“Vậy thật sự là cảm ơn ý tốt của Hoàng thượng.” Hủ Liên lộ ra một nụ cười ôn hòa, chí ít nhìn qua thì đúng là như vậy. Ngón tay thon dài của cô xoa trước ngực Điền Triết Hiên, dùng giọng điệu nhỏ nhẹ như tình nhân với nhau mà nói “Xin hỏi trước đây lúc ta tiến cung có phải là cũng có đãi ngộ giống vầy không?”
“Khụ khụ, cái này a, Hủ Liên nàng nghe ta giải thích. Trước đây chỉ là giỡn với nàng, hôm nay là vì thân thể của nàng mà suy nghĩ a.” Sói đúng là sói, cho dù là cầu xin tha thứ, tay cũng không tự chủ được mà chiếm tiện nghi người ta. Nếu Hủ Liên cũng đã đưa lên, hắn sao có thể không đáp lại.
“Nhanh chóng tìm chỗ cho ta thay quần áo, nếu không ta sễ thành toàn cho người với Lan muội muội.” Hủ liên mang theo cười nhạt, từ trong móng suốt sói của hắn giật tay ra, cũng không quay đầu lại tiêu sái vào kiệu.
“Hoàng huynh a, huynh hình như được Hoàng tẩu dạy thành dễ bảo a.” Điền Triết Lỗi trước giờ thích châm chọc người khác đồng tình nhìn bộ dạng kinh ngạc của Điền Triết Hiên, trong lòng lại mừng thầm vì trước đây chưa có đắc tội với cô.
“Lỗi, gần đây nghe nói đệ nạp không ít cơ thiếp, tình cảm chúng ta rất tốt, như vậy chờ chuyện lần này kết thúc, ta sẽ đem Lan Quý phi ban cho đệ, đệ nói như vậy có được không?”Điền Triết Hiên quay đầu lại, nhìn Điền Triết Lỗi đang hả hê nhàn nhạt nói.
“Hoàng huynh, ta không có phúc hưởng, ngàn vạn lần không nên lo lắng cho ta. Tuyệt sắc như vậy hẳn là nên tặng cho người ưu tú hơn, ta thân thể suy yếu như vậy, sợ là không lăn qua lăn lại nổi.” Vừa nghĩ đến Lan Quý phi kia, sắc mặt Điền Triết Lỗi giống như không cẩn thận mà ăn nguyên củ hành.
“Hừ. . .”Điền Triết Hiên tà liễu liếc hắn, sau đó đổi thành gương mặt lấy lòng chạy lên kiệu. Nếu Hủ Liên muốn thay quần áo, chỉ có cách đến trạm dịch phía trước mới được, vậy lên đường đến trạm dịch đi.
Sau khi ở trạm dich nghỉ ngơi một đêm, tình thần Hủ Liên đã khá lên, dù sao cũng không cần phải mặc y phục nặng như vậy nữa. Cô nhãn nhã ngồi một bên nhìn mấy con thú nhỏ thỉnh thoảng từ trong rừng chạy ra, du lịch sinh thái như vậy đối với thể xác và tinh thần rất có lợi.
Một đường này Hủ Liên không nói gì với Điền Triết Hiên, dù vậy, Điền Triết Hiên vẫn có thể lải nhải bên tai cô thật lâu.
“Ngươi rất ồn ào.” Khó có dịp gần thiên nhiên như vậy lại bị nam nhân bên cạnh phá hỏng, Hủ Liên cau mày rốt cục mở miệng.