"Phu nhân." Nha hoàn khoác áo choàng cho Thẩm thị, "Phu nhân không cần tới dặn vài câu ạ?"
"Dặn cái gì?" Thẩm thị quay về phòng, "Con cháu có phúc của con cháu, nói nhiều quá sẽ khiến đám nhỏ thấy phiền."
Thẩm thị vừa quay về viện của mình thì Cửu Châu đã xúng xính váy mới chạy đến, "Mẫu thân."
"Thần Vương điện hạ đến đón con vào cung, sao con vẫn chưa đi?" Thấy con gái đến, Thẩm thị bất ngờ.
"Con đến chào mẫu thân một tiếng rồi đi." Cửu Châu lay lay cánh tay Thẩm thị, "Mẫu thân đừng lo, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt."
"Có Quý phi nương nương và Thần Vương điện hạ ở đó, mẹ nghĩ sẽ chẳng có ai dám ăn hiếp con đâu." Thẩm thị ngẩng đầu nhìn Thần Vương đang đứng ngoài cửa viện, dáng cao tựa ngọc, dung mạo khôi ngô.
Thần Vương giống mẹ nên mặt mũi cũng không kém ai.
"Đi đi." Thẩm thị giúp con gái sửa lại trang sức buộc bên hông, "Bộ đồ mới này rất đẹp."
"Thật không ạ?" Cửu Châu xoay một vòng trước mặt mẹ mình, cười tươi rói, "Con cũng thích lắm."
"Con thích thì tốt." Thẩm thị tháo chiếc vòng trên tay mình xuống, đeo vào cho Cửu Châu, dẫn nàng đi ra ngoài, "Đừng để Thần Vương chờ lâu."
Lần này Thần Vương có thể xuất cung chắc chắn là nhờ Bệ hạ phá lệ khai ân. Lòng bà càng thêm rõ, Hoàng gia đang tỏ thái độ coi trọng Cửu Châu, nên mới để Thần Vương tự mình đến đón con bé vào cùng dự tiệc hoàng gia.
Hoàng gia nể mặt Minh gia, thì Minh gia bọn họ cũng không thể không nể mặt hoàng gia.
Bà nắm tay Cửu Châu đi tới trước mặt Thần Vương, hành lễ với hắn.
Thần Vương xoay người trả lại nửa lễ, "Bá phu nhân."
Thẩm thị nao nao, nếu không phải nghe thấy xưng hô này, bà suýt thì quên gia đình mình hiện giờ đã có tước vị.
"Điện hạ, nếu con bé có chỗ nào không chu đáo, mong điện hạ tha lỗi cho." Thẩm thị thở dài, "Thần phụ xin phép cáo lỗi với điện hạ tại đây trước."
"Phu nhân quá lời rồi." Thần Vương lén nhìn sang Cửu Châu, "Chăm sóc Cửu Châu là chuyện bổn vương nên làm."
Một tháng nữa thôi, nàng sẽ trở thành thê tử của hắn!
Thẩm thị mỉm cười nhún gối hành lễ, "Đã không còn sớm, điện hạ không nên ở ngoài cung lâu, xin điện hạ hãy sớm hồi cung."
"Vãn bối xin phép cáo từ." Thần Vương muốn nắm tay Cửu Châu, mấy đầu ngón tay toan đưa ra, nhưng ở trước mặt nhạc mẫu tương lai, hắn không dám.
Nhân cơ hội bước qua bậc cửa, hắn lén đưa tay đỡ Cửu Châu, sau đó lại ngoan ngoãn rút tay về.
Thẩm thị đứng trong sân nhìn hai đứa nhỏ dù e dè nhưng vẫn tựa vào nhau, trên gương mặt dần xuất hiện ý cười.
Ra khỏi cổng Minh gia, Thần Vương nắm tay Cửu Châu đỡ nàng lên xe ngựa.
Nói đoạn, nàng ngoắt tay với Xuân Phân đang chờ ở bên cạnh, "Xuân Phân tỷ tỷ."
Xuân Phân đưa hộp gỗ giấu trong tay áo cho Cửu Châu, cố nén cười nhìn Thần Vương, sau đó xoay người lùi sang bên.
