“Cái gì mà sao nào?” – Tư Đồ vừa cười vừa ngồi xuống, ôm Tiểu Hoàng đặt lên đùi, lại kéo bát canh đến trước mặt mình, dùng thìa đút cho y.
Tiểu Hoàng uống hai ngụm rồi lại ngoảnh sang nhìn Tư Đồ – “Chẳng phải huynh đến xem xét đại bản doanh của Tiếu Lạc Vũ sao?”
Tư Đồ nhìn chằm chằm Tiểu Hoàng trong chốc lát, sau đó nâng cằm y lên, hôn vào đôi gò má phúng phính của y – “Sau này ngươi đừng tỏ ra thông minh như vậy nữa được không? Thông minh quá sẽ khiến người ta sợ đấy.”
Tiểu Hoàng không nói nữa, chỉ cắm cúi ăn canh.
Tư Đồ cười nhẹ, giúp Tiểu Hoàng xoa bóp tay và bờ vai – “Tiếu Lạc Vũ dẫn theo mười vạn binh mã của Thụy Vương đến đây.”
Tiểu Hoàng buông thìa xuống, ngẩng lên hỏi lại – “Mười vạn binh mã?”
Tư Đồ gật đầu – “Việc phòng thủ rất nghiêm ngặt, binh tốt thoạt nhìn cũng khá lắm. Tiếu Lạc Vũ quả nhiên là một đại nhân vật, đáng tiếc…”
“Đáng tiếc gì cơ?” – Tiểu Hoàng lựa một miếng thịt đưa đến bên miệng Tư Đồ.
“Đáng tiếc cam tâm bị người ta sai phái.” – Tư Đồ mỉm cười ngoạm lấy…chà, thịt rất thơm, mà trong lòng càng ngọt ngào hơn.
Hai người ăn xong bữa khuya thì lên giường ngủ, màn đêm lặng lẽ buông xuống, không một lời nào được thốt ra.
Ngày hôm sau, Tư Đồ để lại một câu – “Có việc ra ngoài, ba ngày sau sẽ về.” – rồi thì không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tiểu Hoàng nhờ Chu lão gia tử tìm giúp y một tấm bản đồ Thục Trung, các sách viết về địa lý và thủy thổ vùng này mang đến.
Lô Ngự Phong dẫn theo người chuẩn bị lương thực và vật phẩm dùng trong mùa đông, Vân Tứ Nương lo dạy Ngao Thịnh học chữ và luyện võ, Tương Thanh tập trung thao luyện nhân mã, còn Mộc Lăng thì nhốt mình tại dược phòng, bận rộn muốn chết.
Cả Hắc Vân Bảo vẫn nề nếp, quy củ hệt như trước đây, các huynh đệ trong bảo lúc nào bận thì bận, còn lúc nhàn rỗi vẫn tán gẫu dăm câu chuyện cười, tựa như chẳng hề bị nguy cơ trước mắt ảnh hưởng đến. Chỉ duy có một điều khác biệt, chính là mỗi khi nhìn thấy Tiểu Hoàng, ai cũng đều kính cẩn thi lễ, miệng gọi một tiếng – “Tiểu tiên sinh!”
Ba ngày chớp mắt đã trôi qua. Ngày hôm ấy, thám báo của Hắc Vân Bảo ở bên ngoài thành quay về bẩm báo rằng – “Nhân mã do Hoàng Hà Bang triệu tập đã sắp vào đến Thục Trung.” – Thế nhưng, Tư Đồ vẫn chưa trở về.
Mấy vị phó đương gia của Hắc Vân Bảo đều giữ vững tinh thần, chẳng ai hoảng hốt, mà cũng chẳng hỏi han gì nhiều.
Cùng buổi chiều ngày ấy, Tiểu Hoàng ngồi một bên trong viện xem bản đồ, trên tay cầm một cây bút chu sa vẽ vẽ vạch vạch trên đó.
