Đại Phi cười nhẹ nhàng: "Anh Bưu, anh nói cái gì vậy, sao còn khách khí với em như thế. Anh đừng quên, chúng ta vốn chính là những huynh đệ tốt đã cùng vào sinh ra tử, cho dù trời có sập thì em cũng sẽ chống cùng anh."
"Thực lực cá nhân của những người này giống như là thần linh vậy, ở trong mắt bọn họ, chúng ta có lẽ chỉ giống như con kiến, thật sự là không hề dễ ứng phó chút nào." Đối với tình huống khi trước ở trường bắn của cục, trong lòng Trương Bưu vẫn còn sợ hãi.
Phương Hạo Vân cũng hiểu rằng tình huống tối nay có hơi phức tạp, ở hiện trường có ít nhất ba người mà hắn đang quan tâm. Vô luận là như thế nào, hắn cũng sẽ không trơ mắt nhìn bọn họ gặp nguy hiểm.
" Nguyệt Như, đấu một trận với Quỷ Thủ, là điều tôi đã chờ mong bấy lâu, không ai có thể ngăn cản được, cho dù có là em đi nữa, cũng không được."
Khóe miệng của Hạo Thiên nhếch lên một tia cười lạnh, từ trong lòng ngực lấy ra một cái bình nhỏ, lấy ra mấy viên thuốc màu đỏ tươi rồi nuốt vào, lập tức, sắc mặt của hắn cũng trở nên đỏ như màu máu.
Nguyệt Như đột nhiên chấn động, kinh hãi hỏi: "Anh ăn cà độc dược thi hoàn?"
Cái gọi là cà độc dược thi hoàn, chính là phóng thích từ cơ thể bị nhiễm cà độc dược thi độc, thứ này dùng ở trên người bình thường, thì sẽ khiến cho cơ thể biến bệnh, giống như tang thi. Nhưng mà khi dùng ở trên người Thiên đa͙σ Tu La, lại có thể trong một khoảng thời gian nhất định kích phát tiềm năng bên trong cơ thể hắn, tăng cường từ hai đến ba lần sức chiến đấu. Chỉ có điều, tác dụng phụ của thứ này cũng vô cùng lớn, đáng sợ nhất là tổn hại đối với khí quan trong cơ thể. Nói một cách rõ hơn, đó là sử dụng một lần, thì tuổi thọ của Hạo Thiên sẽ giảm đi từ năm tới mười năm. Ở trong ký ức của Nguyệt Như, lần này hẳn là lần thứ hai Hạo Thiên sử dụng thứ này.
"Không sai!"
Hạo Thiên hầm hừ: "Để có thể chiến đấu một trận với Quỷ Thủ, tôi sẽ không tiếc trả giá hết thảy, cho dù là trả giá năm năm tuổi thọ thì đã là gì?"
"Đồ điên, anh là một tên điên."
Sắc mặt của Nguyệt Như tái nhợt, cô rất rõ ràng, Hạo Thiên khi đã dùng cà độc dược thi hoàn, cô căn bản là không có khả năng đối phó được.
" Nguyệt Như, hết thảy đều là do em bức tôi thôi, ở trong mắt em Quỷ Thủ là không thể đánh bại, không thể vượt qua được. Nhất là, chỉ cần Quỷ Thủ ở đó, em sẽ không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái. Cho nên, hôm nay tôi muốn chứng minh cho em thấy, tôi, Thiên đa͙σ Tu La mới là mạnh nhất." Tâm tình của Hạo Thiên rõ ràng đã trở nên kích động.
Phương Hạo Vân đang núp trong tối cũng thầm giật mình. Hắn vạn lần không ngờ rằng, Hạo Thiên lại có thể đưa ra quyết định như vậy. Để đấu một trận với mình, hắn lại có thể nguyện ý trả giá năm năm tuổi thọ của mình. Nguyệt Như nói rất đúng, hắn là một tên điên, một tên điên hết thuốc chữa.
" Quỷ Thủ, anh xuất hiện đi, nếu không, hôm nay Nguyệt Như sẽ phải chết!"
