Tô Tử Khanh vén váy lên, dùng miệng giữ lại, lộ ra qυầи ɭóŧ ren màu đen dưới váy. Cô đẩy đồ lót ra, một tay vịn vai Thẩm Tây Thời, tay còn lại cầm gậy thịt thô to của anh, treo trên người anh, uốn éo cái mông, muốn dùng ŧıểυ huyệt ướt át của mình cọ xát trên quy đầu.
Trơn ướt lại dinh dính làm cho cô ngứa ngáy không thôi.
.
Vào lúc cô vẫn đang lề mà lề mề, Thẩm Tây Thời ôm lấy eo cô, động thân một cái, cắm vào.
“A…” Tô Tử Khanh sướиɠ đến cong người lên, vừa hay đẩy đôi ngực sữa tới trước mặt anh.
Thẩm Tây Thời giật nút thắt trước ngực cô ra, đẩy áo ngực lên cao, ép cặp vυ" trắng nõn ra ngoài.
Tô Tử Khanh đã không chờ được bắt đầu chuyển động, trên dưới, trước sau, tìm góc độ làm cho mình sảng khoái, cái mông đong đưa khuấy động.
Hai bầu ngực lắc lư lên xuống, thỉnh thoảng cọ vào quần áo trước ngực anh. Hoa văn trên vải vóc cào vào đầu vυ", mang đến một trận ngứa ngáy.
Hai tay Thẩm Tây Thời vươn lên, tìm được hai bầu ngực mềm mại, nắm lấy, lần lượt cắn mυ"ŧ.
Tô Tử Khanh rất thích được Thẩm Tây Thời mυ"ŧ ngực, sung sướиɠ đến rên lên. Cô ngồi trong lòng anh, biên độ chuyển động càng nhanh hơn nữa.
.
“Ưm… a… Ngực của em… ăn ngon không?” Cô thở phì phò, dịu dàng nói. Hai tay mò tới trước ngực Thẩm Tây Thời, vân vê núm vυ" của anh.
“Hừm…” Thẩm Tây Thời không nói gì, trả lời cô chỉ có tiếng nước chậc chậc lúc mυ"ŧ ngực, cùng với tiếng thở dài thỏa mãn của anh.
“Ba ơi… chờ lát nữa đút cho con… uống sữa… có được không?” Trong khoang xe kín mít, chung quanh tối đen, chỉ có hai người ôm nhau làʍ t̠ìиɦ với hành vi phóng đãng của Tô Tử Khanh.
Trả lời cô là từng cú thúc càng sâu càng mạnh của anh, cùng với lực hút mạnh mẽ trên ngực.
Tô Tử Khanh ngửa cổ, tiếng rên càng lớn, đột nhiên, một tia sáng lướt qua, cô hơi kinh ngạc, rồi dừng động tác lại, cứng đờ tại chỗ.
Ngay sau đó lại nhoáng một cái, cô bị dọa đến vội rúc vào trong lòng Thẩm Tây Thời, không dám động đậy.
Có người đến.
Tiếng bước chân làm thức tỉnh đèn cảm ứng trong nhà xe.
Thẩm Tây Thời cầm âu phục bên cạnh phủ lên đầu cô, vừa mới cài lại vạt áo sơ mi, người kia đã tới.
Là bảo vệ.
Thẩm Tây Thời hạ cửa sổ xe xuống, nghiêng đầu. Đèn pin của bảo vệ nhẹ nhàng đảo qua.
“Anh Thẩm.” Bảo vệ trẻ tuổi bình thường canh ở trạm gác, cũng gặp Thẩm Tây Thời rồi.
“Chào cậu.” Thẩm Tây Thời gật đầu, lông mày hơi nhíu: “Có chuyện gì không?”
Tô Tử Khanh trốn trong lớp áo, dươиɠ ѵậŧ thô to của anh vẫn còn đang ở trong hoa huyệt của cô. Lúc này anh lại có thể giống như bình thường mà nói chuyện phiếm với bảo vệ sao?
Tô Tử Khanh nhẹ nhàng uốn éo cái mông, co lại một cái làm cho Thẩm Tây Thời rên lên một tiếng. Có điều nhanh chóng bị anh che giấu đi. Tay anh mò vào trong chỗ tối, nhéo cô một cái như trừng phạt.
“À, tôi đang đi tuần tra, nghe thấy bên này hình như có tiếng động cho nên tới xem một chút.” Bảo vệ rất tận tâm với công việc, cách hai giờ lại đi kiểm tra một lần.
