"Các vị ái khanh lo lắng cho xã tắc và hậu cung như vậy, trẫm rất vui mừng, chỉ là... hai mươi tuổi đã không còn trẻ nữa, vậy còn chư vị?"
"Trẫm thấy việc triều chính luân chuyển cũng rất trọng yếu, cứ mải mê tuyển tú chi bằng chọn sẵn người kế nhiệm, đợi khi các khanh an hưởng tuổi già triều đình cũng không đến nỗi không có người dùng, phải không?"
Nhất thời, tất cả đại thần đều im bặt.
Ai mà chẳng lo lắng bản thân bị thay thế?
Sở Nam Phong nói móc xong, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Hừ, mấy lão già!
Bản thân nửa chân đã bước vào quan tài rồi, vậy mà còn có mặt mũi nói hắn còn trẻ sao?
Thật đúng là không biết tự lượng sức mình.
Bây giờ động đến chức quan của mình rồi, từng người một đều không dám hó hé gì nữa sao?
Thế nhưng có vài lão thần vốn đang bồi dưỡng người kế nhiệm, căn bản không bị lời Hoàng thượng dọa sợ, ngược lại còn muốn thể hiện bản thân lo lắng cho Hoàng thượng đến mức nào càng ra sức khuyên can.
"Tuyển chọn người kế nhiệm quả thực quan trọng, nhưng Hoàng thượng ngài mới là căn cơ của quốc gia, nếu hậu cung tiêu điều lão thần e rằng khó mà ăn nói với tiên đế!"
Ăn nói ăn nói, muốn ăn nói với tiên đế đến vậy, sao không mau đi theo tiên đế luôn đi lão già!
Sở Nam Phong bị làm phiền đến mức nhíu mày, ánh mắt rơi vào người trẻ tuổi nhất - Tả Lĩnh Đô.
Tả Lĩnh Đô lúc này không thể tiếp tục làm người ngoài cuộc, vội vàng đứng ra giải vây.
"Đại nhân lo lắng rồi, Hoàng thượng hiện giờ đang độ tráng niên, thật sự không cần phải bận tâm chuyện tuyển tú. Hơn nữa Hoàng thượng chuyên tâm vào việc nước, đây mới là căn cơ của quốc gia, là phúc khí của bách tính!" Tả Lĩnh Đô nói.
"Thượng thư nói vậy không đúng, việc nước đã có chúng thần phụ tá, nhất định sẽ giúp Hoàng thượng phân ưu. Nhưng chuyện hậu cung ngoài Hoàng thượng ra, còn ai có thể thay Hoàng thượng lo liệu?"
Tả Lĩnh Đô cười gượng, thầm nghĩ lão già này rõ ràng là muốn tìm đường chết, hắn ngăn cũng không ngăn được!
"Đã nói là chuyện hậu cung, không phải đại nhân lo lắng hơi bị nhiều rồi sao?" Tả Lĩnh Đô không chút nhượng bộ.
Dù sao cũng là Hoàng thượng bảo hắn ra tay, hắn nào quản lời nói ra có đắc tội người khác hay không?
Hơn nữa, ngoại trừ Hoàng thượng không thể đắc tội, những lão thần này hắn có gì phải sợ.
"Tả Lĩnh Đô ngươi có ý gì? Tào đại nhân chức quan cao hơn ngươi, có chỗ cho ngươi ăn nói như vậy sao?"
"Lời ta nói có gì không đúng?" Tả Lĩnh Đô hỏi ngược lại.
Cậy già lên mặt, hắn không thể để bị nắm mũi dắt đi!
Sở Nam Phong nhìn các vị đại thần tranh cãi không ngớt, lông mày nhíu chặt, bề ngoài tỏ vẻ không kiên nhẫn nhưng trong lòng lại đang vỗ tay tán thưởng Tả Lĩnh Đô!
Được lắm, cứ chọc tức chết đám lão già này đi, suốt ngày quản trời quản đất!
"Câm hết cho trẫm!" Sở Nam Phong lên tiếng quát.
Các vị đại thần vẫn phải nhìn sắc mặt Hoàng thượng mà hành động, từng người một lập tức cúi đầu im thin thít.
Tả Lĩnh Đô bề ngoài cung kính, nhưng thật ra ánh mắt tán thưởng của Hoàng thượng lúc nãy, hắn đều nhìn thấy hết.
"Tất cả lui xuống, chuyện này để sau lại nghị!" Nói xong Sở Nam Phong phất tay áo bỏ đi.
Đợi mọi người rời khỏi, Sở Nam Phong lập tức cho lui hết cung nhân hầu hạ, bắt đầu cải trang.
Quá trình xuất cung giải sầu này, Sở Nam Phong đã vô cùng thành thạo, đảm bảo sẽ không để người trong cung phát hiện.
Mang theo ám vệ, Sở Nam Phong rời khỏi hoàng cung.
Kinh thành, Túy Nguyệt Lâu.
Tả Lĩnh Đô đã gọi sẵn trà bánh, đang ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn cảnh náo nhiệt trên đường phố.