Hạo Thiên ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng cười to: "Quỷ Thủ, không phải là anh sợ tôi đó chứ? Chẳng lẽ anh muốn trơ mắt mà nhìn Nguyệt Như bị tôi giết chết?"
Nguyệt Như cắn răng, hung hăng nói: "Hạo Thiên, anh hiểu rõ hậu quả của chuyện này, cho dù anh thật sự có thể giết được tôi, liệu anh có thể tránh được sự đuổi giết của Thiên đa͙σ không?"
"Hơn nữa, chắc gì tôi đã thua dưới tay anh."
Trong lòng Nguyệt Như kỳ thật cũng chờ mong bạch mã vương tử của mình sẽ từ trên trời giáng xuống, nhưng mà trong lòng cô cũng không đành lòng bởi vì chính mình, mà khiến cho Quỷ Thủ lại một lần nữa phải rời núi. Chuyện tình hôm nay, không phải hắn chết, thì là mình mất mạng. Giết chết Hạo Thiên, đối với Qủy Thủ mà nói, có lẽ không phải là chuyện khó. Có điều vấn đề là, hậu quả sau khi Hạo Thiên chết là rất lớn. Không nói tới phản ứng của Thiên đa͙σ, mà chỉ riêng đại ca kết nghĩa của Hạo Thiên, một trong tứ đại sát thủ của Thiên đa͙σ - Thiên đa͙σ Diêm La Roberts cũng sẽ không dừng tay. Khi Nguyệt Như rời khỏi tổ chức, đã nghe nói Roberts vì muốn tăng thực lực của mình, đã một mình đi tới núi Phụng Hoàng để rèn luyện. Nếu rèn luyện thành công, thực lực của hắn sẽ tăng thêm một bậc. Trong Thiên đa͙σ tứ đại sát thủ, hắn là người phương Tây duy nhất, cũng là cao thủ gần tầm với Quỷ Thủ nhất, là một địch thủ rất khó chơi.
"Quên đi!"
Hạo Thiên khinh thường nói: "Nếu tôi không ăn cà độc dược thi hoàn, có lẽ em còn có thể đấu một trận với tôi. Nhưng mà hiện tại, không tới trăm chiêu, tôi nhất định có thể trảm em dưới lưỡi đao sắc bén."
Phương Hạo Vân đã đưa ra quyết định, hắn đeo một chiếc mặt nạ Ngộ Không màu vàng kim, phi thân lên, hiện thân ra ngoài.
" Hạo Thiên, không nghĩ tới tôi đã thoát ly ra khỏi tổ chức rồi, anh còn muốn tới gây sự."
Phương Hạo Vân sợ bị Trương Bưu và Đại Phi nghe ra thanh âm của mình, cho nên cố ý thay đổi âm điệu.
"Anh là?"
Hạo Thiên nhìn diện mạo của Phương Hạo Vân, nghe âm thanh của hắn cũng không giống, trong khoảng thời gian ngắn có chút khó có thể xác nhận.
Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng, phóng khí thế ra ngoài, Thiên phạt hiện rõ ràng nơi tay, cười nói: "Hiện tại có lẽ anh đã biết rồi chứ?"
"Ha ha!"
Hạo Thiên cười to một trận: "Quỷ Thủ, anh quả nhiên là không làm cho tôi phải thất vọng, cuối cùng anh cũng chịu lộ diện. Hôm nay một trận chiến giữa tôi và anh, chắc chắn sẽ trở thành giai thoại trong giới sát thủ."
"Anh có khỏe không?" Mắt thấy Quỷ Thủ hiện thân, trong lòng Nguyệt Như vừa mừng vừa sợ.
"Anh khỏe lắm, chỉ có điều em đáng ra không nên tiếp nhận nhiệm vụ Hoa Thiên Minh..."
Nói tới đây, Phương Hạo Vân thản nhiên cười nói: "Có điều cũng không sao cả, có anh ở đây, em sẽ không sao đâu."
Nguyệt Như yếu ớt thở dài một tiếng: "Quỷ Thủ, sao anh phải tốn sức thế chứ? Anh hẳn là rõ ràng, chỉ cần anh đứng ra, thì anh đã không còn đường lui rồi. Cuộc sống yên bình mà anh theo đuổi, có thể vì đó mà bị mất."
