Tiểu Hoàng nhìn hắn, khe khẽ thở dài, mang chiếc bồn nhỏ trên chân úp lại đặt xuống đất, rồi tự ngồi lên đấy, ôm chặt đầu gối không nói tiếng nào. Tư Đồ thấy thế có phần đau lòng, bèn đứng dậy lau khô nước trên cơ thể, thay y phục sạch, sau đó đến ngồi bên cạnh tiểu hài tử, chỉ thấy mặt y hơi méo xệch, như đang tổn thương, hai mắt cũng đỏ hoe.
Tư Đồ bật cười, chạm tay vào cằm y – “Giận gì vậy? Hình như là giận nhiều lắm hử?”
Tiểu Hoàng trừng mắt liếc, thế rồi ngoảnh sang một bên không thèm để ý đến hắn nữa.
Tư Đồ thấy thế liền bế bổng y lên, đưa đến phòng ngủ và đặt y lên giường, chính mình cũng ngồi xuống. Hắn lấy từ đầu giường ra một chiếc khăn sạch, đưa cho Tiểu Hoàng – “Giúp ta lau tóc nào!”
Tiểu Hoàng đón lấy chiếc khăn, nhẹ nhàng giúp Tư Đồ lau tóc.
“Tề Dịch là cữu cữu của ngươi.” – Tư Đồ chợt lên tiếng – “Nhưng trước khi gặp thì ông ta cũng chẳng biết đến sự tồn tại của ngươi, cho nên bao nhiêu năm qua không hề chiếu cố đến ngươi.”
Tiểu Hoàng gật đầu.
“Ông ta hoàn toàn không nghĩ ngươi và hoàng gia lại có gút mắc như thế, cho nên lần trước không ra mặt nhận nhau.” – Tư Đồ thản nhiên nói – “Nhưng lần này đã không còn có thể phủ nhận nữa, nên ông ta hỏi ngươi có muốn đến chỗ ông ta không?”
Tiểu Hoàng dừng tay lại, mở to hai mắt nhìn Tư Đồ.
Tư Đồ quay đầu lại nhìn hắn – “Ngươi có muốn không?”
Tiểu Hoàng ra sức lắc đầu.
Tư Đồ nhẹ nhàng nâng cằm y lên – “Nói cách khác, là ngươi muốn ở lại bên ta…có phải vậy không?”
Tiểu Hoàng gật lia gật lịa, sau đó dựa đầu vào ngực Tư Đồ.
Tư Đồ đột nhiên cảm thấy rất thú vị. Trên đời có những người nếu đau lòng thì sẽ khóc, có người sẽ gây chuyện náo loạn, cũng có người mượn rượu để giải sầu…nhưng tiểu hài tử này lại không giống như thế. Y cứ như một con thỏ bé xíu, gặp chuyện gì thương tâm sẽ không than vãn lấy một tiếng nào, chỉ tìm một nơi nào đó để trốn vào mà thôi.
Tư Đồ ôm chặt lấy y, nhẹ nhàng ấn ấn lên vai và cổ y, khiến y cảm thấy nhột nhạt, vội rụt cổ lại, chui sâu hơn vào lòng Tư Đồ, môi thoáng hiện ra nét cười.
Tư đồ thấy tâm tình y đã tốt lên thì thở nhẹ một hơi, xoa nhẹ lên gương mặt y – “Việc này biết thì biết thế thôi, đừng để tâm làm gì, chẳng có gì quan trọng cả.”
Tiểu Hoàng giương mắt nhìn Tư Đồ lâu thật lâu, sau đó gật đầu.
“Bọn bang phái giang hồ kia sẽ nhanh chóng tổ chức một đại hội võ lâm.” – Tư Đồ tùy tiện dùng một sợi dây để buộc tóc. Tiểu Hoàng thấy thế liền tiến đến gần, dùng lược giúp hắn chải tóc.
Tư Đồ nhìn hắn – “Cần gì làm thế chứ? Có phải là một nha đầu đâu.”
