"Hà đại nhân?" Quan viên hộ Bộ đang cùng nhau thảo luận làm thế nào để Bệ hạ khôi phục tước vị cho Tề Quận vương, thấy Hộ bộ Thị lang Hà Đình Dụ bước vào, bọn họ bèn gọi ông đến ngồi cùng.
"Sao bác đến muộn thế, hai canh giờ nữa là chúng ta phải tiến cung dự cung yến rồi, bác có nghĩ được cách gì hay không?"
Hạ Đình Dụ nhìn người đang nói, đây là một vị Thị lang khác của Hộ bộ, ông lắc đầu không đáp.
Thấy ông không nói lời nào, mấy vị đại nhân phẩm cấp cao hơn cũng không quá để ý, tiếp tục thảo luận tìm cơ hội xin tội giúp Tề Quận vương trong cung yến đêm nay.
"Điện hạ hiếu học từ nhỏ, nhân đức hiếu thiện, cũng lễ độ với tất cả mọi người, từ đứa bé ba tuổi đến cụ già chín mươi. Cớ gì Bệ hạ không nhìn thấy những ưu điểm này của điện hạ, mà lại chiều hạng người ngang ngược càn rỡ như Thần Vương?"
"Thần Vương này hành sự ngang ngược, ương bướng khinh người, ngay cả con nít cũng không tha, nếu để hạng người này ngồi lên vị trí cửu ngũ kia thì Đại Thành ta sẽ gặp nguy mất."
Hà Đình Dụ nghe thế, không kìm được lên tiếng, "Nói thế chưa chắc đúng, Thần Vương không tệ như lời các bác nói đâu."
"Hà đại nhân?" Các đại nhân kia kinh ngạc nhìn ông như đang nhìn củ cải bị thối rữa, "Có phải bác tính rút lui không?"
Hà Đình Dụ, "..."
"Tôi biết xin tội cho Tề Quận vương điện hạ trong cung yến có khả năng sẽ chọc giận Bệ hạ. Nhưng chúng ta là triều thần, vốn một lòng hướng về dân, không so đo vinh nhục bản thân." Hộ bộ Thị lang hít sâu một hơi, "Năm xưa ba huynh đệ Minh gia vì Bệ hạ mà chịu đi đày biên cương, quyết không thông đồng làm bậy. Thế thì sao hôm nay chúng ta không thể vì Tề Quận vương mà đứng về lẽ phải một lần?"
Hà Đình Dụ nhớ đến tiểu cô nương an ủi cô gái ở vệ đường nọ, mở miệng lần nữa, "Ừm, nếu các bác sùng bái ba vị đại nhân Minh gia như thế, cớ sao lại quên con gái của Minh Kính Châu là Thần Vương phi tương lai?"
"Một đứa con gái được gửi nuôi ở nơi khác làm sao hiểu được sự thanh cao và kiêu ngạo của người Minh gia." Hộ bộ Thị lang thở dài, "Ba huynh đệ Minh gia tài đức vẹn toàn, con cái cũng có tài học xuất chúng, đáng tiếc cô con gái này lại là người nông cạn, vì vinh hoa phú quý lại đi nịnh bợ yêu phi."
Liếc nhìn đồng liêu phát tướng đến độ béo bụng kia, Hà Đình Dụ bực bội nghĩ thầm, còn ông thì phúc hậu sâu "nặng" lắm.
Ông đứng dậy nói, "Chuyện của Tề Quận vương điện hạ nói vào lúc nào chẳng được, cớ gì phải nói trong tối nay khiến mọi người không vui? Chư vị đồng liêu đã làm quan trong triều biết bao nhiêu năm, trải qua bao nhiêu chuyện, sao hôm nay lại kích động như thế?"
"Vì trải đường cho Thần Vương mà Bệ hạ chèn ép nhà ngoại Quận vương, sau lại giáng tước vị của Quận vương, thậm chí ngay cả mẹ đẻ của Quận vương đã bị giam vào lãnh cung. Quận Vương là người cao thượng, sao có thể chịu đựng được nổi khuất nhục này?" Hộ bộ Thị lang kích động nói, "Lẽ nào chúng ta phải trơ mắt nhìn một vị Vương gia hiền đức bị mài mòn bởi sự bất công, để rồi nản lòng thoái chí?"