Chợt có bóng Mộc Lăng từ sân ngoài chạy vào – “Tiểu Hoàng, Tư Đồ vẫn chưa về à?” – Mộc Lăng vừa vào đã hỏi.
Tiểu Hoàng ngẩng mặt lên lắc đầu – “Vẫn chưa về!”
“Hahaha…” – Mộc Lăng đột nhiên chỉ mặt Tiểu Hoàng mà bật cười.
Tiểu Hoàng bị y cười cho ngây ngốc cả ra, đưa tay xoa xoa mặt, nhỏ giọng hỏi – “Có chuyện gì vậy?”
Mộc Lăng cười bảo – “Biến thành một con mèo hoa nhỏ xíu rồi.” – Vừa nói vừa định đưa tay lau giúp mấy vết chu sa dính lem nhem trên mặt Tiểu Hoàng. Nhưng tay vừa vươn ra, chưa kịp làm gì thì đã dừng lại, ánh mắt đánh về phía tường viện, thanh âm lạnh lùng thốt lên – “Kẻ nào?”
Một lát sau, từ phía tường viện có hai tiếng cười lanh lảnh cất lên, sau đó có bóng hai người đang ngồi xổm trên đó. Hai người này vừa đen vừa gầy, khoác áo choàng ngắn để lộ chân, mấy con mắt nhỏ ti hí đang lén lút quét khắp viện, cuối cùng dừng lại chỗ Tiểu Hoàng.
Mộc Lăng đứng lên, đẩy Tiểu Hoàng về phía sau lưng mình, sau đó quay lại nhìn hai người vừa đến.
“Ta còn nghĩ Hắc Vân Bảo lắm kẻ cao siêu, nào ngờ vào đến tận đây cũng chưa bị ai phát hiện.” – người có râu lên tiếng.
“Haha…ngươi xem, tên Tư Đồ kia chỉ biết trốn tránh, đếch dám gặp ai…”
Mộc Lăng nhướn mi nhìn hai người, lòng thầm biết Tương Thanh để mặc bọn chúng vào đây hẳn có lý do riêng, liền cười – “Nhị vị, xưng hô thế nào đây?”
“Hắc hắc…“ – Hai người từ từ đáp xuống đất, một người đáp lời – “Không dám, huynh đệ bọn ta là ‘Hoàng Hà ngũ quỷ’.”
Mộc Lăng sờ sờ cằm, sau đó thốt lên một câu – “Ngươi nói đúng đấy, thật sự là chưa từng nghe qua bao giờ…”
Hai người kia hiển nhiên có chút tức giận.
Tiểu Hoàng chợt đưa tay kéo vạt áo Mộc Lăng mà hỏi – “Mộc Lăng, rùa Hoàng Hà là gì vậy?”[1]
“Phụt…” – Mộc Lăng nhịn không được phải phì cười, cười đến gập cả bụng, mắt nhìn thấy rõ sắc mặt hai kẻ kia trắng bệch cả ra.
“Vị này hẳn là tiểu tiên sinh danh chấn thiên hạ Hoàng Bán Tiên nhỉ?” – một trong hai người thấy Tiểu Hoàng liền gượng cười bảo rằng – “Thụy Vương hình như rất muốn diện kiến tiểu tiên sinh, bọn ta hôm nay vừa hay gặp được, thế thì tiện tay giúp ông ta đưa tiên sinh đến đó đi.”
Mộc Lăng khẽ nhíu mày, cong tay chĩa vào hai người – “Hai kẻ các ngươi muốn chết sao? Một chút nhãn lực cũng không có, làm thế nào mà sống được đến giờ vậy?”
Hai người trừng mắt nhìn Mộc Lăng, chỉ thấy y là một kẻ áo vải ốm yếu, nên chẳng thèm để vào mắt – “Vị này là ai? Hay là cùng bọn ta đến Thụy Vương phủ một chuyến đi…Xem ra chẳng cần đến cái được gọi là quần hùng, hôm nay có lẽ chỉ mỗi hai huynh đệ chúng ta cũng đủ phá sập Hắc Vân Bảo rồi…”
Mộc Lăng nhịn không được, bèn hét vọng ra bên ngoài – “Này, ngươi ném hai tên này vào đây làm gì thế? Chỉ là hai tên ngốc thôi.”