Phương Hạo Vân tươi cười sang sảng: "Đại trượng phu có cái nên làm, có cái không nên làm. Hôm nay anh đã đứng ra, thì sẽ không còn hối hận nữa. Nếu anh vì cái gọi là yên bình mà hết lần này đến lần khác trốn tránh, anh nghĩ cũng không còn ý nghĩa gì nữa."
Mắt thấy Quỷ Thủ và Yêu Cơ bộ dáng tình chàng ý thiếp, Hạo Thiên ghen tị tới bốc hỏa, hận không thể băm tên Quỷ Thủ chết tiệt kia thành đống thịt vụn.
"Đủ rồi!"
Hạo Thiên giận dữ quát lên một tiếng: "Đừng có ở trước mặt tôi mà chàng chàng thiếp thiếp, có bản lĩnh thì đánh thắng tôi trước đã."
" Nguyệt Như, đi hoàn thành nhiệm vụ của em đi, nơi này giao cho anh xử lý!" Phương Hạo Vân thản nhiên nói một tiếng.
" Hạo Vân, cám ơn anh!" Nguyệt Như nói một tiếng tạ ơn, rồi nhẹ nhàng rời đi. Cô có niềm tin với Quỷ Thủ, cô biết, anh ấy nhất định có thể thắng được Hạo Thiên, cho dù hắn có ăn cà độc dược thi hoàn đi chăng nữa.
Hạo Thiên thấy Quỷ Thủ khinh thường hắn, trong lòng lập tức khó chịu, lưỡi đao sắc bén trong tay cũng lập tức múa ra một đợt gió lạnh lẽo, những bông tuyết ở bốn phía không ngừng tung bay bên người hắn.
Phương Hạo Vân thấy một màn này, không khỏi âm thầm rùng mình, lập tức thu hồi ý coi thường, cẩn thận ứng đối. Trên thực tế, trước kia Phương Hạo Vân và Hạo Thiên cũng chưa từng giao phong chính diện bao giờ. Đối với thực lực của hắn, cũng chỉ có thể áng chừng từ độ khó của các nhiệm vụ mà hắn hoàn thành. Hôm nay được thấy, cũng đích xác là không tầm thường. Rốt cuộc cũng là một trong Thiên đa͙σ tứ đại sát thủ, cũng phải có vài phần thực lực.
" Quỷ Thủ, đến đây đi, để cho tôi xem anh mạnh đến mức nào, hy vọng anh đừng làm tôi phải thất vọng!" Hạo Thiên mỉm cười nơi khóe miệng, chiến ý trong lòng càng lúc càng cao.
Thiên phạt xẹt ra một đa͙σ hàn quang, lập tức liền tập kích tới.
Tâm thần của Hạo Thiên thoáng lạnh run, nhưng cũng không chút úy kỵ, lấy lưỡi đao sắc bén đón đỡ, chỉ nghe thấy một vài âm thanh kim loại va chạm vang lên thanh thúy, hai người đã bắt đầu cận chiến.
Trong bóng đêm, binh khí của hai người phát ra những hàn quang yếu ớt, những bông tuyết xung quanh bởi vì khí thế của hai người mà cũng tung bay lên, từ xa xa nhìn, giống như hai con ngân long đang đấu tay đôi, khí thế rất kinh người.
Sau mấy chiêu, Phương Hạo Vân phát hiện ra thực lực của Hạo Thiên nhìn thì có vẻ cường hãn hơn lúc trước vài lần, nhưng trên thực tế là vẫn có chút không trọn vẹn. Dù sao, tiềm lực của hắn cũng là dựa vào dược vật kí©ɧ ŧɧí©ɧ ra mà thôi.
Thế công của Phương Hạo Vân giống như sóng nước cuồn cuộn, liên miên không dứt, một chiêu chưa xong, lại một chiêu nữa, thân pháp linh động, nhẹ nhàng giống như nước chảy mây trôi.
