Buổi tối, Triệu Tiêu nằm mơ, trong giấc mơ cô nhìn thấy cung điện nguy nga tráng lệ của Đại Kỳ, mái ngói cao cao màu đỏ hồng, cột trụ màu đỏ tươi có khắc hình rồng màu vàng quấn xung quanh, đình thủy tạ được xây dựng tinh xảo, còn có Ngự Hoa Viên, nơi có trăm hoa đua nở.
Trong giấc mơ này, mọi người đang tham dự buổi tiệc mừng sinh nhật Hoàng đế , cả hậu cung đều sáng rực rỡ bởi những chiếc đèn lồng đỏ được treo ở trên cao, buổi tiệc được tổ chức trong Ngự Hoa Viên, các nhạc công đang biểu diễn tài nghệ của mình còn các nhóm phi tần đang nhao nhao dâng lễ.
Triệu Tiêu đang quỳ gối dưới ngai rồng thật cao, không dám thở mạnh, tiểu thái giam cầm lấy một tờ giấy thi màu đỏ, hắng giọng đọc: “Tiêu phi dâng lên một bài thi 27 điểm.”
Tống Cẩn đang ngồi trên ngai vàng liền nhíu mày: “Mang xuống đi.”
Đúng lúc này, “Dung phi nương nương giá lâm..”
Cố Ấu Dung mặc một bộ triều bào bằng gấm có thêu hình chim Phượng đang ung dung đi tới, nàng ta thi lễ với Tổng Cẩn rồi mỉm cười nói: “Nô tì cũng dâng lên một bài thi để làm lễ vật mừng thọ, cầu nguyện cho Hoàng Thượng được vạn thọ vô cương, thánh thể an khang.”
Tống Cẩn đang ngồi trên long ngai liền híp mắt lại: “Bao nhiêu điểm?”
Cố Ấu Dung ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo: “80 phẩy 9.”
Tống Cẩn vô cùng hài lòng, cười cười: “Thưởng cho một đôi ngọc như ý.”
Triệu Tiêu từ trong mơ giật mình tỉnh lại, trên trán sớm ướt đẫm mồ hôi.
Lúc Triệu Tiêu rời khỏi giường thì ngáp liên tục, khi cô đứng trước gương đánh răng mới phát hiện ra là vành mắt của mình đen thui thùi lùi. Đánh răng, rửa mặt, xức một chút kem dưỡng da hiệu Đại Bảo, matxa cho đến khi mặt hoàn toàn hấp thu rồi soi gương chớp chớp mắt, cô gái bên trong gương thật sự vô cùng giống với Triệu Tiêu Nhi, mà bộ dáng của Tống Cẩn ở nơi này cũng giống hoàng đế như đúc vậy.
Triệu Tiêu uống xong sữa buổi sáng, lúc ra cửa lại gặp ngay Tống Cẩn cũng đang bước ra cửa, Triệu Tiêu liền hạ giọng gọi một câu: “Hoàng Thượng…”
Tống Cẩn hất hất khuôn mặt đẹp trai của anh lên, đem ba lô đen vác lên vai trái, đầu cũng không hề quay lại, đi thẳng.
“Hoàng…Tổng Cẩn…Đợi em với…” Triệu Tiêu vội vàng đuổi theo sau Tổng Cẩn, sau đó nhắm mắt nhắm mũi đi theo anh đến chỗ trạm xe bus và cùng nhau lên chiếc xe mang số hiệu 602.
Tuyến xe bus đi ngang học viện này luôn đông đúc chen chúc, sau khi Tống Cẩn lên xe là đã có 2 cô bé lách qua chỗ anh để chào hỏi: “Xin chào Tổng Cẩn, thật khéo quá.”
Tổng Cẩn ngước mắt lên, vờ như không thấy.
Triệu Tiêu cũng di chuyển đến cạnh Tống Cẩn, cô cũng cúi đầu xem như không thấy, lúc xe bus di chuyển làm tay vịn của cô hơi chao đảo nên xích lại gần anh một chút, kết quả là Tống Cẩn nhìn cô với ánh mắt đầy ghét bỏ.