“Không phải nha đầu cũng không thể không chải tóc mà.” – Tiểu Hoàng dùng dây, cẩn thận buộc tóc lại giúp hắn, thấp giọng hỏi – “Bọn họ mở đại hội võ lâm là để công khai tố cáo huynh sao?”
“A…” – Tư Đồ cười – “Cái gì mà công khai tố cáo chứ? Chỉ là giúp nhau tiếp thêm lòng can đảm mà thôi.”
“Sao có thể không nói lý lẽ như thế chứ?” – Tiểu Hoàng bất mãn – “Rõ ràng là chưa điều tra rõ chân tướng sự việc, dựa vào cái gì mà bảo là huynh giết người nào?”
Tư Đồ hơi mỉm cười – “Người trong giang hồ vốn là không phân rõ phải trái đâu.”
“Vậy huynh chẳng phải cũng là người trong giang hồ sao?” – Tiểu Hoàng cố gắng quấn chặt tóc Tư Đồ lại, nghiêng trái ngả phải nhìn xem thế nào, thấy chưa ưng ý liền tháo ra buộc lại.
“A…ta với bọn họ cũng chẳng phải ở cùng nhau trong một cái hồ.” – Tư Đồ đưa tay gãi đầu – “Ở trong mắt bọn họ thì Hắc Vân Bảo chúng ta không phải danh môn chính phái, chỉ là một thứ tà ma ngoại đạo mà thôi.”
“Ai nói thế chứ? Tất cả mọi người đều tốt lắm mà.” – Tiểu Hoàng hung hăng đánh vào tay Tư Đồ – “Không được nhúc nhích!”
Tư Đồ đành phải ngồi yên để Tiểu Hoàng chải tóc, trong lòng oán hận tự nhủ, tiểu hài tử càng ngày càng to gan rồi…
Đến bữa cơm chiều, Mộc Lăng vừa thấy Tư Đồ đã hét lên – “Hiếm khi thấy ngươi tóc tai chỉnh tề thế này, cuối cùng cũng ra dáng một con người rồi đó.”
Tư Đồ đương muốn mắng y mấy câu cho hả giận thì y đã nói trước – “Hôm nay ăn cơm lớn đấy nhá.” – rồi bỏ chạy mất dạng.
Tiểu Hoàng thấy thắc mắc bèn hỏi – “Ăn cơm lớn là sao?”
“À, đầu gỗ thường xuyên làm những bữa dược thiện[2], mùa đông thì phòng lạnh mà mùa hè thì phòng cảm nắng, giúp các huynh đệ trong bang điều trị thân thể. Bởi vì số lượng người đông quá nên chỉ có thể ăn một bữa cơm thật lớn thôi.”
Tiểu Hoàng gật đầu mà vẫn cái hiểu cái không, vừa đi đến tiền sảnh thì đã trợn tròn hai mắt lên…Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy dễ có đến cả ngàn con người cùng nhau dùng bữa.
Có thể nhìn thấy rất nhiều cái bàn tròn được kê từ cao xuống thấp, cơ hồ có thể kéo dài đến tận chân núi, trên mỗi bàn có mấy cái bồn to thật to, còn có cả những đĩa đựng dược thiện cổ quái. Các huynh đệ trong Hắc Vân Bảo đều có mặt, cùng ngồi ăn với nhau, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả cả lên.
“Tiểu Hoàng Hoàng!” – Mộc Lăng đưa cho Tiểu Hoàng một chén trà có nắp đậy, trông rất tinh xảo – “Ngươi không giống những kẻ đại quê mùa kia, uống thứ này đi.”
Tiểu Hoàng nhấc nắp lên, có một hương thơm thanh thoát tỏa ra, khiến cho mấy huynh đệ phía dưới hét lên – “Mộc tiên sinh bất công quá!”
Lúc ăn cơm thì càng náo nhiệt càng tốt, Tiểu Hoàng vui vẻ cầm bát, nhìn các huynh đệ Hắc Vân Bảo tụ tập ăn uống cười đùa, trong lòng hơi buồn bực. Đều là những người tốt như thế, vì sao lại bảo họ là tà ma ngoại đạo chứ? Bọn họ so với những người nông dân ban ngày ra đồng, tối lại về nhà hội họp cùng uống rượu có khác gì nhau đâu.
