Nguỵ Nhất Minh được biết đến là lão đại của lớp 17 Hạnh Hà học viện. Ngôi trường này tồn tại những đối lập rõ rệt: bên cạnh những học sinh ngoan như Quan Ngôn Ngôn thì cũng có những lớp học như lớp 17 - những học sinh hư hỏng, lười học nhưng lại thích gây gổ. Mọi người thường gọi lớp họ một cách khinh miệt là "Lớp côn đồ".
Bình thường Ngôn Ngôn không hề có cơ hội tiếp xúc với những nhân vật như Lệ Thừa An, và cô cũng chẳng hề mong muốn phải tiếp xúc. Việc cô học ở lớp 1 - lớp chọn đã đủ khiến người khác phải nể phục, huống chi cô còn là học sinh đứng đầu lớp. Một người dẫn đầu toàn khối như cô thật khó có thể tưởng tượng sẽ có bất kỳ mối liên quan nào với đám lớp 17 náo loạn này.
"Này, cầu thủ chủ lực đội bóng rổ và quản lý đội định trốn buổi tập hả?" Lệ Thừa An dựa người vào cửa, đôi mắt sáng như sao nhưng ánh mắt lại đầy vẻ hung dữ, dù vậy không thể phủ nhận gương mặt điển trai của hắn.
Khác với mái tóc mượt mà được chải chuốt gọn gàng của Hà Dật Thiên và Kỷ Tử Duệ, tóc hắn rối bù nhưng lại rất có phong cách, đúng kiểu trai đẹp cá tính.
Đẹp trai là thế, nổi tiếng khắp trường là thế nhưng lại chẳng hợp với cô chút nào. Ngôn Ngôn bĩu môi, cô và Lệ Thừa An này, nói là có thù truyền kiếp cô cũng tin.
Ai bảo hắn lúc nào cũng thích gây sự với cô chứ!
"Ai cho anh vào lớp 1 thế?" Ngôn Ngôn chế nhạo, cảm thấy việc hắn xuất hiện ở đây thật là một sự xúc phạm.
Lệ Thừa An nhướng mày, khoanh tay trước ngực: "Đội trưởng bảo tao đến, dẫn hai đứa định trốn buổi tập về."
Nếu đã là lời của Nguỵ Nhất Minh, Ngôn Ngôn cũng đành phải nghe theo. Ai bảo cậu ấy là đội trưởng đội bóng rổ, còn cô chỉ là quản lý câu lạc bộ. Cô đành thu xếp sách vở rồi vội vã đi ngay.
Nhà thi đấu của Học viện Tinh Hà nằm ở phía sau bên trái khuôn viên trường. Lúc này trong nhà thi đấu là thời gian hoạt động của câu lạc bộ bóng rổ. Hà Dật Thiên đã thay trang phục chính thức của đội bóng rổ Tinh Hà, bộ đồng phục màu trắng tinh khiến cậu càng thêm nổi bật. Xung quanh toàn là người đến xem ba nhân vật nổi tiếng của lớp 17, gồm Nguỵ Nhất Minh, Lệ Thừa An và Hà Dật Thiên. Không biết bao nhiêu nữ sinh trong trường đem lòng ngưỡng mộ họ.
Những giọt mồ hôi lăn dài trên mái tóc ngắn mềm mại màu kem nâu, đôi mắt nâu sẫm từ từ chuyển hướng từ rổ bóng ra phía hai người đứng bên ngoài sân. Quả bóng rổ trong tay bỗng trở nên nặng trịch hơn.
"Nhìn kìa! Là hoa khôi trường! Quan Ngôn Ngôn đấy! Câu lạc bộ bóng rổ bọn mình sướиɠ thật đấy, khiến mấy câu lạc bộ thể ȶᏂασ khác ghen tị chết đi được, hahaha. Lần trước tôi hỏi bạn thanh mai trúc mã của tôi về quản lý câu lạc bộ bóng chày của cậu ta, xem ảnh xong suýt nữa tôi gặp ác mộng giữa đêm! Chỉ có ảnh nữ thần Ngôn Ngôn của bọn mình mới giúp tôi ngủ ngon được."
"Ngủ ngon? Giấc mơ gì thế? Hehehe, phải mộng tinh không?"
"Nhìn đôi chân kia xem, chà chà, nhìn mà ©ôи th!t tôi cứng hết cả lên."
"Không nói thì không biết, hoa khôi và đội trưởng đúng là xứng đôi vãi."
Ở khu vực nghỉ ngơi bên ngoài, Ngôn Ngôn đang thảo luận với Nguỵ Nhất Minh bên phải về vấn đề bố trí đội hình trong sân. Nghe những lời bàn tán xung quanh về Quan Ngôn Ngôn, Nguỵ Nhất Minh cũng không khỏi đưa mắt nhìn cô.