Hắn không cười, chỉ cảm thấy nghi hoặc.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì, nàng mới tìm đến đây?
Lục Cảnh Chước ra hiệu cho quan giảng bài tạm dừng, đứng dậy bước ra ngoài.
"Nói đi." Hắn lạnh nhạt lên tiếng.
Đôi mắt như ánh trăng thanh khiết của hắn không hề lộ ra chút vui mừng khi thấy nàng, chứ đừng nói đến sự nồng nhiệt.
Trước đây, nàng vẫn luôn nghĩ hắn là người như vậy, giống như mặt hồ không gợn sóng, vĩnh viễn phẳng lặng. Nhưng giờ đây, khi đã tận mắt chứng kiến một mặt khác của hắn, nàng mới hiểu ra, hắn chỉ giấu quá sâu mà thôi.
Nhìn lại Lục Cảnh Chước, nàng chợt có cảm giác mới lạ, bèn mỉm cười nói: "Ta không có chuyện gì cả."
Lục Cảnh Chước: "……"
"Ta chỉ muốn đến xem chàng, điện hạ."
Nàng ngước đầu lên, đôi mắt trong veo, làn da trắng tựa tuyết, trông như một thiếu nữ vừa độ trăng tròn.
Lục Cảnh Chước mím chặt đôi môi mỏng, sắc mặt không đổi.
Bốn mắt chạm nhau, bầu không khí đột nhiên lặng như tờ.
Một lát sau, hắn thản nhiên nói: "Nếu không có chuyện gì, về đi." Rồi quay người, để lại cho nàng một bóng lưng lạnh lùng.
Sở Âm không hề tức giận, nàng nghĩ, hẳn là Lục Cảnh Chước rất bất ngờ, vì đây là lần đầu tiên nàng nói chuyện với hắn như vậy.
Thái tử phi của hắn vẫn đứng bên khung cửa sổ.
Giữa khu vườn xanh biếc, màu hồng phấn của y phục nàng mặc lại càng trở nên nổi bật, rực rỡ đến chói mắt.
Ánh mắt Lục Cảnh Chước lướt qua nàng, trong đầu bỗng hiện lên ký ức bốn năm trước. Khi đó, gia tộc bọn họ vẫn còn ở Thanh Châu, phụ thân hắn cũng chỉ là một vương gia. Nhưng theo tình thế trong cung bấy giờ, phụ thân hắn rất có khả năng trở thành thiên tử đời kế tiếp, bởi vậy, việc chọn thê tử của hắn cũng vô cùng cẩn trọng.
Cuối cùng, phụ thân và mẫu thân hắn đã chọn Sở Âm.
Trước đó, hắn và nàng chỉ gặp nhau hai lần, không hề quen thuộc, nhưng đại sự cả đời chưa bao giờ do bản thân quyết định.
Sau khi cưới Sở Âm chưa được bao lâu, thiên tử băng hà, không để lại người kế vị, triều thần nhất trí đưa phụ thân hắn lên ngôi.
Lúc cả gia đình chuẩn bị dọn đến kinh thành, bọn họ phát hiện Sở Âm đã mang thai.
Vì lo lắng đường xa nguy hiểm, ảnh hưởng đến sức khỏe của bản thân và thai nhi, Sở Âm quyết định ở lại Thanh Châu. Nàng còn rất hiểu chuyện mà nói rằng không cần hắn chăm sóc, chỉ mong hắn toàn tâm toàn ý giúp phụ thân xử lý việc lên ngôi.
Chính khoảnh khắc đó, hắn đã nhìn thấu con người nàng.