Đương lúc ăn uống náo nhiệt thì Tương Thanh quay về, đưa đến cho Tư Đồ một tờ giấy – “Thư thông cáo đến hào kiệt thiên hạ đây.”
Tư Đồ đón lấy, vừa xem đã nhịn không được phải phì cười. Tiểu Hoàng vươn tay tiếp lấy tờ giấy, thấy trong thư kia viết rất hoa mỹ, nào là vì chính nghĩa trong thiên hạ mà hành động, nào là liệt ra đủ loại tội trạng của Hắc Vân Bảo cùng bang chủ Tư Đồ, trên dưới cả thảy mười điều, công bố rằng Tư Đồ là họa lớn của võ lâm, là tà ma chuyển thế, hào kiệt trong thiên hạ phải lên án công khai.
Tiểu Hoàng cảm thấy rất khổ sở trong lòng, nhỏ giọng nói thầm – “Bọn họ dựa vào cái gì mà nói như vậy? Bọn họ nào đâu có quen biết gì huynh, sao có thể liệt ra nhiều việc không hề có đến vậy chứ?”
Mộc Lăng cũng đón lấy thư kia để xem, rồi hí hửng cười đập bàn – “Mới bây giờ mà đã là tà ma chuyển thế, vậy khi đụng trận chẳng phải sẽ bảo là quỷ dạ xoa chuyển thế sao?”
Tương Thanh vừa ngồi xuống dùng bữa vừa trả lời – “Có vẻ đã được sao chép ra không ít, khắp Thục Trung chỗ nào cũng nhận được, đại khái là muốn chúng ta mất lòng dân chúng.”
“Không thể để yên như vậy được.” – Tiểu Hoàng đột nhiên mở miệng.
Những người khác đều tròn mắt nhìn y, hiếm khi thấy tiểu Bồ Tát nổi giận nha.
Tư Đồ mỉm cười – “Vậy thì phải làm sao bây giờ?”
Tiểu Hoàng nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi Tương Thanh – “Trong bang có bao nhiêu huynh đệ có thể viết chữ?”
Tương Thanh đắc ý – “Đại đa số đều có thể, chúng ta đã thỉnh phu tử về dạy cho họ mà.”
Tiểu Hoàng nhìn bức thư cáo kia, nói với Tương Thanh rằng – “Bảo các huynh đệ mang tất cả những bảng “Thư thông cáo đến hào kiệt thiên hạ”dán bên ngoài về đây.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chẳng biết Tiểu Hoàng muốn làm gì, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Đợi cơm nước xong xuôi, Tương Thanh mang theo người xuống núi bóc cáo thị mang về.
Tiểu Hoàng trở lại biệt viện, lấy giấy và bút mực ra, đặt tờ cáo thị kia lên bàn, viết viết sửa sửa gì đó trên ấy. Tư Đồ tò mò muốn đến xem nhưng bị Tiểu Hoàng đẩy ra không cho xem. Thế là Tư Đồ đành phải đứng một bên chờ. Chẳng bao lâu sau, Tiểu Hoàng buông bút xuống, cầm cáo thị lên xem, tựa như rất vừa lòng.
Lúc Tư Đồ nhận lấy để xem thì cười đến suýt tắt thở. Hóa ra “Thư thông cáo đến hào kiệt thiên hạ” đã được Tiểu Hoàng sửa chỗ này một tí, thêm chỗ kia một tẹo, nguyên bản vốn là mắng Tư Đồ, thì nay đều trở thành khen ngợi.
“Tư Đồ là một tên tà ma chuyển thế” biến thành “Tư Đồ là một người chuyên khắc chế yêu ma”, “Người của Hắc Vân Bảo là kẻ xấu” thì thêm một chữ ‘không’ vào, thành “Người của Hắc Vân Bảo không là kẻ xấu”. Đã thế, phần sau còn được Tiểu Hoàng viết thêm về những việc tạo phúc cho bá tánh của Hắc Vân Bảo. Thế nên từ một tờ cáo thị bêu rếu tội trạng, nay đã thành một tờ khoe chiến tích.