"Dương Thị lang." Hà Đình Dụ biến sắc, "Tôi thấy ông điên rồi, dám ở Hộ bộ nói ra những lời đại nghịch bất đạo thế này."
"Có gì mà tôi không dám?!" Dương Thị lang cứng cổ cãi lại, "Nếu Hà Thị lang ham sống sợ chết thì có thể bước ra khỏi phòng này ngay bây giờ."
"Ông không ham sống sợ chết?" Bị đồng liêu ép đến nước này, lửa giận của Hà Đình Dụ bộc phát, "Nếu ông không ham sống sợ chết, vì sao khi xưa chư vương đoạt vị ông không đứng ra nói một tiếng?"
"Hiện giờ ông dám nói thế cũng là vì ỷ Bệ hạ nhân từ, không so đo với các ông mà thôi." Ông cười khẩy, "Lúc tiên đế còn tại vị, mấy ông có ai dám?"
"Dương Thị lang còn có mặt mũi nói đến chuyện của ba huynh đệ Minh gia ư?" Giọng Hà Đình Dụ trầm xuống, "Năm đó Hà mỗ tham sống sợ chết, tự biết không có mặt mũi nào để so với ba vị đại nhân Minh gia. Hà mỗ hiểu chư vị đang lo lắng cho Tề Quận vương, nhưng thứ cho Hà mỗ tham sống sợ chết lần nữa, Hà mỗ không muốn tham dự vào kế hoạch tối nay, cáo từ!"
Nhìn Hà Đình Dụ vung tay rời đi, Hộ bộ Thượng thư thở dài xoa trán, "Chuyện này để sau lại bàn, Hà Thị lang nói cũng có lý, tiệc mừng năm mới ở trong cung quả thật không thích hợp khơi ra chuyện mất vui."
Các vị đại nhân khác vốn cũng không muốn làm lớn chuyện trong tối nay, nghe thấy Thượng thư nói thế thì vội vàng tìm bậc thang bước xuống, rối rít đồng ý.
Chỉ Có Dương Thị lang vừa cãi nhau với Hà Đình Dụ nom vẫn còn tức tối.
***
"Ôi, trong cung lại treo lồng đèn đỏ mới rồi." Cửu Châu vừa đi vừa nhìn lồng đèn đỏ được treo khắp nơi, "Đẹp quá."
"Cung nữ thái giám ở trong cung không thể về nhà ăn Tết, treo đám lồng đèn này lên cũng có hương vị ngày Tết." Nhìn lồng đèn đỏ đang lắc lư theo gió trên đỉnh đầu, Thần Vương hỏi nàng, "Lạnh không?"
"Không." Cửu Châu lắc đầu.
"Ta không tin, gió lớn thế này nhất định là rất lạnh." Thần Vương khẽ ho một tiếng, nhanh như chớp bắt lấy tay Cửu Châu, "Tay bổn vương rất ấm, cho muội mượn ủ ấm đấy."
Cung nữ và thái giám đi sau hai người vội cúi gầm đầu.
Cửu Châu lắc lắc ngón tay, tay điện hạ to ghê, cả bàn tay của nàng đều được tay hắn nắm trọn.
"Ngoan nào." Tai Thần Vương ửng đỏ, hắn điều chỉnh lại tư thế, ngón tay nhẹ nhàng bao quanh mấy đầu ngón tay mềm mại của nàng, mười ngón tay chầm chậm đan chặt vào nhau.
Thần Vương ngửa đầu nhìn lồng đèn, hai tai đỏ rực như có ai thoa lên một lớp son, "Trong cung hôm nay có rất nhiều người, thân quyến của hoàng thất, mệnh phụ đại thần huân quý tam phẩm trở lên, tất cả đều được mời vào cung dự tiệc. Muội phải ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, tránh có kẻ mắt mù chọc giận khiến muội không vui."