Hạo Thiên có vẻ hơi bị động, luôn luôn bị kẹp chặt trong võng kiếm của Phương Hạo Vân.
Đương nhiên, cũng không phải là Hạo Thiên sẽ thua rất nhanh. Chủ yếu là vì Hạo Thiên lúc này cũng chưa nắm chắc hoàn toàn đối với sức mạnh đột nhiên được tăng cường. Nói một cách chính xác là, hắn cần một chút thời gian để ma hợp.
Giờ phút này Phương Hạo Vân cũng không được thoải mái, tuy rằng hắn vẫn đang chiếm cứ thượng phong, nhưng mà trên thực tế trong lòng hắn cũng rõ ràng. Muốn đánh bại Hạo Thiên, không phải chỉ một chiêu hai chiêu là có thể quyết định được. Hơn nữa, chiêu số của Hạo Thiên cũng không hề yếu, mỗi khi tới lúc mấu chốt, gã luôn có thể hóa giải được nguy nan.
Hạo Thiên càng đánh càng thấy sợ, Quỷ Thủ trong tổ chức được xưng là đệ nhất sát thủ, đúng là có đa͙σ lý. Mình đã ăn cà độc dược thi hoàn, sức chiến đấu tăng cường không chỉ gấp đôi, nhưng mà vẫn bị hắn chiếm thế thượng phong, đủ để thấy thực lực của hắn mạnh đến mức nào.
Một trận đấu vốn tưởng rằng dễ dàng, giờ phút này lại trở nên biến hóa bất thường, thậm chí trong lòng Hạo Thiên cũng không còn có niềm tin tất thắng như trước nữa.
Nguyên nhân là như vậy, hắn lại càng tăng thêm mối hận với Phương Hạo Vân, lập tức thế công trở nên tàn nhẫn hơn, chiêu chiêu đều nhằm vào chỗ yếu hại.
" Đáng tiếc... Anh quá nôn nóng!"
Phương Hạo Vân âm thầm lắc đầu. Nguyên bản với lực lượng của Hạo Thiên, nếu hắn có thể tĩnh tâm lại, vận dụng những lực lượng này một cách thành thục, thì có lẽ cũng có được vài phần thắng. Chỉ có điều như hắn lúc này, cố gắng công kích mạnh mẽ, nhưng mà thật ra lại bị rơi xuống hạ phong. Do tâm lý nôn nóng, nên công kích của Hạo Thiên tuy rằng dũng mãnh, nhưng mà lại xuất hiện lỗ hổng. Cao thủ giao chiến, thắng lợi thường chỉ trong một khoảnh khắc nhỏ, cho dù chỉ là một sai lầm nhỏ bé, thì vẫn có thể gây ra nguy hiểm chí mạng.
Trong mắt của Phương Hạo Vân chợt lóe lên hàn quang, giơ tay chém xuống, tốc độ nhanh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần. Một đa͙σ kình khí phá không gào rít mà tới, Hạo Thiên gầm nhẹ một tiếng, thân hình điên cuồng té xuống. Trên thân thể của hắn đã có vài vết thương, thậm chí một chỗ trong số đó còn đổ máu không ít.
Sắc mặt của Hạo Thiên phát lạnh, vội vàng điểm huyệt cầm máu, nổi giận gầm lên một tiếng, đánh về phía Phương Hạo Vân. Thân thể bị thương, đối với hắn mà nói, không thể nghi ngờ chính là một sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Theo cỗ kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, chiến ý của hắn lại tăng lên nhiều, lưỡi đao sắc bén trong tay xuất hiện vô số hàn quang, những bông tuyết thổi nhẹ nhàng xung quanh như là bị đọng lại, khí thế cường đại hơn so với trước kia không ít.
Phương Hạo Vân từ sau khi rời khỏi tổ chức, đây mới là lần đầu tiên được đánh sảng khoái đến thế, chiến ý trong lòng cũng không ngừng tăng cường, triển khai ra những công kích càng thêm lợi hại.
…….
Nguyệt Như thoải mái đi vào trong biệt thự của Hoa Thiên Minh, một đặc công, một cảnh sát, thêm cả Hoa Thiên Minh đều đang ở phòng khách. Toàn thân của Hoa Thiên Minh run lên, tê liệt ngã xuống sô pha, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Nguyệt Như.