Lúc Tương Thanh cùng thủ hạ trở về, tổng cộng mang theo mấy ngàn bức. Tiểu Hoàng giật mình hỏi – “Sao lại nhiều như thế?”
Tương Thanh cười – “Mấy tên giang hồ kia thuê vài thư sinh sao chép những thứ này, còn chưa kịp phát tán thì đã bị chúng ta đoạt mất.”
Tiểu Hoàng đưa bản đã sửa chữa cho Tương Thanh, dặn dò – “Các huynh đệ chia nhau ra, chiếu theo đây mà sửa chữa.”
Mộc Lăng tò mò bước đến xem, cười đến ngả nghiêng. Mọi người phân công nhau hành động, không đến một canh giờ thì mấy ngàn bảng “Thư thông cáo đến hào kiệt thiên hạ” đều đã được sửa xong, sau đó Tương Thanh hạ lệnh cho mọi người mang đi rải khắp nơi.
Tư Đồ cảm thấy rất náo nhiệt nên đêm đó quyết định kéo Tiểu Hoàng ra ngoài – “Chúng ta đi xem náo nhiệt nào.”
“Xem cái gì náo nhiệt?” – Tiểu Hoàng thắc mắc.
“Ngươi nghĩ xem, bọn họ mất bao nhiêu công phu để chửi bới chúng ta, thoáng chốc lại hóa thành giúp chúng ta ca ngợi công đức, còn không tức giận đến vẹo cả mũi sao? Chúng ta đi coi thử thế nào đi.”
Nói xong liền dẫn theo Tiểu Hoàng xuất môn, hạ sơn, chạy đến nơi quần hùng đang tụ hội – miếu Sơn Vương.
Miếu này nằm ở ngang chân núi Thiên Thai, tương đối rộng rãi nên các bang phái quyết định chọn nơi đây làm cứ điểm.
Tư Đồ ôm Tiểu Hoàng, men theo đường nhỏ để đến, sau đó nhảy lên đỉnh miếu, chỉ thấy bên trong thiên điện đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào huyên náo như đang họp bàn gì đó. Hai người im lặng nhấc một viên ngói lưu ly ra, đưa mắt nhìn xuống. Bên dưới kia, có rất nhiều hào kiệt tay cầm “Thư thông cáo đến hào kiệt thiên hạ”, mặt mũi bừng bừng tức tối tột cùng.
Tư Đồ cười thầm, đưa tay nhéo nhẹ quai hàm Tiểu Hoàng – “Đó là của ngươi kìa!”
Nhưng Tiểu Hoàng chỉ vươn một đầu ngón tay, chặn trước môi Tư Đồ mà suỵt khẽ một tiếng…
Thế là Tư Đồ trong lòng chửi thầm ––– Mụ nội nó, đáng yêu quá đi!
Quần hùng ai nấy đều đang vì chuyện cáo thị bị sửa đổi mà tức giận không thôi, chợt đúng lúc ấy có mấy người bước lên đàn, đưa tay ra ý muốn trấn áp cơn phẫn nộ của mọi người. Thế là đám đông lập tức im lặng.
Tư Đồ đưa mắt nhìn, thấy mấy người kia đa số mặc tang phục, tuổi tác cũng không lớn, trong đó có hai nhi tử của Hoàng Hà Bang Ngao Kim Long, còn một số người khác thì hắn không nhận ra được.
“Chư vị, Hắc Vân Bảo quỷ kế đa đoan, chúng ta cần có một đối sách.” – Một thanh niên vận y sam đứng ngay chính giữa lên tiếng.
“Khổng Thiếu chủ, ngài nói xem phải làm sao để đối phó Hắc Vân Bảo đây?” – Người ở bên dưới mồm năm miệng mười, nhao nhao hết cả lên.
Tư Đồ hơi nhướn mi – họ Khổng à?
Tiểu Hoàng xoay qua nhìn hắn, ý như muốn hỏi đó là ai.
Tư Đồ mỉm cười ghé sát tai y – “Họ Khổng, hẳn là nhi tử của Khổng Lũng ở Nam Thiên Môn.”
