“Tổng giám đốc Thẩm, không phải anh học khoa học tự nhiên sao, sao có thể nói mượt mà văn vẻ thế?”
Tô Tử Khanh đúng là không thể hiểu nổi, lái xe thôi mà có thể bị anh liên tưởng thành như vậy.
Thẩm Tây Thời đặt cây bút trong tay xuống, dựa vào lưng ghế, khoanh tay, trầm giọng nói: “Bản thân anh luyện cả văn cả lý.”
Lên mặt quá!
“Tô Tử Khanh, thân là thư ký, hẳn là phải thuộc nằm lòng đối với tư liệu về ông chủ nhỉ, sao em lại phạm sai lầm cấp thấp thế?”
“Em rất thuộc mà. Thẩm Tây Thời, giới tính nam, tuổi 33, cao mét tám tư, cân nặng trung bình 75kg. Bằng thạc sĩ chuyên ngành toán ứng dụng, chuyên gia tính toán…” Tô Tử Khanh đưa lưng về phía cửa sổ, đứng trước bàn làm việc rộng lớn, dáng đứng tiêu chuẩn, ăn nói dõng dạc, rõ ràng: “Quần áo chỉ mặc thiết kế riêng của SANGU, nhưng không thích giày da thủ công, bít tết chỉ ăn loại chín bảy phần không có nước tương, thích ga trải giường bông có hoa văn…”
Thẩm Tây Thời nghe, gương mặt Tô Tử Khanh ở chỗ khuất bóng nên không nhìn rõ được biểu cảm, càng khiến cho lực chú ý tập trung ở giọng nói của cô.
Giọng cô không tính là ngọt ngào, cũng không tính là dẹo ngấy, thậm chí lúc này còn có hơi trang trọng giống giọng của phát thanh viên. Nhưng anh biết, mỗi khi rơi vào lưới tính, giọng nói kia sẽ dần khàn đi, âm cuối còn mang theo tiếng thở, có thể nói ra những từ ngữ hư hỏng nhất.
Anh nghe những sở thích nhỏ của mình từ miệng cô nói ra, nhưng dần dần, lời nói kia liền đổi giọng.
“Thích làʍ t̠ìиɦ trên giường nhất, cũng rất thích ở bệ cửa sổ, đặc biệt đam mê vào từ phía sau. Áo mưa chỉ dùng Okamoto loại 003, khi cương thì dài 16cm, độ bền bỉ rất tốt…”
Thẩm Tây Thời bị cô chọc cười, vươn tay kéo cô qua ngồi đè lên chân mình, bắt đầu xoa eo cô.
“Còn tốt? Em chắc chứ? Có cần anh giúp em nhớ lại một chút, xem hôm qua là ai vừa khóc vừa cầu xin anh: “không muốn nữa, không muốn nữa” không?”
Bàn tay lại hướng xuống, thăm dò vào trong vạt dưới của váy, rồi cười: “Bé cưng, vì sao nói về tư liệu của anh mà em đã ướt thành thế này rồi?”
Cách đồ lót, ngón tay có thể cảm nhận được một vùng nóng ướt, sâu trong hoa huyệt chắc sớm đã nước tràn bờ đê rồi.
“Có phải muốn ở đây, trên bàn làm việc này của anh, bị anh chơi không, đã muốn từ rất lâu rồi phải không?”
Tô Tử Khanh thực sự bị sự tùy ý hai mặt này của anh trêu chọc, liếc mắt nhìn đồng hồ trên trường, ổn định lại tinh thần, vòng một tay lên cổ Thẩm Tây Thời, một tay bò lên lồng ngực của anh, đẩy ra vạt áo âu phục phía trước, cách lớp áo sơ mi trêu chọc anh.
“Muốn, muốn được tổng giám đốc Thẩm đè trên bàn làm việc…” Cô cúi đầu xuống, liếʍ cổ của Thẩm Tây Thời, đồng thời đầu ngón tay linh hoạt thuận lợi tìm được chỗ nổi lên trước ngực kia, dùng móng tay nhẹ nhàng gẩy.
Sau đó ghé vào bên tai anh gằn từng chữ một:
“Hung hăng tiến vào từ phía sau.”
Thẩm Tây Thời đã sớm sớm biết được dáng vẻ sau lớp ngụy trang của cô, trên giường thì to gan gợi cảm, không kiêng dè nói lời thô tục nhưng vẫn không tránh được bị động tác trêu chọc này của cô làm cho cứng.
Một tay anh nâng mông Tô Tử Khanh lên, để cô dạng chân trên đùi mình, như vậy tay anh dễ dàng chơi đùa hoa huyệt hơn.
“Kéo khóa ra.” Anh nói là khóa của anh.
Một tay Tô Tử Khanh ôm cổ anh để ổn định mình, tay khác lướt từ ngực xuống, lướt qua vòng eo gầy, xoa lên nút khóa ở quần tây của anh.
Cô cúi đầu xuống, nhìn quần tây ôm lấy bắp đùi rắn chắc, chỗ giữa hai chân cương lên khiến người ta không cách nào coi nhẹ, dường như còn có cảm giác càng lớn hơn.