"Của điện hạ đấy." Cửu Châu đưa hộp trang sức cho Thần Vương, sau đó ngồi vào xe ngựa.
Thần Vương phóng lên ngựa, Hộ Long vệ cầm dây cương cho hắn, hắn mở hộp ra, nhìn thấy bên trong có vài nén bạc vụn, còn có cả mấy hạt đậu vàng thì bật cười.
Đồ ngốc này, nàng tưởng hắn ở trong cung không có tiền tiêu thật.
Thần Vương nghiêng người nhìn xe ngựa một bên, đóng nắp hộp lại rồi đưa cho hộ vệ phía sau, "Cất kỹ vào, không được làm mất."
Đây là tiền sinh hoạt mà vợ tương lai vất vả dành dụm cho hắn đấy.
Gần Tết nên phố xa đông đúc náo nhiệt, Hộ Long vệ phải cẩn thận bảo vệ Thần Vương và cỗ xe, không dám lơi là cảnh giác.
Kinh thành là nơi toàn người tinh khôn, không chỉ có quan viên biết thời biết thế, mà dường như ngay cả dân chúng bình thường cũng sáng dạ hẳn, vì vậy không một ai dám mon men đến gần nhóm người Thần Vương.
Nhưng đáng tiếc, trong muôn kiểu người, thỉnh thoảng sẽ nổi lên những đóa hoa độc lạ.
Cửu Châu đang ngồi trên xe thì nghe thấy tiếng phụ nữ khóc, còn có tiếng đập phá la hét vô cùng ầm ĩ, nàng vén rèm lên nhìn ra ngoài, "Có chuyện gì thế?"
"Bẩm huyện chủ, đằng trước có tên lưu manh xúc phạm con gái người ta, điện hạ đã sai người đi xem thế nào rồi." Một Hộ Long vệ đáp, "Tên lưu manh này ăn nói thô bỉ, nếu huyện chủ không thích nghe thì cứ nghỉ ngơi trong xe."
"Không sao." Cửu Châu nhô đầu ra ngoài quan sát, "Có ai đi với cô gái ấy không?"
"Thuộc hạ cũng không rõ." Hộ Long Vệ nhìn về nơi có đông người tụ tập, "Mà nhiều người như vậy, dù không có ai đi cùng thì hắn ta cũng không dám làm loạn nữa đâu."
Cửu Châu nghĩ ngợi, cuối cùng xách váy bước xuống xe.
"Cẩn thận." Thần Vương khom lưng nhấc váy Cửu Châu lên, ra hiệu cho Hộ Long vệ giải tán đám đông đang tụ tập.
Thấy Hộ Long vệ mang đao xuất hiện, mọi người vội vàng giải tán ngay lập tức, chỉ dám đứng nhìn từ xa, lại càng không dám ồn ào nói lung tung.
Vừa đi tới, Cửu Châu đã nghe thấy tên lưu manh nói những câu dơ bẩn như, "Ai làm chứng là ta sờ soạng ngươi", "Xấu như ma có cho ta cũng không cần".
Nàng đang tính lên tiếng thì điện hạ đứng bên đã tặc lưỡi, "Chó ghẻ ở đâu ra dám sủa bậy thế hả?"
Tên lưu manh đang mắng chửi hăng say, nghe thấy tiếng bèn ngoái lui nhìn Thần Vương, thấy hắn ăn mặc sang trọng, lại còn có hộ vệ đi theo, vẻ hung hăng bỗng dưng tắt ngóm. Hắn ta cúi đầu khom lưng, "Bẩm đại nhân, tôi thật sự không hề mạo phạm cô gái này. Ngài nhìn đi, trên phố có biết bao nhiêu cô gái đẹp hơn ả ta, sao tôi phải làm chuyện đó chứ?"
Thần Vương nhíu mày nhìn Hộ Long vệ, Hộ Long vệ khẽ gật đầu.
"Giữa thanh thiên bạch nhật mà ngươi còn dám làm ra chuyện này. Xem ra ngươi không những ngu ngốc mà lòng dạ còn xấu xa." Thần Vương chỉ con sông bên cạnh, "Nhúng nước cho hắn tỉnh ra."