Tiểu Hoàng gật gù, rồi lại nhìn hắn – “Nam Thiên Môn là gì vậy?”
Tư Đồ phải phì cười. Tiểu hài tử này quả nhiên chẳng biết gì về giang hồ cả – “Nam Thiên Môn am hiểu quyền pháp, tổ tông làm giáo đầu. Môn chủ tiền nhiệm là Khổng Lũng, thực lực cũng sánh ngang với Hoàng Hà Bang, tóm lại trong thiên hạ thứ tự không kém nhau, thuộc loại rắn rết đấy.”
Tiểu Hoàng lại gật gù cái hiểu cái không, tiếp tục theo dõi tình hình bên dưới.
“Theo vài vị anh hùng mạo hiểm phiêu lưu, đột phá vòng vây, xâm nhập vào Hắc Vân Bảo, thì nơi ấy cao thủ vô số.” – Khổng Thiếu chủ trầm ngâm – “Chỉ e thực lực của chúng ta hiện giờ khó bề đương cự cùng bọn chúng.”
Tư Đồ và Tiểu Hoàng thiếu chút nữa phải cười thành tiếng, quả đúng là những kẻ không biết xấu hổ đến mức thiên hạ vô địch. Kiểu như thế mà cũng gọi là mạo hiểm phiêu lưu, đột phá vòng vây à? Chẳng phải chân vừa chạm đất đã bị tống cổ ra ngoài sao?
“Tại hạ cũng hiểu được điều đó. Chắc là phải cầu viện đến các vị tiền bối hỗ trợ một tay.” – Ngao Minh Kỳ nói tiếp – “Tại hạ với Tư Đồ từng so chiêu qua, công phu của hắn quả thật hơn hẳn tại hạ.”
Tiểu Hoàng nghi hoặc quay sang hỏi Tư Đồ – “Kẻ kia so chiêu với huynh khi nào vậy?”
“A…” – Tư Đồ lắc đầu – “Cái ấy phải hỏi hắn chứ, phỏng chừng là lúc hắn nằm mơ ấy.”
“Ngao Thiếu chủ đã từng cùng Tư Đồ so chiêu mà vẫn có thể giữ toàn mạng, quả nhiên là nhân tài xuất thế.” – Quần hùng bên dưới tỏ ra rất phấn khích, ai nấy đều ngợi khen, có người còn hỏi – “Thế đã so qua bao nhiêu chiêu?”
Ngao Minh Kỳ được tâng bốc lên đến tận trời, tay vung lên – “Chẳng có bao nhiêu, chỉ có hai trăm chiêu thôi.”
Bên dưới lại thêm một lần chấn động.
Tư Đồ dở khóc dở cười, còn Tiểu Hoàng thì thấp giọng thì thầm – “Thật đúng là không biết xấu hổ mà.”
“Thế này thì đã là gì chứ.” – Tư Đồ bật cười – “Hắn còn chưa nói trong vòng ba chiêu đã đánh cho ta lăn lê bò càng là đã giữ thể diện cho ta lắm rồi.”
“Tại hạ cảm thấy cần phải thỉnh các vị tiền bối hạ sơn, đến cùng tiêu diệt thứ bại hoại võ lâm này.” – Một người trẻ tuổi mặc tang phục lên tiếng – “Tại hạ đề nghị đến thỉnh Thiên Thai Sơn nhị lão.”
Tất cả mọi người cảm thấy có lý, bắt đầu nghị luận.
Tiểu Hoàng thấy trong mắt Tư Đồ có ý trào phúng, liền hỏi – “Thiên Thai sơn nhị lão là gì?”
Tư Đồ chồm đến hôn y, không đáp mà lại hỏi – “Vì sao ngươi không hỏi Thiên Thai sơn nhị lão là ai, mà lại đi hỏi là gì?”
Tiểu Hoàng nháy mắt mấy cái – “Sao cơ?”
Tư Đồ ôm chầm lấy y, hung hăng hôn một cái, nhưng khóe mắt lại liếc về phía nóc nhà đối diện, sau đó nói khẽ với Tiểu Hoàng – “Còn có người khác nghe lén, ở đối diện chúng ta ấy.”