Hoàng Hà Ngũ Quỷ liếc mắt nhìn nhau, chẳng rõ Mộc Lăng đang nói gì thì chợt nghe từ sau lưng mình truyền đến một giọng nói lạnh lùng – “Ta còn tưởng là hai cao thủ nào đó tự triệt tiêu nội lực để xâm nhập, nào có ngờ đâu lại là hai tên bị thịt.”
Họ quay đầu lại, thấy Tương Thanh chẳng biết đã đứng đó tự bao giờ, cách họ chỉ vài bước chân. Hai người cả kinh vội lui về phía sau.
Tiểu Hoàng chẳng biết Tương Thanh vào lúc nào, tò mò ló đầu ra muốn nhìn thì bị Mộc Lăng đẩy trở về, miệng thì thầm – “Đừng nhìn, đừng nhìn mà. Bộ dạng xấu xí muốn chết, đừng làm bẩn mắt mình chứ. Nếu Tư Đồ biết ta để cho ngươi nhìn hai kẻ thế này, thì cầm chắc sẽ nổi lửa thiêu rụi dược phòng của ta mất.”
Hoàng Hà Ngũ Quỷ thấy tình thế bất lợi, biết chính mình gặp rắc rối lớn rồi. Họ vốn không biết người vừa đến là ai, nhưng chỉ với việc y có thể vô thanh vô tức đứng ngay phía sau thì cũng đủ để hiểu võ công y cao hơn bọn họ rồi.
Hai người liếc nhìn nhau, quyết định tách ra, tấn công về phía Mộc Lăng. Trong bụng hai người vốn tính toán Mộc Lăng và Tiểu Hoàng xem ra đều trói gà không chặt, bắt được thì có thể áp chế để thoát thân, hoàn toàn không nghĩ đến…Tương Thanh thấy thế chỉ lắc đầu, có vẻ như đang cảm thấy rất hứng thú.
Hoàng Hà Ngũ Quỷ hơi chột dạ, có phần chần chừ, nhưng rồi chẳng biết Mộc Lăng làm trò gì, mà cả hai chợt không thể cử động được. Đã thế, ngay cả động tác của Mộc Lăng họ cũng chưa thấy rõ ràng nữa.
“Hắc hắc…” – Mộc Lăng xoa xoa tay, di chuyển vòng quanh cả hai người, như đang đánh giá xem thế nào – “Không tồi nha, vừa hay ta đang cần vài cơ thể sống để thí nghiệm thuốc.”
Tương Thanh bước lên – “Nhường cho ta một tên, ta phải tra hỏi đã.”
Mộc Lăng trừng mắt liếc y một cái – “Không cho, chẳng phải cũng chỉ là hỏi có bao nhiêu người, mục đích đến là gì, sau đó tính toán làm gì sao…” – vừa nói vừa xách cổ hai người, kéo như kéo xích chó ra khỏi sân – “Trong lúc thí nghiệm ta sẽ giúp ngươi hỏi. Hai tên này là của ta, ai cũng đừng hòng cướp được.”
Tương Thanh liếc nhìn hai người kia đầy thương cảm, rồi lắc đầu.
Thấy Mộc Lăng kéo người đi, Tiểu Hoàng tò mò hỏi Tương Thanh – “Tương phó bang chủ, Mộc Lăng huynh ấy có võ công sao?”
Tương Thanh quay đầu lại nhìn Tiểu Hoàng, mỉm cười hỏi – “Vì sao tất cả mọi người đều nghĩ y không có võ công?”
“Vì thoạt nhìn huynh ấy không giống…hơn nữa, huynh ấy còn có bệnh mà.” – Tiểu Hoàng nhỏ giọng nói.