"Tôi không muốn giết các anh..."
Tâm tình hôm nay của Nguyệt Như không tồi, bạch mã vương tử chờ mong đã lâu rốt cục cũng được gặp lại, cô đang nghĩ mau chóng giải quyết Hoa Thiên Minh, để còn đi trợ chiến cho Quỷ Thủ.
"Chào cô!"
Trương Bưu tận lực bảo trì cho tâm tình của mình được bình tĩnh, hắn cẩn thận thử dò hỏi: "Vị nữ hiệp này, xin hãy nghe tôi nói vài câu đã. Về tội ác của Hoa Thiên Minh, chúng tôi cũng đã điều tra xong, hắn đích thực là một kẻ đáng chết. Có điều... thứ cho tôi nói thẳng, tội ác của hắn đáng ra phải để cho nhân dân xét xử, cô không thể cứ như vậy mà giết hắn được. Tôi hy vọng cô có thể từ bỏ lần ám sát này, tôi cam đoan với cô, qua đêm nay, tôi sẽ đưa hắn ra công lý. Hơn nữa, chính hắn cũng đã đồng ý, sáng mai sẽ theo tôi đi tự thú, tự thú toàn bộ những hành vi phạm tội của hắn mấy năm qua."
Nguyệt Như khinh thường cười cười: "Là anh ngốc? Hay là tôi khờ đây?"
"Là có ý gì?" Trương Bưu có hơi khó hiểu.
Nguyệt Như hầm hừ một tiếng, trầm giọng nói: "Tôi là sát thủ, nhiệm vụ của tôi là tới giết hắn, về những gì mà anh vừa nói, không có quan hệ tới tôi."
Ngừng một chút, Nguyệt Như lại nói tiếp: "Sở dĩ tôi không giết các anh, vẫn cho các anh cơ hội, là bởi vì tôi không muốn lạm sát người vô tội. Đừng tưởng rằng là vì tôi có thiện tâm muốn thỏa hiệp với các anh."
"Tôi... tôi không muốn chết... không muốn chết..."
Hoa Thiên Minh không ngừng cầu xin, thậm chí vội vàng quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu như giã gạo.
Truyện Tiên Hiệp - TruyệnYY.com"Trên đời này không có một ai nguyện ý muốn chết..."
Nguyệt Như đi tới, khinh miệt nói: "Hôm nay báo ứng của ông đã tới rồi..."
" Không được nhúc nhích, nếu không tôi sẽ nổ súng!" Trương Bưu đứng ở phía sau Nguyệt Như giơ súng lên, mở chốt bảo hiểm, chuẩn bị lúc nào cũng có thể bắn.
Đại Phi âm thầm lắc đầu, muốn tới ngăn hắn lại, nhưng mà do dự một chút, vẫn quyết định thôi. Hắn chính là một người như vậy, có khuyên nữa cũng chẳng để làm gì.
" Ngu xuẩn!"
Nguyệt Như hơi hơi xoay người, lạnh giọng nói: "Tôi không thể hiểu mấy người các anh, đã biết rõ Hoa Thiên Minh là cái dạng người gì rồi, vậy mà vẫn muốn bảo hộ."
" Đừng quên, nếu không phải là tôi có thiện tâm, thì các anh sớm đã chết rồi."
Nguyệt Như khinh thường nói: "Tôi có ân với các anh, các anh lại dùng cách này để báo đáp tôi sao?"
"Tôi biết cô có ân với chúng tôi, nhưng mà tôi cũng không thể trơ mắt mà nhìn cô phạm tội được."
Trương Bưu cố chấp nói: "Hoa Thiên Minh có tội, hắn lẽ ra phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Tôi không muốn nổ súng, nhưng mà cô cũng không nên ép tôi."
"Người, nhất định tôi phải giết. Về phần nổ súng, cứ tùy anh thôi." Nguyệt Như hơi hơi xoay người, chậm rãi đi về phía Hoa Thiên Minh, trong đôi mắt tràn ngập sát khí.