giác đêm khuya vụng trộm hẹn hò yêu đương.
Phòng tên là Thính Vũ.
Tô Tử Khanh đứng ở trước cửa gỗ, vừa định gõ cửa thì cửa xoát một cái được kéo ra, cô bị túm vào trong.
Cạch.
Cửa vừa được đóng lại thì Thẩm Tây Thời liền hôn xuống.
Tô Tử Khanh bị để ở trên tường, đón nhận sự nhiệt tình của anh.
Vữa nãy lúc ôm cô anh đã nghĩ, Thẩm Tây Thời hôn vừa gấp vừa sâu, tay cách chiếc váy hai dây hơi mỏng xoa xoa cô ngực.
Tô Tử Khanh duỗi tay, cũng sờ lên ngực anh, lại phát hiện anh đã thay áo choàng, hai vạt đan chéo vào với nhau, bên hông thắt một cái đai lưng được buộc lỏng lẻo.
Hai người hôn một hồi, Tô Tử Khanh đem anh nhẹ nhàng đẩy ra, nhỏ giọng nói một câu: “Em tới lấy camera.”
Thẩm Tây Thời dựa vào một bên sườn tường khác, hai tay khoanh ở trước ngực: “Không phải em vẫn còn thứ khác ở chỗ anh sao?”
Vừa nói vừa đi đến bên tatami, cầm áo khoác lên, từ trong túi lấy ra một miếng vải dệt hoàn chỉnh.
Tô Tử Khanh nhìn, anh giơ quần áo đến bên người, một miếng vải dệt nho nhỏ đang bay phấp phới trong gió.
“Cho em…” Nói xong liền chạy tới lấy.
Thẩm Tây Thời đem tay giơ cao lên, ôm lấy eo cô, hôn một cái ở bên tai cô: “Đi tắm rửa, tắm xong lại đây đi ngâm suối nước nóng.”
Anh kéo ra một cánh cửa khác bên cạnh, cửa vừa mở ra, bên ngoài là một viện nhỏ được những khóm trúc tre vây quanh, bên cạnh rào tre có thêm một vài bụi cây, ở chính giữa là một suối nước nóng ngoài trời nho nhỏ, hơi nước mờ mịt, ở trong bóng đêm trở nên mông lung mờ nào.
Tô Tử Khanh có chút rung động.
“Mau đi.” Thẩm Tây Thời đánh một cái lên mông mô: “Áo tắm cùng khăn tắm ở trên giá.”
Cuối cùng Tô Tử Khanh vẫn không ngăn cản được sự cám dỗ. Đi vào phòng tắm thoải mái mà tắm rửa, mang áo tắm dài sau đó đi ra ngoài.
Đi đến trong viện, gió đêm thổi qua mang theo hương vị cỏ cây, làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Cô vừa định gọi Thẩm Tây Thời, lại phát hiện anh đang dựa vào bên cạnh ao, khuỷu tay đặt ở trên tảng đá bên cạnh, hơi ngửa đầu, hai mắt nhắm lại.
Hơi nước mê mang, mờ ảo, tóc trên trán anh đều đã ướt, ngoài viện có một cây hoa anh đào, đây đang là mùa hoa nở, gió đêm thổi qua làm cánh hoa hồng phấn rơi vào, dính vài cánh ở vòm ngực trần trụi của anh.
Tô Tử Khanh cảm thấy ngực nóng lên, với lấy cái camera trong hành lý của anh, điều chỉnh xong các tham số, tách tách tách mà chụp liền mấy bức.
Người đẹp tắm gội, đàn ông cũng đẹp như nhau.
Thẩm Tây Thời bị tiếng động làm bừng tỉnh, mở mắt ra nhìn thấy người đứng bên cạnh, ôm camera, vẻ mặt cười ngây ngô.
“Lại đây.” Anh vươn tay về phía cô, khóe miệng mang theo nụ cười.
Gió thổi vào lướt qua tóc trên trán anh, thổi bay vạt áo tắm dài của cô, lộ ra một cặp chân dài trơn bóng ở bên trong.
Tô Tử Khanh thả camera xuống, để chân trần, dẫm lên nền đá, từng bước một đi đến bên cạnh ao, nhìn anh từ trên cao nhìn xuống. Tay sờ đến bên hông, cầm đai lưng nhẹ nhàng rút một cái, hai vạt áo tắm vốn đã lỏng lẻo nay lại tản ra, lộ ra thân thể bóng loáng bên trong, hai vai vương ra làm áo tắm dài rơi xuống bên ngón chân cô, cả người cô trần trụi đứng ở trước mặt Thẩm Tây Thời.
Thẩm Tây Thời cũng không có động tác gì, chỉ ngâm mình ở trong suối nước nóng, cứ như vậy mà nhìn cô.
Tô Tử Khanh vươn một chân, chấm nhẹ một cái ở trên mặt nước thử nước, sau đó chậm rãi đi vào trong ao, ngồi xuống dựa vào cục đá cánh anh không xa lắm.
“Ưm…” Nước ấm áp trong nháy mắt bao quanh lấy cô, cô thoải mái mà thở dài một hơi, đôi tay ở trong nước vẫy vẫy, thân thể chậm rãi ấm áp lên.
“À, vừa rồi như thế nào anh lại đề nghị lắc xúc xắc vậy? Anh không sợ thật sự lắc trúng đến lão Ngô ôm anh làm squat sao?” Tô Tử Khanh nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, vẫn là cảm thấy có chút thần kỳ, sao có thể trùng hợp đến như vậy.
“Sẽ không đâu.” Thẩm Tây Thời biếng nhác dựa vào vách hồ, một bàn tay nhẹ nhàng lay động ở trong nước.
Tự tin như vậy sao?
“Anh từng làm việc ở sòng bạc sao?”
Nếu không tại sao lại có một tay lắc xúc xắc tốt như vậy?
Thẩm Tây Thời nghiêng đầu, cong mắt nhìn cô, cô đang cười.
Chắc vậy?
Hai người lại nói chuyện phiếm được một lát, gió đêm hơi lạnh, nước suối lại ấm áp, cây cối che giấu ánh đèn, ánh đèn lờ mờ mờ nhạt, rất có bầu không khí.
Tô Tử Khanh ở dưới nước, lặng lẽ vươn chân, xê dịch về hướng bên cạnh.
Không có.
Lại dịch qua.
Tìm được rồi.
Cô tìm được cẳng chân của Thẩm Tây Thời, chân cô đặt ở trên chân anh, ngón chân linh hoạt Tô Tử Khanh lướt đi lên.
Cô nhìn anh một cái, thấy vẻ mặt anh vẫn như thường, bất động như cây tùng, cô càng hăng hái hơn, đem chân dài duỗi đến xa hơn, cọ qua cọ lại.
Mu bàn chân chuyển động ở trên dưới phần bên trong đùi của anh, ở dưới dòng nước phá lệ mê hoặc lòng người.
Tô Tử Khanh ở bên hông anh dừng lại trong chốc lát, lại cọ lên phía trên, đem chân để ở trên ngực anh. Bàn chân tinh tế trắng nõn đạp lên trên làn da màu lúa mạch của anh, một nửa chìm ở trong nước, chỉ lộ ra năm ngón chân trắng nuốt.
Thẩm Tây Thời hé mắt liếc nhìn cô, khóe miệng cong lên tươi cười.
Ngón chân Tô Tử Khanh giật giật, vẻ mặt đắc ý.
Đắc ý không quá ba giây thì Thẩm Tây Thời đã nhanh chóng ra tay, một tay nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh kia về bên eo kéo một cái, một tay kia với qua ôm eo cô, đem cả người cô kéo đến lòng ngực mình, cưỡi ở trên người anh.
“A!” Tô Tử Khanh la lên một tiếng, vội vàng duỗi tay ôm lấy cổ anh, ổn định thân thể.
Hù chết cô rồi.
“Hư…” Thẩm Tây Thời tiến đến bên tai cô, lặng lẽ thổi một hơi thở.
“Các cậu nghe xem đó là âm thanh gì?” Ở phía xa truyền âm thanh nói chuyện của một người đàn ông.
“Làm gì có âm thanh gì, lão Ngô nghễnh ngãng rồi sao?” Là Cố Tuấn.
“Chắc là chim kêu đi.”
“Ừ ừ, trong núi nhiều chim.”
Bên cạnh cách đó không xa chính là hồ nước nóng của nam, cách mấy tầng rào trúc tre che chắn nên nhìn không thấy người, nhưng nếu âm thanh hơi lớn một chút thì có thể bị nghe thấy.
Tô Tử Khanh bị dọa sợ, cảnh giác mà nhìn Thẩm Tây Thời.
Đám đàn ông bên cạnh vẫn đang nói chuyện nhưng đề tài đã thay đổi.
“Ai các cậu có cảm thấy không, thì ra thư ký Tô rất xinh đẹp đó.”
“Ừ, trước kia cảm thấy cô ấy mang trang phục giống như mấy bà già, không nghĩ tới thật ra chính là thiếu nữ tuổi xuân trẻ đẹp.”
“Ai cha, để ý người ta sao? Muốn đuổi theo người ta à?”
“Như thế nào, trai chưa cưới gái chưa gả, không được à…”
…
Đối tượng được bàn tán chính là mình, hiện giờ lại là bộ dạng bị Thẩm Tây Thời ôm, Tô Tử Khanh có chút thẹn thùng.
Thẩm Tây Thời nâng mông cô lên, nhéo nhéo: “Vừa mới nãy không phải rất kiêu ngạo sao, sao bây giờ lại ngại ngùng như vậy, thiếu nữ xinh đẹp?”
Tô Tử Khanh thanh thanh giọng nói, lấy lại bình tĩnh, cô đang cưỡi ở trên eo Thẩm Tây Thời, tay chống ngực anh, nhìn anh từ trên cao nhìn xuống: “Anh nhìn nhầm rồi.”
“A…” Thẩm Tây Thời kéo một tiếng thật dài: “Tha cho đôi mắt vụng về của tại hạ.”
Thấy bộ dáng anh thần phục khi bị cô cưỡi, Tô Tử Khanh lại hăng hái, vươn ngón trỏ híp mắt chọt chọt cằm anh: “Vậy ngươi nhìn kỹ lại xem.”
Tầm mắt của Thẩm Tây Thời ở trên mặt phấn nộn của cô dừng lại một lát, ngẩng cổ hôn lên môi cô.
Tay anh vịn lên eo của Tô Tử Khanh, nhớ tới lúc nãy cô bị Trương Vũ Kiệt để ý, tay trên eo cô cũng không tự giác mà dùng thêm sức, đem người kéo về hướng trong lòng ngực mình, lại bị Tô Tử Khanh giữ chặt tay lại, tách ra hai bên ấn ở trên tảng đá bên cạnh ao, mười ngón tay đan vào nhau.
“Quân tử dùng lời nói,” Tô Tử Khanh cắn cắn môi dưới của anh, trong mắt nhộn nhạo ý cười: “Không động thủ…”