Tương Thanh có hơi ngẩn người nhìn chằm chằm cửa viện – “Trong Hắc Vân Bảo này chỉ có hai người ta đánh không lại…” – Nói xong quay lại nhìn Tiểu Hoàng – “Một người là bang chủ, đến cả một chiêu cũng không tiếp nổi, người thứ hai là Mộc Lăng.”
“Thế có thể tiếp được mấy chiêu?” – Tiểu Hoàng thắc mắc.
Tương Thanh lắc đầu cười – “Một chiêu!”
Tiểu Hoàng có hơi giật mình, chợt nghe Tương Thanh mỉm cười nói tiếp – “Tiên sinh có biết ai mới là kẻ mạnh nhất không?”
Tiểu Hoàng lắc đầu.
“Chính là kẻ mà dù nhìn thế nào cũng không thể hiểu rõ y có bao nhiêu lợi hại.” – Tương Thanh thản nhiên đáp khiến Tiểu Hoàng hơi ngây người ra.
Lúc bấy giờ, chợt nghe Tương Thanh ngẩng đầu lên căn dặn – “Về sau có người thì đừng để kẻ nào tiến vào đây.”
“Dạ!” – Khắp nơi chẳng thấy bóng dáng một người nào, nhưng lại có hàng loạt tiếng vâng dạ vang lên cùng lúc. Tương Thanh quay lại nói với Tiểu Hoàng – “Tiên sinh cứ an tâm mà đọc sách, có chuyện gì thì phân phó một tiếng là được.”
Tiểu Hoàng gật đầu, nhìn Tương Thanh bỏ đi, bên tai vẫn còn văng vẳng câu nói ban nãy của y. Dường như Tư Đồ là một người rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến độ những người ở bên cạnh huynh ấy không còn biết đến sợ hãi là gì. Có lẽ bởi vì quá mạnh mẽ, nên tất cả mọi người đều nghĩ đến việc dựa vào huynh ấy, chứ chẳng ai nghĩ đến việc chiếu cố ngược lại cả…Chẳng biết vì sao mà cứ nghĩ đến Tư Đồ thì Tiểu Hoàng lại đưa tay sờ lên đôi gò má nóng bừng bừng, trong lúc vô tình lại quệt thêm mấy vệt chu sa lên đó.
Tương Thanh bước ra sân, đến một khu đất trống thì ngừng lại ra lệnh – “Dẫn tất cả ra đây!”
Vừa dứt lời thì có vài hắc y nhân áp giải vài tên giang hồ đến trước mặt y. Tương Thanh cau mày nhìn mấy người đó, cười lạnh lùng – “Các ngươi so với hai tên kia thì may mắn hơn một chút. Bang chủ có lệnh, lần đầu chỉ là cảnh cáo, bắt được sẽ thả ra, không gây khó dễ, nhưng nếu còn bất kỳ kẻ nào dám cả gan đến gần Hoàng tiên sinh, giết!”
Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, run như cầy sấy, trong lòng cảm thấy thật may mắn. May mà họ không nhanh chân lẹ tay bằng Hoàng Hà Ngũ Quỷ, bằng không hiện giờ đã mất toi cái mạng rồi.
Tương Thanh khẽ phẩy tay, phía sau có mấy hạ nhân mang binh khí giao cho y. Y đón lấy, vất xuống mặt đất, giọng điệu càng lạnh lùng hơn – “Đại môn ở đâu hẳn các ngươi đều biết cả rồi. Trở về nói với những kẻ khác rằng, nếu còn dám đến, hậu quả tự mình gánh chịu.” – Nói xong vung nhẹ tay, huyệt đạo của toàn bộ nhóm người bọn chúng đều được giải.
Mấy tên giang hồ kia vội nhặt nhạnh lại binh khí, ba chân bốn cẳng tháo chạy khỏi cửa, bụng bảo dạ rằng Hắc Vân Bảo quả là ngọa hổ tàng long, còn bản thân mình thì lại quá ngông cuồng. Trước mắt chợt xuất hiện một cái cổng mái vòm, mấy người đó liền lao ngay ra, vừa ngoặt khỏi mới dám thở hắt một hơi lạnh.