"Hửm?" Thần Vương đưa tay ra hiệu Hộ Long vệ tạm dừng, "Sao thế?"
"Cởi áo bông của hắn ra rồi hẵng ném xuống nước, không thì lát kéo lên nặng lắm." Cửu Châu nghiêm túc đề nghị, "Cột dây thừng bên hông hắn ta, như thế cũng không cần người khác phải lội nước."
Quan trọng nhất là, không sợ tên đó chạy trốn.
"Muội nói có lý lắm." Thần Vương mỉm cười gật đầu, "Hộ Long vệ là người nhà mình, không thể vì một tên phế vật mà khiến bọn họ mệt mỏi."
Trong tiếng hoan hô của quần chúng, tên lưu manh bị quăng xuống nước, biết bao nhiêu người reo hò hoan hô.
Tên này là lưu manh phố chợ, bình thường ăn chơi lêu lổng, rất thích trộm vặt giở trò. Nếu có người mắng hắn, hắn sẽ chạy đến trước mặt nữ quyến nhà người ta làm những hành vi bỉ ổi như phun nước miếng, chửi bới những câu rất khó nghe.
Bây giờ đã có người trị được hắn, mọi người đều khen vị công tử anh tuấn trước mắt đây đã vì dân trừ hại.
"Ta tưởng muội sẽ xin tha cho tên này." Thần Vương nhìn tên lưu manh đang giãy giụa dưới nước, kéo nàng đi tới cỗ xe, "Ta còn nghĩ... nếu muội xin tha cho hắn, ta sẽ nghe theo muội."
"Sao ta lại phải xin tha cho hắn?" Cửu Châu khó hiểu nhìn Thần Vương, "Gieo nhân nào ắt gặp quả nấy. Hắn phạm sai lầm, điện hạ là Vương gia của Đại Thành, xử phạt kẻ ác chính là vì dân trừ hại. Nếu ta xin tha cho hắn thì chẳng phải ta đang nối giáo cho giặc sao?"
Cửu Châu lớn lên trong đạo quán, được hai vị sư phụ dạy dỗ nên tôi được tính cách luôn làm theo bản tâm, lời nói và cái nhìn của người bên ngoài không ảnh hưởng đến sự phán đoán của nàng.
"Nhân sinh khổ đoản, vạn sự tùy tâm, thế mới đáng một chuyến đời này." Cửu Châu cười với hắn, "Ta biết điện hạ làm đúng, đương nhiên sẽ không ngăn cản huynh."
"Tin tưởng ta thế à?" Thần Vương cười.
"Ừ." Cửu Châu gật đầu.
"Nếu có một ngày ta làm sai, muội cũng sẽ làm sai với ta sao?" Thần Vương cười lắc đầu, "Thế thì muội sẽ chịu thiệt đấy."
"Nếu điện hạ làm sai, ta sẽ nói cho huynh biết." Cửu Châu nghiêm túc bảo, "Ủng hộ khi huynh làm đúng, khuyên ngăn khi huynh làm sai, chuyện này dễ mà."
"Đúng vậy, rất dễ." Bàn tay Thần vương đang đỡ váy nàng nhẹ đong đưa, hắn bật cười thành tiếng.
Rất dễ, song cũng rất khó.
Chuyện thì phân đúng phân sai, lòng người chỉ muốn tranh nhau lợi quyền.
"Ai đang làm loạn chỗ này!"
Chợt, một tiếng quát chói tai vang lên, Dư Giản dẫn Kim Ngô vệ từ đằng sau đi tới, thấy người đang vùng vẫy xuống nước, hắn bỗng thấy cảnh này sao mà quen đến thế, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
"Dư tiểu tướng quân." Thần Vương cười nhìn người vừa mới tới, "Khéo thật đấy, hôm nay lại là ngày trực của ngươi."
Nghe Thần Vương gọi cả tên lẫn họ của mình, Dư Giản bỗng thấy cảm động lạ, không ngờ Thần Vương còn nhớ hắn họ gì!