Tiểu Hoàng giật mình nhìn nóc nhà đối diện kia, nhưng chẳng thấy ai cả.
“Người này công phu không tồi.” – Tư Đồ nói – “Thế nhưng đám quần hùng bên dưới toàn là một lũ ô hợp, đến cả một người không biết võ công như ngươi mà cũng chả phát hiện nổi.”
“Song song với việc thỉnh các vị tiền bối, có lẽ chúng ta cũng nên thỉnh Thất Tinh Thủy Trại cùng hỗ trợ.” – Lại có người đề nghị.
Lời vừa thốt ra thì cả gian điện thờ im lặng một mảnh như tờ, tiếp đó lại bộc phát một trận tranh luận còn ồn ào hơn nữa. Kẻ bên dưới thì cảm thấy rất khả thi, nhưng mấy tên thiếu chủ bên trên lại lặng im không đáp.
“Ái chà…” – Tư Đồ cười lạnh một tiếng rồi ôm theo Tiểu Hoàng, nhoáng một cái đã rời khỏi nơi ấy.
Khi hai người đã chậm cước bộ lại, từ từ hướng xuống chân núi thì Tiểu Hoàng hỏi Tư Đồ – “Sao không ở lại nghe thêm chốc lát? Xem thử bước tiếp theo họ sẽ làm gì?”
“Có gì để nghe chứ?” – Tư Đồ lắc đầu – “Một đám ô hợp như thế, có đến mấy vạn tên cũng chả có gì đáng lo.”
“Người bí ẩn mới nãy.” – Tiểu Hoàng ngẫm nghĩ – “Hắn ở nơi ấy để làm gì?”
Tư Đồ nhún vai – “Mặc kệ đi! Đám tiểu tử kia giãy giụa không xong, cứ chờ thêm vài hôm để bọn chúng thỉnh các vị tai to mặt lớn đến giúp chúng làm chủ, lúc ấy mới nói cũng không muộn.” – Nói xong, đang muốn ôm lấy Tiểu Hoàng nhanh chóng quay về Hắc Vân Bảo. Chính vào lúc đó thì từ trên núi có một trận cuồng phong xua đến, khiến Tư Đồ phải dừng động tác lại.
Tiểu Hoàng thấy tay Tư Đồ đang đặt tại đầu gối mình chợt cứng đờ thì vỗ vỗ hắn – “Có chuyện gì vậy?”
Tư Đồ đứng phắt dậy, ngẩng đầu nhìn lên phía đỉnh núi, mi nhướn cao, choàng tay ôm lấy thắt lưng Tiểu Hoàng, phi thân về hướng Sơn Vương miếu.
Tiểu Hoàng hơi khó hiểu, nhưng thấy sắc mặt Tư Đồ có vẻ nghiêm trọng, bên hông lại bị ôm chặt, nên dù đau cũng không dám lên tiếng. Lúc đến trước cửa Sơn Vương miếu thì Tiểu Hoàng nghe thấy một hương vị tanh tưởi…là vị máu tươi nồng đượm.
Đi vào bên trong cửa miếu, nơi mới nãy còn vô cùng náo nhiệt, nay chỉ còn là một mảnh tịch mịch. Tiểu Hoàng hơi chút hoảng hốt, mùi máu càng lúc càng nồng. Tư Đồ kéo tay y đi đến thiên điện.
“Á!!!!!’ – Tiểu Hoàng sợ hãi kêu thét lên, trước mắt là cảnh quần hùng võ lâm mới rồi còn sinh long hoạt hổ, nay đều nằm la liệt trên mặt đất, yết hầu vị xẻ banh ra, chết vô cùng thảm thương.
Những người này hiển nhiên mới chết không bao lâu, trên miệng vết thương vẫn còn đang chảy máu không ngừng.
“Tư Đồ, huynh xem kìa!” – Tiểu Hoàng đột nhiên chỉ tay lên tường.
Tư Đồ đưa mắt, trên ấy có một hàng chữ viết bằng máu ––– “Dám đụng đến người của Hắc Vân Bảo ta, giết không tha!”, bên dưới ký tên…Tư Đồ.