Nhưng đột nhiên phía trước có một hắc y nhân đang đi đến. Mấy người bọn chúng theo bản năng cứng đờ cả người, không dám nhúc nhích. Hắc y nhân thân hình cao lớn, tóc đen tùy tiện buộc ở phía sau, có mấy sợi tóc lơ thơ bay chấp chới, trừ bỏ nước da trắng thì toàn bộ mọi thứ trên cơ thể đều là màu đen…Đã thế, khắp người hắn còn lộ ra khí thế thâm trầm, khiến cho người ta cảm giác sợ đến nghẹt thở.
Người nọ dường như không thấy bọn họ, vẫn duy trì tốc độ, đi lướt ngang qua, xuyên qua cổng vòm để tiến vào hậu viện. Mấy người nọ sợ đến cứng cả người, trong khoảnh khắc hai bên lướt qua nhau thì cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, tay chân run lẩy bẩy, thở cũng không dám thở…Mãi đến khi người nọ đã đi xa thì mới hoàn hồn, liếc mắt nhìn nhau rồi ù té chạy.
Tư Đồ đi qua cửa dưới mái hiên, quay đầu nhìn lại, rồi lắc đầu – Cái gì mà giang hồ quần hùng chứ, chẳng qua chỉ là một đám ô hợp.
“Bang chủ!” – Tương Thanh trông Tư Đồ đã về liền tiến đến hành lễ, thấy hắn gió bụi dính dấp thân người, đế giày mòn vẹt, y phục lấm lem bùn đất thì có hơi khó hiểu.
“Không!” – Tương Thanh nhỏ giọng trả lời – “Mộc Lăng nửa chừng nổi hứng muốn chơi đùa, liền dẫn người đi mất rồi.”
“A…” – Tư Đồ cười to – “Rơi vào tay tên đầu gỗ hửm? Vậy chi bằng nhận một đao thống khoái cho rồi.”
“Bang chủ, bọn người Hoàng Hà Bang đến rồi, nhưng trước mắt vẫn chưa thấy có liên hệ gì với nhân mã bên phía Tiếu Lạc Vũ.” – Tương Thanh hồi bẩm.
“Ừm!” – Tư Đồ nghe xong gật đầu, sau đó nhỏ giọng thì thầm vài câu với Tương Thanh.
Tương Thanh nghe xong giật mình nhìn Tư Đồ, nhưng rất nhanh sau đó, y hồi phục tinh thần lại, gật đầu đáp – “Thuộc hạ hiểu rồi.” – rồi xoay người rời đi.
Tư Đồ đi đến cửa biệt viện của mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ y phục cho sạch bụi đất, giẫm chân mấy cái rồi mới đi vào. Vừa vào đến nơi hắn đã thấy có một thân ảnh nhỏ bé ngồi im lặng nơi cửa phòng xem bản đồ, phía trước còn đặt một băng ghế nhỏ, trên bày nghiên mực, ống bút và chu sa. Hắn cố ý nhấn mạnh chân để đánh động Tiểu Hoàng, sau đó mới từ từ bước đến.
Quả nhiên, khi Tiểu Hoàng nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, thấy người đến là Tư Đồ bèn nhoẻn miệng cười. Tư Đồ thấy thế cũng mỉm cười, vươn tay lau mặt cho y – “Sao mới có ba hôm không gặp mà đã biến thành con mèo hoa thế này rồi?”
Tiểu Hoàng thấy Tư Đồ một thân gió bụi, lòng hiểu rõ hắn đi đường vất vả, có hơi đau lòng sửa sang lại tóc cho hắn – “Có mệt hay không?”
Tư Đồ nhìn y chốc lát rồi cúi đầu hôn y – “Không sao đâu.”