"Bẩm vương gia, không biết kẻ này đã bỡn cợt dân nữ hay có ý đồ muốn bán con nít, hay là... giả vờ bán mình chôn cha?" Dư Giản cẩn thận nhớ lại những kẻ từng bị Thần Vương trừng trị, cuối cùng bị tra ra phạm vào tội nào.
"Bỡn cợt dân nữ trên phố." Thần Vương nhẩm tính thời gian, "Có lẽ bây giờ đầu óc của hắn ta đã tỉnh táo hơn rồi, các ngươi đến đúng lúc lắm, vớt người lên rồi mang về Kinh Triệu doãn đi."
"Mạt tướng đi đây." Dư Giản thầm thở dài một hơi, nom thái độ của Thần Vương, có lẽ hắn ta không có cơ hội làm chó săn cho phủ Thần Vương rồi.
Hắn ta cũng không thể trông mong vào phúc lợi ngon lành của phủ Thần Vương được nữa.
Chờ đến khi hắn và vài huynh đệ đến vớt người, phát hiện ra lần này Thần Vương điện hạ rất có tâm, không những buộc dây quanh eo phạm nhân, mà thậm chí còn cởi cả áo khoác của hắn ra.
Như thế bọn họ không cần lội xuống nước vớt người, cũng chẳng cần tìm quần áo cho phạm nhân thay, đỡ tốt sức biết bao.
Có lẽ do trước đây Thần Vương toàn hành xác bọn họ, nên lần này thấy hắn chu đáo như vậy, các huynh đệ ở Kim Ngô Vệ đều cảm kích.
Liệu chăng đấy chính là một mặt hèn mọn trong tính cách con người?
Có quan viên ngồi kiệu đi ngang qua, thấy Kim Ngô Vệ đang vớt người từ dưới sông lên bèn hỏi kiệu phu, "Bên ngoài có chuyện gì vậy?"
Kiệu phu nghe người trên phố bàn tán liền đáp, "Bẩm lão gia, không rõ kẻ này phạm tội gì mà bị Thần Vương điện hạ ném xuống sông."
"Không phải Thần Vương bị Bệ hạ nhốt trong cung à, sao lại chạy ra ngoài được?" Quan viên kia nhíu mày, "Hôm nay là ngày quan trọng mà hắn vẫn dám làm loạn như vậy."
Nghĩ đến chuyện Bệ hạ thiên vị Thần Vương, ông ta lại thở dài. Bệ hạ chèn ép các vị hoàng tử khác, chỉ độc sủng một mình Thần Vương, nhưng giang sơn Đại Thành há có thể giao vào tay một tên tùy hứng làm bậy như hắn?
Ông ta vén rèm nhìn thoáng qua bên ngoài, lúc đang định bảo kiệu phu đi tiếp thì chợt trông thấy Thần Vương đang đi theo một cô gái, tay còn nhấc váy giùm tiểu cô nương ấy.
Tiểu cô nương móc khăn tay ra, dịu dàng an ủi một cô gái khác đang khóc thút thít, trông có vẻ giống... khuê nữ của Minh Thị lang?
Cái danh tùy hứng làm bậy, ngang ngược càn rỡ hình như đã... không còn dính dáng chút xíu nào tới hắn.
Bước xuống kiệu, ông ta hỏi thăm một ông đồ đang viết câu đối xuân, "Cụ cho tôi hỏi kẻ kia phạm tội gì, cớ sao lại bị người ta quăng xuống sông?"
"Cái ngữ thất đức này bị thế là đáng đời!" Ông cụ kéo tay áo, chỉ hận không thể xông tới đạp cho tên đó vài cái, "Bỡn cợt dân nữ lại còn trộm vặt, chuyện thất đức nào hắn cũng làm."
Quan viên đưa tay đỡ ông cụ đang kích động, trong lòng lại thấy xấu hổ, hóa ra ông ta đã nghi oan cho Thần Vương.
Một người sẵn sàng trừng trị một tên lưu manh giúp dân chúng, thì hẳn... hẳn không phải là người hư đốn đâu nhỉ?