Triệu Tiêu dieendaanleequuydonn ngẩng đầu lên cười ngốc với anh: “Ha ha…ha ha…”
Tổng Cẩn: “…”
Xe bus dừng lại tại trường thực nghiệm sơ trung của thành phố S, từng học sinh mang cặp sách lần lượt xuống xe. Triệu Tiêu nhắm mắt đi theo đuôi Tống Cẩn, ngẫu nhiên trên đường sẽ có người chào hỏi anh, gặp người quen Tống Cẩn sẽ gật đầu nhẹ để chào lại.
Trong trường học, Tống Cẩn có biệt danh là “Kẻ kiêu ngạo”, cho nên đối với quan hệ với bạn học chỉ đơn giản là xã giao, nhưng dĩ nhiên cũng có người không sợ chết- Trương Nam chạy tới ôm lấy bả vai của Tống Cẩn: “Xin chào, sao cậu lại đi sớm thế.”
Chống lại gương mặt sáng lạn của cậu là gương mặt lạnh lùng của Tống Cẩn, Trương Nam bèn bĩu môi thu vẻ tươi cười lại, sau đó quay đầu chào hỏi với Triệu Tiêu: “Cái đuôi, cậu cũng thức dậy sớm quá nhỉ.”
Triệu Tiêu quay đầu đi, tuy cô không kiêu ngạo như Tống Cẩn, nhưng vẫn muốn có được một chút tư thế, bèn ngẩng đầu lên đuổi kịp bước chân của anh.
Đi đến cửa lớp học, bên trong đã có tiếng đọc sách, Tống Cẩn đẩy cửa phòng họ đi vào, tốp năm tốp ba học sinh liền quay lại nhìn anh, sau đó vẻ mặt kính sợ của họ đã biến mất và tiếp tục học bài.
Tống Cẩn đi đến vị trí thứ hai từ bên trái đếm ngược lên, lôi ghế dựa ra, sau đó miễn cưỡng phất tay áo ở phía sau lưng ra hiệu ngồi xuống.
Triệu Tiêu đi theo Tống Cảnh, ngồi xuống cạnh anh, vô cùng căng thẳng.
Đúng vậy, bọn họ ngồi cùng bàn, mà còn ngồi chung như vậy đã hơn hai năm nay rồi.
Mông Triệu Tiêu vừa tiếp xúc với băng ghế lạnh lẽo, người ngồi trước mặt cô là Mộ Thanh đã quay đầu lại, ghé vào bàn Triệu Tiêu hỏi cô: “Tối hôm qua cậu có xem phim “Đại Thanh Nhược Hề” không, thật sự là khiến mình khóc muốn chết, nữ chính cứ như vậy mà chết rồi.”Bản dịch này chỉ được đăng tại diễn đàn lê.quý.đôn.com, nếu bạn nhìn thấy nó ở các trang web khác chính là hàng coppy không xin phép.
Có đôi khi Triệu Tiêu cảm thấy nơi này thật sự rất tốt, ví dụ như khoai tây chiên ăn rất ngon, nhưng tại sao ở đây lại có nhiều bộ phim nói về xuyên không như vậy?
“Mình có xem.” Cô cầm lấy quyển sách Tiếng Anh sơ trung lên, thờ ơ lật bừa một trang để trước mặt.
Một Thanh kích động nắm lấy tay cô: “Hoàng đế vô cùng thâm tình đúng không?”
Đúng lúc này, người ngồi phía trước Tống Cẩn là Trương Nam đã tạt một gáo nước lạnh vào Mộ Thanh: “Sao trong não của con gái các cậu lại có vấn đề như thế nhỉ, Hoàng đế làm sao mà thâm tình được, đúng không, Tống Cẩn?”
Đối với câu hỏi của Trương Nam, Tống Cẩn ngoảnh mặt làm ngơ.
Mỗi lần Trương Nam bị Tống Cẩn ghẻ lạnh, cậu ta lại đem trận tuyến đặt lên người của Triệu Tiêu và bắt đầu phát biểu quan điểm của mình cho cô nghe: “Tôi khuyên bọn con gái