Một thiên thần giáng trần. Vẻ đẹp của thiếu nữ ấy vượt quá mọi ngôn từ, đã khắc sâu vào tận xương tủy.
Hà Dật Thiên bước vào lớp 10A1 đúng lúc chứng kiến khung cảnh dịu dàng ấy, tựa như một bức tranh do họa sĩ tài ba vẽ nên, với điểm nhấn là thiếu nữ đẹp tựa tiên nga đang nghỉ ngơi trong lớp học vắng lặng.
"Sao không về nhà ngủ?"
Giọng nói ấm áp đầy quan tâm của Hà Dật Thiên đánh thức cô gái. Ánh mắt chàng trai tràn ngập yêu thương khi nhìn người con gái mình yêu.
Cô là tất cả với chàng. Năm lớp 10, chàng đã dồn hết can đảm tích lũy từ khi sinh ra đến giờ để tỏ tình, tưởng đâu chỉ là tình đơn phương, nào ngờ lại được cô đồng ý.
Cô gái của chàng bề ngoài có vẻ vật chất, thường đòi chàng chuyển tiền, đòi quần áo hàng hiệu, trang sức đắt tiền. Nhưng chàng biết cô ấy thực ra rất dịu dàng. Không ai biết rằng trước đây, trên đường đi học, chàng từng thấy cô ngồi xổm trong ngõ hẻm, vẻ mặt hiền hậu cho mèo hoang ăn.
"Dật Thiên?" Nhận ra chàng, Ngôn Ngôn trong lòng hơi hoảng. Thực ra, cô đối xử khác biệt với từng người bạn trai. Không thể phủ nhận, chính cô cũng thừa nhận mình là kẻ bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh. Ai bảo trong số họ, Hà Dật Thiên là kẻ ngốc nhất, chẳng bao giờ hỏi cô cần tiền làm gì, bảo gì làm nấy. Càng nhìn vẻ nhu nhược của chàng, trong lòng cô lại càng bực bội. Không hiểu sao cô lại tức giận như vậy, dù rõ ràng người chịu thiệt không phải là cô. Thấy chàng nhẫn nhịn chịu đựng, cô lại càng thêm khó chịu nên ngày càng trở nên cay nghiệt, chưa từng tỏ ra tốt với chàng.
Anh đến đây làm gì?" Giọng Ngôn Ngôn vang lên đầy khó chịu, vẻ mặt kiêu ngạo và lạnh lùng, cô liếc nhẹ Hà Dật Thiên một cái rồi bắt đầu chải lại mái tóc rối bù vì mới ngủ dậy, trông cô có vẻ không hào hứng với sự xuất hiện của chàng.
Thấy cô gái liếc mắt nhìn mình với thái độ khá miễn cưỡng, Hà Dật Thiên vẫn bình tĩnh, không hề tỏ ra bực bội hay khó chịu. Chàng chỉ nhẹ nhàng và từ tốn hỏi: "Hôm nay chúng ta hẹn sau giờ học sẽ cùng nhau đi mua đồ, em còn nhớ không?" Giọng nói của chàng mang theo sự kiên nhẫn và dịu dàng.
Ngôn Ngôn vừa định mở miệng đáp lời thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân nhịp nhàng vang lên từ hành lang, đang từ từ tiến lại gần phía này. Những bước chân dường như mang theo một sự tự tin và ngạo mạn khiến không gian lớp học như trở nên nặng nề hơn.
Hiện ra trước mắt hai người là một nam sinh vô cùng điển trai, nhưng vẻ mặt lại mang một nét dữ tợn khiến người khác phải e ngại. Dù mặc đồng phục của Hạnh Hà nhưng anh chàng này lại không hề chú trọng đến vẻ chỉnh tề: cà vạt không thắt, bộ đồng phục khoác trên người một cách tùy tiện đến mức khó tin, toát lên một phong thái của kẻ không muốn tuân theo kỷ luật.
Hắn đứng chễm chệ trước cửa lớp, tay gõ nhẹ lên cánh cửa một cách ththản nhiên. Khi thấy hai người trong lớp đều quay lại nhìn, lưỡi hắn liếʍ nhẹ vào răng hàm sau, một hành động mang đậm chất ngạo mạn và khiêu khích.
Đó là Lệ Thừa An, một trong ba nhân vật nổi tiếng nhất Hạnh Hà học viện, học sinh lớp 17, và là công tử của gia tộc Lệ - một trong những gia đình giàu có bậc nhất ở thành phố S. Sinh ra đã ngậm thìa vàng, hắn là bạn thân khăng khít với Hà Dật Thiên và Nguỵ Nhất Minh, tạo nên một nhóm bạn được mệnh danh là "tam đại ca" trong trường.