Tô Tử Khanh bị ủ trong âu phục, mặt dán vào ngực Thẩm Tây Thời. Ngửi được mùi nước hoa trên người anh thì không nhịn được thấy lòng rạo rực. ŧıểυ huyệt co lại, chảy ra càng nhiều dịch tình.
Cô tìm núm vυ" của người đàn ông trước mặt, lặng lẽ liếʍ lên.
“Hừ…” Bị cô vừa kẹp vừa liếʍ, Thẩm Tây Thời không nhịn được mà nặng nề thở một tiếng. Mượn động tác điều chỉnh tư thế ngồi mà đẩy vào một cái.
“Sao? Tổng giám đốc Thẩm không sao chứ?” Bảo vệ vừa nói vừa đưa tay qua tính chiếu đèn pin tới: ” Âm thanh gì vậy?”
Thẩm Tây Thời vươn tay chặn đèn pin lại, một tay ôm người đang ghé vào ngực mình, nhẹ nhàng vỗ: “Không có việc gì, bé con đang ngủ.”
Bảo vệ nghi ngờ nhìn quanh vào trong một chút, có điều nguồn sáng quá mờ, cũng không nhìn rõ lắm, chỉ mơ hồ thấy Thẩm Tây Thời hình như đang ôm người, dưới quần áo còn lộ ra vài cọng tóc.
Không còn nghi ngờ gì nữa, anh ta nói khẽ: “À, vậy ngại quá, vì lý do an toàn, anh vẫn nên ôm trẻ nhỏ về nhà ngủ thì tốt hơn.”
Thẩm Tây Thời gật đầu: “Ừ, vất vả rồi.”
Bảo vệ gãi đầu một cái, cười nói: “Việc nên làm mà.” Nói xong thì quay người đi nơi khác tuần tra.
Đi hai bước lại không khỏi cảm khái trong lòng: Tổng giám đốc Thẩm vừa trẻ vừa có tiền như vậy mà con đã lớn thế rồi. Đời người vậy là đủ đầy, nhưng mà sao từ trước tới giờ không thấy nhắc đến nhỉ?
Thẩm Tây Thời đóng cửa sổ xe, đợi bảo vệ đi xa mới kéo âu phục xuống, để lộ ra đầu của người bên dưới.
Mặt Tô Tử Khanh đỏ bừng, không biết là do buồn bực hay là xấu hổ. Cô ngước mắt lên nhìn anh, từ góc độ này, đôi mắt mở lớn lại thêm vẻ vô tội, còn chớp chớp, cứ như vừa rồi chẳng làm cái gì cả.
Thẩm Tây Thời bị cô nhìn chăm chú, lại thấy được dáng vẻ này thì đưa tay lên sờ lấy cánh môi đỏ hồng của cô, khàn giọng nói: “Di chuyển đi.”
Tô Tử Khanh uốn éo, vặn vẹo. Hai tay vươn lên bộ ngực anh, sờ lấy, giọng nói ấm ức vang lên: “Người ta vẫn còn là bé con mà… Ba ơi dạy con đi…”
Ai bảo anh vừa mới nói lung tung với bảo vệ chứ.
Lúc này Thẩm Tây Thời chỉ cảm thấy đầu óc sắp nổ, dịch người ôm lấy cô. Trong nháy mắt hai người đảo vị trí, anh chỉnh ghế thấp xuống. Chỗ ngồi ngả về sau tạo ra càng nhiều không gian hơn. Đẩy đôi chân dài của cô lên rồi nặng nề thúc vào.
Chỗ ngồi của Q8 đủ lớn, không gian rộng rãi, hai bắp đùi của Tô Tử Khanh gác lên vai anh, theo chuyển động tới lui của anh mà lắc lư trên dưới.
Sau đó, Tô Tử Khanh cảm thấy mình như sẽ chết dưới người anh vậy, xin anh chậm một chút thì anh lại làm ngược lại. Từng tiếng rêи ɾỉ của cô tiếng sau cao hơn tiếng trước.
“Nhỏ giọng một chút, mặc dù là ba tầng pha lê cách âm nhưng cũng không chịu được tiếng kêu này của em đâu.”
Nếu không vừa rồi cũng sẽ không dẫn bảo vệ tới.
Thẩm Tây Thời nằm trên người cô, kìm nén sức lực, trán toát ra một tầng mồ hôi.
Tô Tử Khanh ôm cổ anh, ghé vào tai anh, giọng nói vừa nhỏ vừa đứt quãng: “Ai bảo anh… mạnh… như thế chứ…”
Không đủ, còn chưa đủ, muốn khiến anh mất khống chế, muốn khiến anh càng hung hăng chiếm lấy cô.