"Ồ." Cửu Châu cúi đầu lén nhìn tay của hai người, ngón trỏ co lại, bất cẩn chạm vào mu bàn tay của điện hạ, rồi run rẩy rụt về.
"Ồ cái gì? Muội là vị hôn thê của ta, ta nắm tay muội là chuyện hiển nhiên, không ai dám lắm mồm." Vừa dứt lời, trên mặt Thần Vương như được phủ thêm một lớp phấn hồng.
Cửu Châu thấy nóng mặt, những ngón tay cứng đờ của nàng cuối cùng vẫn luồn qua kẽ tay điện hạ, chạm vào mu bàn tay hắn.
Tay điện hạ ấm quá đi. Ấm đến độ mặt của nàng cũng dần dần nóng lên.
"Hương Quyên." Tô Quý phi đã trang điểm xong, nhìn thấy hai đứa nhỏ nắm tay ngoài viện, đứa thì đỏ mặt, đứa thì đỏ tai, lề mề không chịu bước vào, hỏi Hương Quyên bên cạnh, "Bọn nó làm gì thế?"
"Bẩm nương nương." Hương Quyên khom người thì thầm vào tai bà, "Điện hạ đang thẹn thùng đấy ạ, nương nương nhìn tay họ đi."
Tô Quý phi thôi nhìn, cười trêu, "Bình thường thì giương nanh múa vuốt, diễu võ giương oai, bây giờ chỉ mới nắm tay vị hôn thê thôi mà mặt đã đỏ như thế, chẳng có tiền đồ gì."
"Tình yêu của tuổi trẻ đậm chất thơ." Hương Quyên cười, "Thế có nghĩa là điện hạ rất quan tâm đến Minh cô nương đấy ạ."
Ai cũng e dè trước mặt người mình thích, muốn xuất hiện trước mặt họ với hình ảnh hoàn hảo nhất của bản thân.
Khi hai người bước vào cửa, đôi tay đang siết chặt cũng đã buông lơi. Tô Quý phi giả vờ không biết con trai cố tình lề mề ở trước cửa không chịu vào, vẫy tay bảo Cửu Châu ngồi xuống trước bàn trang điểm, "Trang phục của Cửu Châu hôm nay xinh quá, để ta cho người chải kiểu tóc phi thiên cho con nhé."
Thấy con trai mình cũng sáp lại, Tô Quý phi ghét bỏ đẩy hắn sang một bên, "Lúc phụ nữ đang trang điểm thì đàn ông chỉ cần ngoan ngoãn đứng chờ bên cạnh là được, đừng lắm mồm."
Thần Vương, "..."
Hắn bất đắc dĩ ngồi xuống ghế dựa, nhìn cung nữ búi mái tóc mềm mượt của Cửu Châu thành kiểu phi thiên, sau đó lại vẽ mày, trang điểm, hắn không nhịn được bèn lên tiếng, "Mẫu phi..."
"Im miệng." Tô Quý phi ngắt lời hắn, "Đây không phải là chỗ để đàn ông nhận xét, con mà nói câu nữa thì cút ra ngoài."
Thần Vương ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
"Huyện chủ thích hoa điền kiểu gì?"
Cửu Châu đưa tay sờ lên trán, vô thức nhìn về phía Thần Vương.
"Hôm nay Cửu Châu mặc váy thêu nhánh liền cành, vẽ hoa điền hoa sen đi." Tô Quý phi liếc nhìn hoa văn dập chìm trên trang phục của con trai, suýt đã phì cười, "Nhánh liền cành, sen Tịnh đế, ngụ ý tốt lành."
"Độ Khanh, từ nhỏ con đã có hoa tay." Tô Quý phi bước tới bên cạnh Cửu Châu, "Con tới đồ hoa điền cho Cửu Châu đi."
Vừa dứt lời, Thần Vương đã chạy tới sau lưng bà, "Tô bằng gì ạ? Chu sa hay là thuốc màu đỏ?"