Tô Tử Khanh liếʍ khóe môi, to quá!
Thẩm Tây Thời thu hết mỗi một biểu cảm của cô vào trong mắt, điều này dường như lấy được lòng anh, anh cười nói: “Muốn à?”
Một tay khác kéo vạt áo sơ mi của Tô Tử Khanh lên, áo lót viền ren màu đen bao lấy bộ ngực trắng lộ ra, cô không thích mặc áo ngực có đệm, loại bralette kiểu Pháp là loại cô thích nhất. Viền ren rất mỏng áp sát vào bầu ngực trắng, làm cho dáng ngực cao nguyên bản càng thêm phần gợi cảm.
“Muốn thì tự mình cầm.”
Sau đó ngón cái của anh mở viền ren mỏng kia ra, đẩy núm vυ" đã sớm đứng thẳng ra, cúi đầu xuống, ngậm lấy.
“Ưm a…” Tô Tử Khanh thích đến ngửa đầu lên, ưỡn ngực, càng đưa núm vυ" vào sâu trong miệng anh. Động tác trên tay không dừng, kéo khóa quần tây, lột đồ lót xuống, giải phóng dươиɠ ѵậŧ nóng rực kia ra ngoài, vuốt ve lên xuống.
“Tổng giám đốc Thẩm…” Hai mắt Tô Tử Khanh trở nên mơ màng, liếc nhìn đồng hồ sau lưng, yếu ớt lên tiếng.
Không biết vì trầm mê trong giọng nói mềm mại, hay là chỉ đang đáp lại, Thẩm Tây Thời “ừ” một tiếng.
“Tổng giám đốc Thẩm, chờ một chút.” Núm vυ" bị liếʍ sưng lên, ŧıểυ huyệt bị trêu đùa đến xuân thủy chảy tràn lan, nhưng Tô Tử Khanh vẫn không quên lên tiếng cắt ngang.
Thẩm Tây Thời không ngừng lại, mà còn dùng ngón tay đẩy qυầи ɭóŧ của cô ra, tìm tới ŧıểυ huyệt, đâm vào.
Dù là người bình tĩnh như Thẩm Tây Thời, bị cô gọi như thế ba lần, giờ phút này cũng có chút giận. Ngẩng đẩu lên khỏi bầu ngực cô, giọng nói khàn đến không thể tin nổi: “Em không muốn à?”
Mẹ nó quá gợi cảm rồi. Tên đàn ông này một khi rơi vào lửa tình đúng là quá quyến rũ.
Mày kiếm đen rậm có hơi nhíu lại, con ngươi ngày thường vẫn luôn lạnh nhạt lúc này hơi hằn tơ máu, khóe môi lúc bàn công việc vẫn luôn không nói cười tùy tiện lại vương vệt nước bóng loáng.
“Không phải…” Tô Tử Khanh gần như là vô thức liếʍ khóe môi, lập tức tự khinh bỉ chính mình. Sắc đẹp làm hỏng việc, sắc đẹp làm hỏng việc!
Vẫn may là một tia lý trí còn sót lại đã thắng, nhìn kim dài trên đồng hồ đi đến số cuối cùng, cô hắng giọng một cái, nghiêm mặt nói: “Tổng giám đốc Thẩm, em muốn nhắc nhở anh, anh và tổng giám đốc Trương của Hoàng Sơn chiều nay có cuộc họp video, chỉ trong một phút nữa…”
Nói còn chưa dứt câu, lời mời vào họp trên tivi đã nhảy ra tiếng “tút tút” nhắc nhở.
Tô Tử Khanh lập tức nhảy khỏi người anh, sửa sang lại quần áo, trốn đến vị trí cách anh hơn một mét, cực kỳ cung kính nở một nụ cười tiêu chuẩn với anh: “Tổng giám đốc Thẩm cứ bận việc trước, em không quấy rầy nữa.”
Dứt lời còn không quên nhìn khóa quần tây đang mở rộng của anh.
Thẩm Tây Thời khẽ xì một tiếng, anh mất khống chế rồi, bây giờ là thời gian làm việc, vậy mà anh vừa mới muốn làm ở văn phòng…
“Em chờ đó cho anh.” Thẩm Tây Thời nghiến chặt răng, khó khăn kéo khóa lên, hít sâu mấy hơi, chấp nhận lời mời họp, dùng giọng từ cổ họng nói với màn hình TV: “Chào buổi chiều tổng giám đốc Trương.”
Anh khôi phục lại dáng vẻ một tổng giám đốc Thẩm lạnh lùng cấm dục ngày thường, Tô Tử Khanh cười trộm. Nhìn thấy cặp chân dài dưới bàn kia vì khó chịu mà điều chỉnh mấy tư thế, cô càng cười vui vẻ hơn, quay người đi ra cửa.
Khóe mắt Thẩm Tây Thời liếc đến bóng lưng của cô, vòng eo nhỏ, cả người tỏa ra vẻ vui sướиɠ khi thực hiện được gian kế, lúc đi tới cửa, cô đột nhiên quay người, lè lưỡi, làm mặt quỷ với anh.