“Hủ Liên, tuy lần này đến sơn trang nghỉ hè là có việc làm, nhưng nàng đối với ta hờ hững như vậy, tình cảm của chúng ta làm sao có thể càng sâu nặng hơn chứ?” Vừa thấy Hủ Liên nói chuyện, Điền Triết Hiên cười hì hì sáp lại, đúng là cho hắn chút màu sắc, hắn đã mở cả phường nhuộm.
“Ta đối với loại tình cảm linh tinh này đã nhìn thấu triệt, cho nên muốn ta đáp lại là không có khả năng, người nên sớm một chút buông tay đi.” Hủ Liên không nhìn mặt Điền Triết Hiên, tuy đã phân biệt rõ hai người*, nhưng thấy khuôn mặt đó cô cũng không nhịn được có chút oán giận.
(R: đây là đang nói 2 bạn ĐTH ở cổ đại & hiện đại)
“Hủ Liên, nàng đối với Chích nhi ôn nhu, đối ta lại lạnh lùng, vậy không phải rất bất công sao?” Điền Triết Hiên nghe được lời nói lãnh đạm của Hủ Liên trong lòng có chút căng thẳng, bất quá rất nhanh đã đổi thành giọng điệu vô lại.
“Thần Chích là đồ đệ của ta, người phải không?” Hủ Liên cảm giác được Điền Triết Hiên vừa sựng lại, biết lời nói của mình đã tổn thương người, nhưng không nói rõ với hắn sớm, hắn sẽ tổn thương càng sâu.
“Ta là nam nhân của nàng.” Điền Triết Hiên nhìn gương mặt không chút biểu tình của Hủ Liên, trong lòng có cảm giác hơi thất bại. Hắn biết rõ, Hủ Liên tất cả đều có thể cho hắn, ngoại trừ tâm của chính mình, thế nhưng hắn chính là lòng tham không đáy muốn toàn bộ con người cô.
Hủ Liên không lên tiếng, chỉ là quay đầu nhìn ra bên ngoài. Cô cười khổ, sau ngày hôm đó, tình yêu đối với cô đã trở thành thứ xa xỉ, có thể nhìn nhưng tuyệt không thể chạm vào. Nếu đã quyết định, như vậy bất luận Điền Triết Hiên vì cô làm bao nhiêu chuyện, cô cũng không thể để bản thân trầm luân.
Lúc này đường đi có thể xem là yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của thị vệ, tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe lăn trên đường. Đối với trầm mặc của hai người, Điiền Triết Lỗi cũng không dám hỏi gì, bất quá từ biểu tình trên mặt của Điền Triết Hiên có thể nhìn ra hắn thất bại.
“Tới rồi, chúng ta xuống xe đi.” Điền Triết Hiên xuống trước, xoay người vươn một tay cho Hủ Liên. Hủ Liên hơi do dự đặt bàn tay lạnh lẽo của mình vào tay hắn.
Hủ Liên lúc bước xuống vì không chú ý mà vấp bổ nhào, Điền Triết Hiên nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cô, đây là cảm giác yêu thương nhung nhớ sao. Điền Triết Hiên tất nhiên là rất hưởng thụ, bất quá cảm giác được ánh mắt kinh diễm của người xung quanh, hắn luyến tiếc buông nàng ra.
“Hủ Liên, mặc kệ nàng chấp nhận ta hay không, đời này ta đều phải đem nàng cột vào bên người, một ngày nào đó ta sẽ vào được lòng nàng.” Trong nháy mắt hai người tách ra, Điền Triết Hiên thấp giọng nói bên tai Hủ Liên.