Thật sự thì ba hôm nay hắn dùng khinh công đi đi về về giữa Liêu Đông và Thục Trung, đến gặp Tề Dịch có chút chuyện. Mấy ngày đi đường mệt mỏi ra sao hắn đều không có cảm giác, chỉ nhớ tiểu hài tử thôi, lúc ăn cơm thì nghĩ xem y đang ăn gì, làm gì, ban đêm ngủ có bị lạnh không…Cứ như là bị ám ảnh vậy.
Khi hắn gấp gáp vừa về đến nơi đã thấy một bọn vô danh tiểu tốt đến gây phiền toái, lòng tức giận vô cùng, phải cố lắm mới không động thủ giải quyết sạch bọn chúng. Nhưng nói ra cũng thật kỳ quái, chỉ vừa gặp được bóng dáng Tiểu Hoàng thì lửa giận đã biến đâu mất tăm.
Tiểu Hoàng chẳng hề biết những việc ấy, còn thân tình hỏi hắn “Có mệt hay không…”nữa, khiến cho Tư Đồ trong lòng phải chửi thầm một câu, mẹ bà nó, mệt đã là gì, chết cũng còn được ấy chứ.
Tư Đồ vào phòng chuẩn bị tắm, cởi số y phục bẩn kia ra, ngâm mình vào nước ấm, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Tiểu Hoàng ôm theo một chiếc bồn nhỏ tiến vào, kéo tay áo lên cao, để lộ cánh tay gầy guộc, rồi bước đến bên cạnh bồn tắm.
“Mấy hôm nay thế nào rồi?” – Tư Đồ dùng một chiếc khăn tẩm nước ấm để lau sạch vết chu sa dính trên mặt Tiểu Hoàng, nửa đùa nửa thật hỏi – “Có nhớ ta không nào?”
“Ừm!” – Tiểu Hoàng thành thật gật đầu, vừa cúi đầu nhìn xuống mặt nước trong thùng, muốn xem thử mặt mình còn dính chu sa nữa không, ai ngờ đâu bên dưới làn nước trong vắt lại là thân hình của Tư Đồ, cái nhìn cũng nhìn thấy rõ.
Mặt Tiểu Hoàng đỏ bừng bừng, vội vội vàng vàng lui lại phía sau, ngượng ngùng lấy khăn lau mặt để che giấu.
Tư Đồ bị y chọc cho bật cười, nhẹ nhàng xoa nắn quai hàm y – “Đều đã từng nhìn thấy hết rồi, còn gì để mà thẹn thùng nữa.” – Tiểu Hoàng xoa mặt mình, vén hết những sợi tóc mất trật tự ra sau, lại xăn tay áo, tháo tóc của Tư Đồ xuống, dùng bồn nhỏ gội đầu giúp hắn.
Tư Đồ hơi khép hờ mắt, tựa người vào vách bồn tắm, dường như đang dưỡng thần. Tiểu Hoàng cẩn thận giúp hắn, tứ phương im lặng như tờ, chỉ có âm thanh của tiếng nước róc rách vang lên.
Thật lâu sau đó, Tư Đồ chậm rãi mở mắt ra, sắc diện mệt mỏi mới nãy đã đổi thành thong dong nhẹ nhõm. Tư Đồ đã điều tức xong rồi. Hắn quay đầu lại, thấy Tiểu Hoàng vẫn đang tỉ mỉ giúp mình kỳ cọ vùng vai và cổ, trong đáy mắt tràn ngập sự dịu dàng, tấm lòng cũng đã theo đó mà ngấm vào trong làn nước, như thể một tri kỷ khó tìm.
Hắn đưa tay vén giúp Tiểu Hoàng một lọn tóc lơ thơ ra sau vành tai, thấp giọng kể – “Ta đến gặp Tề Dịch.”
Tiểu Hoàng giương mắt nhìn hắn, tựa hồ chẳng mấy ngạc nhiên, chỉ chờ hắn tiếp tục nói.
Tư Đồ trầm mặc trong chốc lát rồi tiếp – “Ân Tịch Ly là phụ thân của ngươi, mẫu thân của ngươi chính là hoàng hậu đã quá cố.”