"Đương nhiên là phải dùng màu đỏ nhất rồi, sau đó dùng phấn vàng tô viền ngoài." Tô Quý phi tức tối đập vào lưng hắn một cái chát, "Chu sa gì hả, có thể bôi thứ đồ độc hại như thế lên mặt sao?"
"Nương nương." Cửu Châu níu tay áo Tô Quý phi, khẽ lắc, "Điện hạ không hiểu mấy thứ này, nương nương... nương nương đừng đánh huynh ấy."
Tô Quý phi nhìn con trai vừa đưa tay cầm bút son, bà duỗi tay điểm lên trán Cửu Châu, "Con bé ngốc, con phải nhớ cho kỹ, không nên chiều đàn ông quá."
Cửu Châu cười híp mắt, nắm tay áo của bà không buông.
"Ta ngồi bên cạnh chờ." Tô Quý phi lắc đầu cười, "Con để nó tập trung vẽ đi."
Lúc này Cửu Châu mới thả tay áo bà ra, từ từ nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên để điện hạ dễ vẽ hơn.
Ngòi bút lướt qua trán mang theo cảm giác ngưa ngứa, Cửu Châu mở mắt, nhìn thẳng vào mắt điện hạ cách mình chỉ trong gang tấc.
Thần Vương vẽ rất tập trung, như không phải đang vẽ hoa điền giữa mày của phụ nữ mà đang vẽ một bức tranh đẹp nhất thế gian.
Sen Tịnh đế một chồi hai bông, là kỳ vọng của người đời đối với kết cục tốt đẹp nhất của tình yêu.*
(*Sen tịnh đế là đóa hai hoa sen nở trên cùng một cuống, theo truyền thuyết thì sen Tịnh đế là hiện thân của tình yêu vì có một đôi nam nữ yêu nhau mà không thành, cùng nhau tự trầm ở hồ sen và sau đó hóa thành sen đôi, tựa vào nhau khăng khít. Mọi người liền gọi nó là "sen phu thê", về sau lại đổi thành "sen Tịnh đế".)
Hắn dừng bút, nhìn vào mắt thiếu nữ, đôi mắt như tia nắng xuân, rực rỡ tựa vầng trăng sáng.
Ngay khoảnh khắc ấy, hắn chỉ muốn cúi người hôn lên vầng trán của nàng, ôm nàng vào lòng mình.
Nhưng hắn biết không thể, chí ít không thể là bây giờ, cũng không thể ở nơi này.
Thần Vương im lặng nhìn nàng một hồi, sau đó lấy ngòi bút chấm vào kim phấn, nhẹ nhàng vẩy lên chút vụn vàng bên hoa điền, để đóa hoa càng thêm phần xinh đẹp.
"Đẹp không?" Hắn đặt bút xuống, lấy gương đồng ra để trước mặt Cửu Châu, trong gương hiện lên hình ảnh hoa điền vô cùng rõ nét.
"Đẹp lắm." Cửu Châu gật đầu, mỉm cười nhìn mình trong gương, "Hoa điền của điện hạ vẽ rất đẹp."
"Sau này chúng ta..." Thần Vương khẽ cười, "Sau này ta sẽ vẽ cho muội tiếp."
Hoa cá chim muông, hoa cỏ cây cối, tất cả đều có thể qua tay hắn xuất hiện trên trán nàng.
"Điện hạ vẽ đẹp thế này, hẳn cũng thích vẽ tranh giống ta đúng không?" Cửu Châu đặt gương đồng xuống, hứng khởi nói như vừa tìm được sở thích giống nhau, "Sao điện hạ không nói sớm, nếu không chúng ta đã có thể cùng nhau vẽ tranh rồi."
Thần Vương, "..."
Ta sợ lòng tự tin của muội bị sụp đổ.
"Điện hạ?" Cửu Châu phồng má, "Huynh không thích à?"
"Ai nói bổn vương không thích?" Thần Vương đưa tay chọc vào má nàng, "Chờ xuân về, khi trăm hoa đua nở, ta sẽ dẫn muội đi vẽ bức tranh muôn nghìn hoa."
Chẳng phải muốn vẽ tranh với hắn sao, nàng làm nũng gì chứ?