Hoàng Kim Đồng

Chương 280: Chuyện cũ. (1)

Trước Sau

break
Âu Dương Quân dù có chút tò mò với chuyện Trang Duệ mở Ngao viên nhưng bây giờ cũng không phải lúc nghe kể chuyện, vì vậy vội vàng nói:

- Anh Tống, việc này để nói sau, Trang Duệ còn phải theo em đi làm chút chuyện.

Tống Quân quay sang Trang Duệ rồi mở miệng hỏi:

- Bây giờ là mấy giờ rồi? Còn đi làm chuyện gì nữa?

Trang Duệ khẽ gật đầu nói:

- Anh Tống, thật sự có chút chuyện, khoảng thời gian này tôi thường chạy đến Bắc Kinh, sẽ còn nhiều cơ hội gặp mặt trò chuyện với anh.

Trang Duệ nói dứt lời thì kéo tay Tống Quân, sau đó đi sang bên cạnh vài bước rồi khẽ nói:

- Anh Tống, tiểu đệ cũng không thích liên hệ với những người này, sau này sẽ kéo Đại Xuyên đến Bắc Kinh, giao chuyện này cho cậu ấy. Đúng rồi, những chuyện liên quan đến đổ thạch, anh cũng đừng nói cho người này biết.

Trang Duệ cũng không thích vòng quan hệ quan trường này, hơn nữa những người ở đây đều có kiến thức rộng rãi, nếu có người phân tích ra điểm gì đó trong câu chuyện của mình, như vậy sẽ cực kỳ phiền toái cho hắn về sau này.

- Tiểu tử cậu làm việc mà ẩn nhẫn như vậy rõ ràng không phải phông cách của thanh niên hơn hai mươi, được rồi, tôi biết rồi, cậu đi mau lên.

Tống Quân khẽ gật đầu, cũng không hỏi Trang Duệ muốn phải làm gì, vì hắn là người trong vòng quan hệ nơi đây, biết rõ những gì nên nghe, không nên nghe.

...

- Cậu Trang, sao cậu còn chơi cả chó Ngao Tây Tạng? Đúng rồi, trước đó từng nghe thấy có người nói đến một con Tuyết Ngao gái bốn năm chục triệu?

Âu Dương Quân lái xe và thuận miệng hỏi Trang Duệ, chỉ cần nhìn vào thái độ của Tống Quân với Trang Duệ thì thấy rõ ràng, hai bên cũng không phải là quen biết bình thường. Chỉ cần ông chủ tống búng một ngón tay cũng đủ cho Trang Duệ có lợi nhuận đầy bát, ăn cả đời không hết.

- Chẳng qua chỉ là chút chuyện vặt, cũng không có gì, em chỉ chiếm chút cổ phần của Ngao viên mà thôi.

Trang Duệ cười cười, tất nhiên sẽ không nhận con Tuyết Ngao là của mình, nhưng khi nghe Âu Dương Quân nói như vậy thì hắn cũng có chút nhớ Tiểu Bạch Sư.

Tuy vài ngày qua Trang Duệ gọi điện thoại cho Trang Mẫn thì đều nhờ đặt bên tai Tiểu Bạch Sư nói vài lời, nhưng nửa năm qua Tiểu Bạch Sư đi theo hắn như hình với bóng, bây giờ đã hơn một tháng chưa gặp, thật sự có chút khó chịu.

- Cậu cần phải để lại cho tôi một con Ngao thuần chủng, tiền không là vấn đề.

Âu Dương Quân khi thấy con chó Ngao thuần chủng của Tống Quân thì cũng thật sự rất hâm mộ, nếu hắn nuôi một con Ngao như vậy ở hội sở thì thật sự rất hay.

- Được, năm nay giao phối, sang năm sẽ có Ngao con, đến lúc đó em sẽ để lại cho anh một con.

Trang Duệ hôm qua nhận được điện thoại của Đại Xuyên, nói là ở hội chợ Ngao quốc tế, Kim Mao Sư Vương của Nhân Thanh Thố Mỗ đưa đến thật sự là bừng sáng, không những chiếm được danh hiệu Ngao vương, còn ký được mười hai phần hợp đồng lai giống.

Tiểu tử Đại Xuyên kia cũng há miệng sư tử cắn người, mỗi lần lai giống lấy hai trăm ngàn, cứ như vậy thì Ngao viên còn chưa được sắp xếp lai giống, còn chưa sinh ra Ngao con nhưng đã kiếm lời được vài triệu.

- Đúng rồi, nói với cậu về tình huống của nhà chúng ta, ông nội bà tội của anh, chính là ông ngoại bà ngoại của em vẫn khỏe mạnh, chỉ là sức khỏe của ông nội dạo này hơi kém, vài tháng nữa ông cũng đến đại thọ chín mươi, không biết có thể gắng gượng đến lúc đó không.

- Anh còn có hai bác trai, bây giờ đang nhận chức bên ngoài Bắc Kinh, mặt khác còn có ba người anh họ, cũng đều làm quan, cũng không ở lại thủ đô. À, cậu còn có hai chị họ, nhưng bọn họ đều đã lập gia đình được bảy năm, rất ít khi về thủ đô.

