Nàng để hắn vào kinh, là vì sợ trong thời gian này có biến cố, ảnh hưởng đến quyết định lập thái tử sau này. Vì điều đó, nàng thà một mình đối mặt với hiểm nguy khi sinh con, chịu đựng tất cả.
Trong lòng nàng, điều quan trọng nhất chính là hắn trở thành thái tử, còn nàng là thái tử phi.
Sau này, nàng sinh đôi một trai một gái ở Thanh Châu. Vì hai đứa trẻ yếu ớt, nàng phải nán lại gần hai năm mới có thể đưa chúng nhập kinh.
Mặc dù đã thành thân bốn năm, nhưng thời gian thực sự ở bên nhau chỉ tính bằng vài tháng. Thêm vào đó, xa cách quá lâu, giữa bọn họ khó tránh khỏi có chút xa lạ.
Hôm nay nàng bỗng nhiên khác lạ như vậy, là vì điều gì?
Lục Cảnh Chước nghĩ mãi mà không thông.
Nội thị Đông Lăng nhắc nhở: "Điện hạ, đã lâu rồi ngài chưa lật sách."
Lục Cảnh Chước: "……"
Thôi vậy, mặc kệ nàng, thật ra nàng chỉ đến nhìn hắn một chút, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Hắn thu lại tâm tư, tập trung trở lại.
---
Khi Sở Âm quay về Đông Cung, hai đứa trẻ đã ăn xong từ lâu, hiện đang được Thất Nương và Chu thị dẫn đi xem đàn cá chép trong bể sứ xanh.
Để cầu may mắn, số lượng cá trong bể luôn được giữ ở con số chẵn, hoặc mười hai con, hoặc mười con. Màu sắc của chúng phong phú, có con vàng óng, có con đỏ trắng, có con đốm đen, con nào con nấy béo tròn, bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu.
Lục Chân vẫy tay: "Nương, lại đây đi!"
Hai nhũ mẫu thấy nàng, lập tức cúi người hành lễ.
Ánh mắt Sở Âm dừng trên người Chu thị.
Chu thị chăm sóc nhi tử nàng rất tốt, năng lực không kém gì Thất Nương, nàng vô cùng hài lòng. Nhưng mãi đến sau này, khi đã chết rồi, nàng mới nhận ra dã tâm của Chu thị.
Khi ấy, nhi tử không có mẫu thân, đau lòng đến tột độ, dần dần ỷ lại vào Chu thị. Chu thị liền nhân cơ hội đó dùng mọi cách để thu phục lòng cậu bé.
Sau này, tình cảm của nhi tử đối với Chu thị càng sâu đậm. Chỉ cần là yêu cầu của Chu thị, phần lớn cậu bé đều đáp ứng. Chu thị hoành hành trong cung, sắp đặt thân thích của mình vào các vị trí quan trọng, bày ra tư thái của một vị hoàng thái hậu.
Khi đó, Sở Âm ở bên kia nhìn mà suýt chút nữa tức chết!
Nhưng nàng còn có thể làm gì? Ai bảo nàng chết quá sớm chứ!
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của thái tử phi, lông mi Chu thị khẽ run, nhỏ giọng hỏi: "Không biết nô gia có làm gì sai không?"
Sở Âm không đáp, chỉ nắm lấy tay nhi tử và nhi nữ: "Đi nào, chúng ta đi xem hoa lựu. Một thời gian nữa là lựu sẽ kết trái rồi..."