Hoàng Hậu Hoàn Mỹ Vô Song

Chương 11

Trước Sau

break

Mà hai phu thê bọn họ dù có bày mưu tính kế thế nào, cũng chẳng thu hoạch được gì, vậy nên nàng cũng chẳng buồn để tâm.

Sau khi dùng xong bữa sáng, nàng đi xem hai đứa nhỏ.

Chu thị có vẻ rất lo lắng, bước đi cẩn trọng, sợ bản thân làm sai điều gì. Nàng ta đã cảm nhận được sự bài xích của thái tử phi.

Người này quả nhiên nhạy bén, Sở Âm thầm nghĩ.

Khó trách năm đó có thể ẩn nhẫn lâu như vậy, đáng tiếc lại dùng tâm cơ vào những việc không nên. Nếu nàng ta an phận làm nhũ mẫu, gia đình cũng không đến mức chịu cảnh bần hàn.

Nhưng bây giờ, số phận nàng ta đã định sẵn phải rời khỏi hoàng cung rồi.

Sở Âm dắt hai đứa nhỏ đi dạo trong sân.

Thân thể nàng vốn yếu, cần phải vận động nhiều hơn, tránh để sau này lại vì một trận phong hàn mà mất mạng.

Ai ngờ lúc này lại có khách đến.

Sau khi gặp mẫu hậu Đường Phi Yến xong liền ghé thăm nàng, mang theo yến sào, linh chi và các loại dược liệu bồi bổ.

Sở Âm mỉm cười, mời nàng ta ngồi, sai cung nữ pha loại trà Minh Tiền thượng hạng nhất: "Hà tất phải tốn kém như vậy? Chỉ cần người đến là được rồi."

"Vậy sao được? Đâu có chuyện tay không đến cửa chứ?" Đường Phi Yến cười cười, ánh mắt lại đặt trên hai đứa nhỏ.

"Này, Huân nhi, Chân nhi so với Tết Đoan Ngọ lần trước, lại cao hơn rồi nhỉ?"

Sở Âm cười bảo hai đứa trẻ gọi nàng ta là "Nhị thẩm", sau đó nói: "Trẻ con thay đổi từng ngày, đợi khi muội có con rồi sẽ hiểu."

Còn nửa năm nữa, Đường Phi Yến sẽ có thai, hạ sinh một nhi tử mập mạp.

Nhưng không ngờ, vừa nghe câu đó, sắc mặt Đường Phi Yến lập tức trầm xuống, suýt chút nữa thì giận đến mức nổi trận lôi đình.

Nàng ta thành thân với Lục Cảnh Thần đã nửa năm, nhưng trong bụng vẫn chưa có tin vui, đúng lúc đang sốt ruột.

Câu nói của Sở Âm vốn là vô ý, nhưng vào tai Đường Phi Yến lại giống như cố tình chọc tức nàng ta.

"Chuyện có con thì tốt thật đấy, nhưng cũng vất vả lắm," Đường Phi Yến cầm tách trà nhấp một ngụm, che giấu cơn giận, "Đại tẩu ở Thanh Châu tự mình nuôi con suốt hai năm, không ai hiểu rõ hơn tẩu cả. Ta lại muốn chậm một chút."

Sở Âm chỉ cười.

Lúc đó, quả thực người nhà họ Lục đều đã rời Thanh Châu đến kinh thành, chỉ để lại một mình nàng, thoạt nhìn có chút đáng thương. Nhưng chuyện này phải phân rõ, là nàng tự nguyện. Nếu không muốn, ai có thể ép được nàng?
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc