"Bạch đại phu, có lời ngài nói là ta yên tâm rồi, vậy ta có cần phải kiêng rượu, kiêng sắc dục không?" Người nam nhân hỏi.
Hay cho câu hỏi, Mạnh Lâm Thanh lần này có thể khẳng định, đây chính là bệnh nhân do Dương công tử "giới thiệu" tới.
Xem ra đám huynh đệ tốt của hắn, đúng là anh em tốt có phúc cùng hưởng, có hoạn nạn cùng chia.
"Ngươi nghĩ thế nào?" Mạnh Lâm Thanh lạnh lùng liếc hắn một cái.
Người nam nhân cũng rất biết điều, lập tức cười hì hì nói mình nhất định sẽ kiêng khem.
Đối với loại công tử ca này, Mạnh Lâm Thanh khi thu phí khám bệnh tuyệt đối sẽ không nương tay.
Thế là Tử Ngọc vốn rất ghét bỏ, bây giờ nhìn thấy đám công tử ca này cũng không còn ghét bỏ nữa, ngược lại còn cười toe toét.
"Ngươi cười có cần phải khoa trương như vậy không?" Tuỳ Phong lộ vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Ngươi hiểu cái gì? Ta đây là đang cười với bọn họ sao? Đương nhiên là không rồi, ta đây là đang cười với bạc đấy!" Tử Ngọc như nhìn thấy từng thỏi vàng thỏi bạc di động.
Sự đoàn kết của nam nhân luôn là thứ gì đó rất khó hiểu.
Ví dụ như việc Bạch đại phu ở Bình An y quán rất giỏi về nam khoa, đám công tử ca tự mình đến khám bệnh thì thôi đi, còn rất hào phóng giới thiệu cho những huynh đệ có cùng chung "hoàn cảnh" với mình.
"Thật đấy! Lão Trương đi khám rồi, nói là hiệu quả vô cùng tốt!"
"Cái gì, ngay cả lão Trương bệnh đến mức ấy mà cũng chữa được? Vị Bạch đại phu này lợi hại đến vậy sao?"
"Nghe ca đi, ngươi cứ đi khám thử xem, đảm bảo không sai đâu!"
Trong lúc Mạnh Lâm Thanh không hề hay biết, nàng đã trở thành "vị cứu tinh" của những nam nhân bất lực.
Chỉ là chuyện này, cũng chỉ âm thầm lưu truyền trong đám nam nhân với nhau mà thôi, dù sao thì bọn họ cũng cần giữ thể diện.
Thế là, Bạch đại phu ở Bình An y quán không chỉ là thánh thủ về phụ khoa, mà còn trở thành thánh thủ về nam khoa.
Thánh thủ hay không, Mạnh Lâm Thanh cũng chẳng để tâm, chỉ cần có thể kiếm tiền là được.
Cùng lúc đó, trong hoàng cung.
"Hoàng thượng, việc cứu tế thiên tai ở phía Nam, e là cần phải xuất thêm ngân khố từ quốc khố..."
Hoàng đế Sở Nam Phong đang cùng với các vị đại thần thương nghị quốc sự, từ việc cứu tế thiên tai cho đến trị thủy, từ việc thuế má cho đến chiêu binh mãi mã.
Nói tới nói lui, đề tài bỗng nhiên chuyển hướng.
"Thần mạo muội tâu lên, từ khi Hoàng hậu nương nương băng hà, hậu cung tiêu điều, Hoàng thượng cũng nên cân nhắc việc lấp đầy hậu cung."
"Đúng vậy, hiện giờ chính là thời điểm thích hợp để tuyển tú, tiên đế lúc bằng tuổi Hoàng thượng, đã có vài vị hoàng tử..."
"Khai chi tán diệp cho hoàng thất là trách nhiệm của Hoàng thượng, nếu bỏ lỡ mất độ tuổi này, e là có lòng mà chẳng còn sức."
Các vị đại thần ngươi một câu ta một câu ra sức khuyên nhủ, căn bản không hề để ý thấy Sở Nam Phong ngồi trên long ỷ sắc mặt đã thay đổi.
Lễ bộ Thượng thư Tả Lĩnh Đô trong lòng biết rõ, đám lão già này chỉ giỏi chọc giận Hoàng thượng, lát nữa hắn không nghĩ cách cứu vãn thì không được rồi.
Thật là tự mình chuốc lấy phiền phức!
"Hoàng thượng, chuyện tuyển tú này..."
Còn chưa xong nữa sao?
Sắc mặt Sở Nam Phong còn đen hơn cả đáy nồi, khuyên hắn tuyển tú thì thôi đi, vậy mà còn ra sức ám chỉ hắn tuổi tác không còn nhỏ nữa, chuyện này có thể nhịn sao?
Người khác có thể nhịn hay không hắn không biết, nhưng hắn - Sở Nam Phong này thì không thể nhịn được.
"Ồ? Trẫm năm nay mới vừa tròn hai mươi, vậy mà đã không còn trẻ nữa rồi sao?" Sở Nam Phong hỏi ngược lại với giọng điệu mỉa mai.