Cô nũng nịu, đổi lấy từng cú thúc mãnh liệt hơn của Thẩm Tây Thời. dươиɠ ѵậŧ thô to lui đến cửa huyệt rồi lại nặng nề đâm vào như mong muốn của cô.
Lông mày của Thẩm Tây Thời nhíu lại, mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào cô: “Gọi tên của anh…”
Tô Tử Khanh ôm chặt lấy anh, ghé vào tai anh vừa thở vừa kêu: “Thẩm,Thẩm Tây Thời… A… em sắp tới rồi…”
“Ngoan… cùng nhau nào…” Thẩm Tây Thời ra tăng tốc độ, tiếng va chạm càng nặng nề hơn trước.
Trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người bọn họ. Tô Tử Khanh ôm lấy Thẩm Tây Thời, cô chưa từng có cảm giác mãnh liệt như bây giờ, hoàn toàn chiếm được anh, mình cũng hoàn toàn bị anh chiếm lấy.
“Bắn cho con… Muốn ba đút… đút sữa cho con…” Quá sung sướиɠ từ cơ thể đến linh hồn. Giọng nói của cô mang theo tiếng nức nở, thực sự muốn anh bắn trên người mình, lưu lại dấu ấn.
Thẩm Tây Thời nghe cô nói, nhìn dáng vẻ phóng đãng, đôi mắt đỏ ngầu đang kìm nén nước mắt, càng thêm hung ác chơi cô.
Cho đến khi hoa huyệt của cô co rút, cả người run rẩy, tiếng rên trở nên gấp gáp, mũi chân kéo căng, đạt đến cao trào. Anh cũng nặng nề thở gấp, rút dươиɠ ѵậŧ, giật bao cao su xuống, bắn ra.
Tô Tử Khanh vẫn còn chưa thoát khỏi dư âm của cao trào, mơ mơ màng màng, cảm giác như nghe thấy anh hôn mình một cái rồi gọi:
“Bé con.”
_________________
“Tổng giám đốc Thẩm, đây là báo cáo của quý trước.” Tô Tử Khanh đặt một tập tài liệu vào trong tay Thẩm Tây Thời.
Thẩm Tây Thời nhìn thoáng qua, gật đầu rồi gọi cô lại.
“Thư ký Tô, hôm qua lái thử, cảm thấy tính năng của xe thế nào? Có hài lòng không?”
Xe Audi cao cấp nhất với những trang thiết bị hàng đầu, đương nhiên là tốt đến không có gì để chê rồi. Cảm giác lái vững chắc, điều chỉnh linh hoạt.
Độ rộng gần hai mét, không gian đầy đủ.
Nói đến không gian…
Khuôn mặt Tô Tử Khanh lại đỏ lên.
“Thích chiếc xe đó của anh như vậy à? Hưng phấn đến nỗi mặt cũng đỏ lên rồi.” Thẩm Tây Thời lại bày ra vẻ bình chân như vại.
Đương nhiên Tô Tử Khanh phấn khích không phải vì xe, cô vừa thẹn vừa giận lườm anh một cái. Anh đang dựa vào ghế, khóe mắt mang theo ý cười, nhìn lại cô.
Tối hôm qua, tối hôm qua anh cũng như vậy, tựa vào lưng ghế lái phụ, cười với cô, nói năng lung tung.
Lần đầu tiên cô được lái chiếc xe hàng limited thế này, vừa lo lắng lại có chút hưng phấn. Hai tay vịn vào tay lái bọc da thật, giọng nói trầm thấp của Thẩm Tây Thời trong không gian xe yên tĩnh phá lệ rõ ràng:
“Xe này của anh dài năm mét, rộng gần hai mét, 3.0T, 340 mã lực.”
Phía trước là đèn đỏ, Tô Tử Khanh chạm nhẹ phanh xe, xe vững vàng dừng lại. Cô tiện tay ấn vào màn hình cảm ứng bên cạnh mình, xem xét các hạng chức năng. Đang nghiên cứu chức năng massage, một giây sau, bàn tay đang đặt lên màn hình cảm ứng của cô bị kéo qua, ngay sau đó, cô cảm nhận được vải tổng hợp của quần tây, cùng với lửa nóng bên dưới nó.
Người bên cạnh tiếp tục cười, giọng điệu lại ra vẻ đàng hoàng: “Em cảm thấy thế nào với chiều dài, kích thước và tốc độ này?”
Tô Tử Khanh hít sâu một hơi, rút tay về, chân đạp ga, xe lao vùn vụt ra ngoài.
“Tạm, thời, em, vẫn, chưa, cảm, nhận, được.”
Sau đó, Thẩm Tây Thời dẫn cô tự mình thử nghiệm một chút xem không gian của chiếc xe này phong phú cỡ nào.