Âu Dương Quân cảm thấy mình có nhiệm vụ phải nói rõ kết cấu trong nhà cho Trang Duệ.

- Ông nội của anh là Âu Dương Cương phải không?

Trang Duệ trầm giọng hỏi, hắn chợt sinh ra một loại cảm giác những gì mà mẹ mình gặp phải nhiều năm qua rất có thể liên hệ trực tiếp với người ông ngoại này, tuy đó chính là ông ngoại của hắn nhưng cũng là người có công lớn khai quốc được người người kính ngưỡng, khốn nổi lúc này hắn lại gọi thẳng tên riêng.

- Đúng vậy.

Âu Dương Quân lên tiếng xác nhận, sau đó lại dùng ánh mắt suy ngẫm nhìn Trang Duệ.

Hai người trò chuyện một lúc lâu thì xe chạy vào nội thành, lại chạy hơn nửa giờ sau thì đến một khu dân cư, cổng ra vào nơi đây có hai vị cảnh sát quân sự, bọn họ cẩn thận kiểm tra chứng minh của Âu Dương Quân và Trang Duệ, sau đó mới cho hai người đi vào bên trong.

- Trong chỗ này có hơn hai mươi quan viên cấp bộ trưởng, vì vậy mà kiểm tra rất cẩn thận, à, căn nhà này là của bố Miêu Phỉ Phỉ, nhưng nghe nói nha đầu kia cũng không ở chỗ này.

- Trong khu dân cư này đều là những căn biệt thự đơn thể, cây cối xanh tươi mát mẻ, tuy nhà có hơi cũ nhưng hoàn cảnh rất tốt, cực kỳ yên tĩnh.

Âu Dương Quân dừng xe trước một căn nhà, khi thấy bên trong có ánh đèn thì cũng không chạy xe vào gara mà trực tiếp đi xuống đưa Trang Duệ đi vào trong.

Vừa đi vào cửa chính của biệt thự là gặp phòng khách khá rộng, một ông lão hơn năm mươi ngồi trên ghế sa lông, người này đang đeo mắt kính xem xét văn kiện. Đối diện ông lão kia là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, người này thấy Âu Dương Quân và Trang Duệ tiến vào thì khẽ gật đầu.

- Anh Vương, anh đã đến rồi à? Đã cơm nước gì chưa?

Âu Dương Quân bắt chuyện với người đàn ông hơn ba mươi kia, âm thanh có hơi lớn làm cho Âu Dương Chấn Vũ đang chuyên tâm xem xét văn kiện cũng phải ngẩng đầu lên. Khi lão thấy Trang Duệ sau lưng Âu Dương Quân thì lập tức ném văn kiện xuống bàn trà, cũng tùy tiện đứng thẳng người lên.

- Tiểu Vương, hôm nay cứ như vậy thôi, cậu về trước đi.

Âu Dương Chấn Vũ không nói gì với Trang Duệ, trước tiên đuổi thư ký của mình đi, vì chuyện trong nhà mình cũng không nên để cho người ngoài biết được.

- Vâng, ngày mai sẽ đến đón anh.

Người đàn ông hơn ba mươi kia là thư ký của Âu Dương Chấn Vũ, tên là Dương Vũ, lúc này hắn lên tiếng rồi đứng lên đi ra ngoài, lúc ra cửa còn liếc mắt đánh giá Trang Duệ, vì vậy mà trong lòng không khỏi có chút kỳ quái. Bình thường Âu Dương Quân có việc gì cần làm đều phải thông qua mình, hôm nay thậm chí không thèm chào hỏi mà đưa ngay người lạ về nhà, việc này hình như có hơi khác thường.

Âu Dương Chấn Vũ cũng không quan tâm đến tâm tình của thư ký Vương Vũ, sau khi chờ đối phương ra khỏi cửa thì tiến lên vài bước đánh giá Trang Duệ, sau đó thì thầm vài câu:

- Giống, rất giống em gái...

- Bố, trước tiên cho ngồi xuống cái đã, có việc gì từ từ nói.

Âu Dương Quân thấy bố mình tỏ ra thất thố thì nhanh chóng lên tiếng giải vây.

- À, cậu trai, theo tôi đến phòng làm việc, Tiểu Quân, pha hai ly trà đưa vào.

Âu Dương Chấn Vũ khôi phục lại bình tĩnh, sau đó khoát tay áo với Trang Duệ, xoay người đi vào phòng làm việc.

- Ngồi đi, tự nhiên một chút, coi như đây là nhà mình.

Sau khi đi vào phòng làm việc, Âu Dương Chấn Vũ thấy Trang Duệ có chút gò bó, vì vậy tưởng rằng có liên quan đến quan uy của mình, lão cố gắng làm cho vẻ mặt của mình thêm hòa ái.

- Vâng!

Trang Duệ gật đầu ngồi xuống đối diện với Âu Dương Chấn Vũ, hắn cũng không phải cảm thấy gò bó, chẳng qua có chút kích động vì những chuyện đã từng xảy ra với mẹ mình vào năm xưa sắp được đối phương công bố.

break
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc