Nguyệt Như suýt nữa bị nổ tung, trong lòng cực kỳ tức giận, sau khi quan sát một chút ngắn ngủi, thân thể của cô giống như một làn khói nhẹ, nhanh chóng tìm đúng mục tiêu để xuống tay. Ngay lập tức, đã giải quyết được thêm hai gã lính đánh thuê.
Động tác và thân hình của Nguyệt Như là quá nhanh, ý đồ của Thằng Gù là ra lệnh cho thủ hạ oanh tạc bằng lựu đạn, nhưng mà căn bản là không thể nào bắt giữ được thân ảnh của cô.
"Đi chết đi!"
Nguyệt Như nhoáng cái đã lạnh lùng xuất hiện trước mặt một gã lính đánh thuê đang định ném lựu đạn, giơ tay chém xuống, một tia chớp hiện lên, gã hán tử cao thước tám lập tức liền ngã gục xuống mặt đất đầy tuyết, khiến một trận hoa tuyết tung lên. Mà đoản đao trong tay Nguyệt Như lại không hề lây dính tới một vết máu.
Rất nhanh, dưới đoản đao của Nguyệt Như, đã có tới hơn sáu gã lính đánh thuê bị giết, Thằng Gù cảm thấy rằng không khí ở bốn phía xung quanh đều ẩn chứa hơi thở tử vong. Đã nhiều năm đẫm máu ở sa trường, đây là lần đầu tiên gã sinh ra sự thiếu tự tin về năng lực của mình, đồng thời cũng là lần đầu tiên sinh ra sự sợ hãi từ sâu trong nội tâm.
"Lão đại, làm sao bây giờ? Lui không?"
Mắt thấy một vài tên đồng bạn quen thuộc lần lượt tử vong, một vài tên đại hán phía sau Thằng Gù vội vàng lên tiếng đề nghị. Trước kia, bọn chúng cũng đã nhiều lần trải qua khảo nghiệm sống chết, nhưng mà cũng chưa từng có khi nào bất lực như hôm nay. Đã vài huynh đệ bị chết, mà bọn chúng ngay cả bóng dáng của địch thủ cũng không nhìn thấy được.
"Không được!"
Thằng Gù từng là một gã quân nhân, từ sâu trong xương gã đã có một loại vinh dự và quật cường, gã sẽ tuyệt đối không đào tẩu khi đang thực hiện nhiệm vụ.
"Còn có chút cốt khí, có điều con đường là do các ngươi tự mình chọn, đi tìm chết đi." Nguyệt Như giống như u linh hiện lên trước mặt Thằng Gù, đoản đao trong tay cũng đã giơ lên.
Thân thể của Thằng Gù theo bản năng run lên không ngừng, gã mạnh mẽ tự trấn tĩnh, nói: "Mày rốt cuộc là ai, cho dù chết, tao cũng hy vọng có thể biết được mình bị chết dưới tay ai?"
" Thiên đa͙σ Yêu Cơ!"
Nguyệt Như đối với cốt khí của Thằng Gù cũng có một chút tán thưởng, trước khi gã chết thì thỏa mãn nguyện vọng cho gã, nói ra thân phận của mình. Sau đó, cánh tay của Nguyệt Như không chút do dự vung lên.
Một đao nhìn như lơ đãng, lại chặt đứt đôi Thằng Gù đang đứng sừng sững như cây cột, gã rơi từ trên nhánh cây xuống mặt đất đầy tuyết trắng tinh, nhiễm đỏ cả một vùng tuyết trắng.
Thằng Gù không giống với đồng bạn, gã chết nhắm mắt, có thể chết trong tay của Thiên đa͙σ Yêu Cơ, đã đủ để gã có thể vui mừng. Truyền thuyết về Thiên đa͙σ tứ đại sát thủ gã đã nghe rất nhiều, không nghĩ tới, lúc sinh thời, gã lại có thể gặp được một vị.
"Ả ta giết lão đại rồi, mọi người liều mạng với ả..."
Cái chết của Thằng Gù, giống như một loại thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, những tên lính đánh thuê còn lại lập tức xông lên tới tấp kêu gào muốn giết Nguyệt Như báo thù cho lão đại.
Khóe miệng của Nguyệt Như nhếch lên một tia cười lạnh khinh thường, thản nhiên nói: "Cùng lên đi, không nên làm lãng phí thời gian của ta nữa..."
Sáu người còn lại đồng loạt hét lên giận giữ, tới tấp giơ lên những khẩu súng tự động trong tay bắt đầu điên cuồng bắn phá, có điều trước khi viên đạn bắn ra, thân ảnh của Nguyệt Như cũng đã biến mất. Tiếp theo đó là sáu tiếng kêu la thảm thiết, tuyết trên mặt đất lại chứa thêm sáu thi thể lạnh như băng nữa. Sở dĩ làm ra động tĩnh lớn như vậy, vì cô có ý muốn cho Hoa Thiên Minh ở trong biệt thự có thể nghe thấy được.
Hoa Thiên Minh thấy tình thế đã không còn có thể cứu vãn, giờ phút này bảo hộ cho hắn cũng chỉ còn hai vị cảnh sát ở bên người, 'bộp' một tiếng, Hoa Thiên Minh quỳ rạp xuống đất, cầu xin thảm thiết: "Cứu, cứu tôi với, tôi van xin hai anh, cứu tôi một mạng... chỉ cần các anh cứu tôi một mạng, tôi sẽ chia một nửa tài sản của tôi cho các anh."
Đại Phi khinh miệt liếc mắt nhìn lướt qua Hoa Thiên Minh đang quỳ trên mặt đất giống như một con chó, vung chân đá văng hắn đi, nói: "Ngày này không phải không đến mà chỉ là chưa đến, Hoa Thiên Minh, hôm nay là ngày báo ứng của ông, ông đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, đáng ra đã sớm chuẩn bị tâm lý mới phải chứ..."
Trương Bưu đột nhiên hỏi: "Hoa Thiên Minh, nếu hôm nay chúng tôi bảo vệ cho ông không chết, ông có bằng lòng tới cục cảnh sát tự thú, nói ra toàn bộ những chuyện xấu ông đã làm trước kia không?"
"Việc này.." Hoa Thiên Minh có hơi do dự, gã đã làm bao nhiêu chuyện xấu, trong lòng gã biết rõ hơn ai hết. Dựa theo quy định của pháp luật, những chuyện xấu mà gã đã làm, cho dù có giết gã mười lần cũng vẫn có vẻ hơi ít.
"Ông cảm thấy rằng ông còn có lựa chọn nào khác hay sao?" Trương Bưu lạnh giọng hỏi.
Thân mình của Hoa Thiên Minh hơi hơi run rẩy, lập tức đưa ra một lựa chọn sáng suốt: "Tôi đồng ý, chỉ cần tôi có thể sống qua được tối nay, tôi sẽ đi tự thú với các anh."
Tình thế khiến con người không còn lựa chọn nào khác, có thể sống qua được tối nay rồi tính. Gã cũng không muốn giống như những tên lính đánh thuê kia, chỉ trong nháy mắt đã trở thành những thi thể lạnh băng.
"Đứng lên!"
Trương Bưu trầm giọng quát lên một tiếng, từ trong túi lấy ra một phong văn kiện đã viết kĩ lưỡng, lạnh lùng nói: "Ký tên và ấn dấu tay lên trên văn kiện này, nếu không, việc sinh tử của ông không có quan hệ gì với chúng tôi."
"Anh Bưu, hóa ra anh đã sớm có chuẩn bị."
Đại Phi cười he he: "Ông chủ Hoa, giờ cho dù ông có muốn từ chối cũng không được. Đương nhiên, ông hoàn toàn có thể không cần liếc nhìn tập văn kiện này, tôi và anh Bưu rất vui vẻ được đứng đây xem màn diễn tiếp theo."
"Tôi ký, tôi ấn!" Hoa Thiên Minh đã làm xong công tác tư tưởng, cắn răng một cái, liền tiếp nhận văn kiện đồng ý tự thú kia. Sự tình đã ra tới nông nỗi này rồi, gã sớm đã không còn lựa chọn gì nữa. Được chăng hay chớ, trước tiên cứ giải quyết nguy cơ tối nay đã rồi nói sau.
Ký tên xong, văn kiện đồng ý lại một lần nữa được Trương Bưu thu hồi, hắn thản nhiên nói: "Từ hiện giờ, ông phải nghe theo sự an bài của chúng tôi, nếu không có chết đừng có trách."
Hoa Thiên Minh vội vàng gật đầu, sự đã đến nước này, còn nói nhiều cái gì nữa, hết thảy cứ để cho họ tính đi, cố gắng làm sao để mà giữ lại được một cái mệnh.
Phương Hạo Vân núp ở chỗ tối, thấy được toàn bộ quá trình giết chóc của Nguyệt Như. So với trước kia, đao pháp của cô hình như hơi lui lại một chút, không có sự tàn nhẫn và lãnh khốc khi xưa, những kẻ đó bình thường hẳn là sẽ không được toàn thây.
Xuyên thấu qua cửa sổ, hắn cũng thấy được Trương Bưu và Đại Phi.
Chuyện hắn lo lắng nhất rốt cục cũng xảy ra, nếu Nguyệt Như xảy ra xung đột với hai vị hảo huynh đệ của mình, vậy thì phiền phức rồi. Không thể nghi ngờ, chặn tay của Nguyệt Như, bọn họ chắc chắn sẽ chết. Cho dù thân thủ của hai vị huynh đệ cũng không phải là tệ, có điều so với Thiên đa͙σ Yêu Cơ thì vẫn còn kém xa quá.
Theo tình huống trước mắt thế này, hắn không thể không ra tay, nếu không, bi kịch sẽ phát sinh ở trước mắt hắn.
Hiện trường không có hơi thở của Hạo Thiên, nhưng mà trong nội tâm của Phương Hạo Vân vẫn có chút bất an. Hắn cảm thấy rằng Thiên đa͙σ Tu La đang ở gần đây, còn có cả Tu La song vệ cũng tới.
.....
"Không nên tới chậm, nếu không ŧıểυ thư có thể giết Hoa Thiên Minh hoàn thành nhiệm vụ mất." Bạch Tu La dùng âm môi để trao đổi với Hạo Thiên.
Hạo Thiên đồng dạng cũng dùng âm môi để đáp lại: "Ngăn cản cô ta lại, ta chưa cảm ứng được hơi thở của Quỷ Thủ, nhưng mà ta có trực giác, hắn nhất định sẽ xuất hiện."
"Vâng, chủ nhân, có điều đối địch chính diện với ŧıểυ thư, chúng ta sẽ..." Hắc Tu La dùng âm môi nêu ra nghi vấn.
"Im miệng!"
Hạo Thiên dùng âm môi nói: "Chấp hành mệnh lệnh của ta, về phần hậu quả tương lai, một mình ta sẽ gánh chịu trách nhiệm."
Nhận được nghiêm lệnh của chủ nhân, thân hình của Tu La song vệ liền nhảy lên, tiến tới biệt thự của Hoa Thiên Minh, mục tiêu chính là ŧıểυ thư Thiên đa͙σ Yêu Cơ cùng một nhà với bọn họ.
Nguyệt Như trong lòng sinh ra cảnh giác, vội vàng nhảy mạnh sang bên sườn. Ngay khi cô vừa mới rời đi, một đa͙σ kình phong đã đánh xuống khu vực dưới chân cô vừa đứng.
" Tu La song vệ, các ngươi thật to gan, không muốn sống nữa à?"
Tuy rằng chưa thấy người, nhưng mà theo cách thức công kích, Nguyệt Như cũng đã phán đoán ra thân phận của người vừa tới. Xem ra Hạo Thiên đã quyết định sẽ ngăn cản không cho cô hoàn thành được nhiệm vụ.
Bạch Tu La nói: "ŧıểυ thư, thực có lỗi, cũng không phải là chúng tôi cố ý muốn mạo phạm người, chỉ là chúng tôi luôn luôn nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân mà hành sự."
Vừa nói xong, Bạch Tu La đã như tia chớp công kích tới, một sát chiêu nhắm thẳng vào mặt của Nguyệt Như mà công tới.
Cùng lúc đó, Hắc Tu La cũng nhanh chóng phi thân lên, song chưởng đan chéo, công tới sau lưng của Nguyệt Như. Hai người một trước một sau, gần như đã phong kín toàn bộ đường lui của Nguyệt Như. Tu vi của từng người trong Tu La song vệ cũng không phải là tốt, nhưng mà nếu liên thủ, phối hợp lại thì đó là thiên y vô phùng (áo trời không vết chỉ khâu).
Nguyệt Như cười lạnh một cái, chân hơi động, thân hình lấy một phương thức trượt vượt qua lẽ thường để di chuyển, rất nhẹ nhàng đã tránh được chưởng phong phía sau của Hắc Tu La. Sau đó, cô không lùi mà tiến tới, nháy mắt đã tới trước mặt Bạch Tu La, đưa tay trực tiếp bắt lấy cổ tay của ả, nhẹ nhàng vặn một cái, chợt nghe thấy trong miệng Bạch Tu La phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Hiển nhiên, tay của ả đã bị Nguyệt Như phế đi.
Hắc Tu La mắt thấy đồng bạn bị thương, trong lòng gấp gáp, vội vàng phi thân tới, dùng mười thành công lực tụ vào một chưởng, đánh móc vào sau gáy của Nguyệt Như.
"Muốn chết!"
Nguyệt Như cười lạnh một tiếng, một tay đẩy Bạch Tu La, một tay đón lấy Hắc Tu La. Song chưởng của hai người cùng tiếp xúc, lập tức liền phát ra một âm thanh bùng nổ hơi nhỏ.
Công phu bên trong của Hắc Tu La hiển nhiên là kém hơn Nguyệt Như rất nhiều, sau khi giao thủ, thân thể của ả lập tức bị đánh bay ra ngoài, ngã mạnh lên mặt đất, khí huyết trong cơ thể quay cuồng, chân khí toàn thân không đề lên nổi chút nào nữa.
Hết thảy mọi chuyện, Hạo Thiên đều thu vào tầm mắt, nhưng mà gã lại không có ý muốn hỗ trợ, mặc cho hai thuộc hạ bị đánh thương tích.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com"Tao liều mạng với mày!"
Bạch Tu La mắt thấy đồng bạn bị đánh trọng thương, trong đầu cũng đã mất đi lí trí, hai tròng mắt đỏ lừ, kêu gào vung chưởng lao tới.
Trong con ngươi sáng ngời của Nguyệt Như hiện lên một đa͙σ hàn quang, người nhẹ nhàng nhảy lên, lực tụ vào song chưởng, lập tức ấn lên ngực của Bạch Tu La.
Tốc độ của Nguyệt Như cực nhanh, Bạch Tu La khi ý thức được rằng mình đã không còn cách nào đối kháng thì đã quá muộn, vội vàng lui về phía sau, vẫn bị Nguyệt Như đánh trúng.
'Bịch' một tiếng, thân thể của Bạch Tu La đã bị đánh bay đi, té một cái thật mạnh lên mặt đất. Sau khi rơi xuống đất, Bạch Tu La cảm thấy rằng khí huyết trong cơ thể đang quay cuồng, từ miệng thổ ra một ngụm máu đen, rồi lập tức ngất lịm đi.
Hắc Tu La nhìn thấy Bạch Tu La bị ngất đi, tâm tình cũng trở nên kích động, giận dữ hét lên: "Mày giết nó, mày giết nó, tao sẽ không bỏ qua cho mày..." Hắc Tu La nhịn đau muốn đứng dậy, nhưng cuối cùng lại không thể đứng lên nổi.
Phương Hạo Vân âm thầm gật đầu, Nguyệt Như hành sự rất có chừng mực. Tu La song vệ bình thường đối đãi với bọn họ tương đối kính trọng, chẳng qua là các cô ấy đã hiến dâng tính mạng mình cho người khác, thân bất do kỷ, tội không đáng chết. Phế đi công phu của các cô ấy, cũng coi như là làm việc thiện, từ nay về sau, các cô ấy có thể sống cuộc sống của một người bình thường.
"Tôi chỉ phế đi công phu của các cô thôi, từ hôm nay trở đi, các cô hãy rời khỏi Tu La, có lẽ còn có một đường sinh cơ..."
Nguyệt Như nhìn bầu trời đêm, cười lạnh nói: "Hạo Thiên, xem ra là anh đã hạ quyết tâm muốn làm phản đồ, anh cứ chờ bị sở tài phán Thiên đa͙σ đuổi giết đi."
"Ha ha!"
Theo một tiếng cười điên cuồng, Thiên đa͙σ Tu La Hạo Thiên rốt cuộc đã hiện thân. Nhìn những thuộc hạ đang trọng thương trên mặt đất, Hạo Thiên lạnh giọng nói: "Tu La song vệ, sao các ngươi có thể ở sau lưng ta làm ra chuyện đại nghịch bất đa͙σ như vậy, bây giờ ta phải giết các ngươi."
Nói xong, không đợi Nguyệt Như kịp phản ứng, Hạo Thiên đã ra mạnh tay, giết chết Tu La song vệ đang co quắp trên mặt đất.
"Anh..." Nguyệt Như âm thầm trách cứ mình đã quá sơ suất, cô đáng ra phải sớm biết rằng một kẻ như Hạo Thiên thì chuyện gì cũng có thể làm ra được.
"Nguyệt Như, em hẳn là phải vui mới đúng chứ, tôi đã giết đi hai kẻ phản đồ của tổ chức, đây không phải là một chuyện tốt sao?"
Khóe miệng của Hạo Thiên hơi mỉm cười, tao nhã nói: "Hôm nay là cơ hội cuối cùng để tôi có thể gặp được Quỷ Thủ, tôi sẽ không buông tha đâu. Chỉ cần tôi có thể đánh bại Quỷ Thủ, trở thành Thiên đa͙σ đệ nhất sát thủ, tôi nghĩ cho dù người ở sở tài phán có biết được những gì tôi đã làm ở Hoa Hải, cũng sẽ không tính toán quá nhiều đâu..."
Nói tới đây, Hạo Thiên nhìn bầu trời đêm nói: "Quỷ Thủ, tôi biết anh đang ở gần đây, tuy rằng tôi không thể tìm ra được vị trí của anh, nhưng mà tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh. Xuất hiện đi, nếu không hôm nay Nguyệt Như sẽ không thể hoàn thành được nhiệm vụ của cô ta. Hôm nay là kỳ hạn cuối cùng để hoàn thành nhiệm vụ của cô ấy, anh hẳn là biết được sự trừng phạt khi không hoàn thành nhiệm vụ là thế nào phải không?"
"Anh vẫn muốn ngăn cản tôi?"
Trong đôi mắt đẹp của Nguyệt Như lóe lên sát khí, khinh thường nói: "Chắc gì anh đã ngăn cản được tôi?"
Phương Hạo Vân âm thầm nhíu mày, Hạo Thiên gây ra chuyện này thực sự là quá phận. Hắn quyết định sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh, nếu thật sự không được, thì sẽ đeo mặt nạ để ra tay, liên thủ với Nguyệt Như giết chết gã.
Kẻ này mà không giết, cuối cùng sẽ là tai họa.
Ánh sáng ở bên ngoài quá mờ ảo, Trương Bưu và Đại Phi căn bản là không nhìn ra được bóng hình của bọn họ, ngay cả thanh âm cũng nghe mơ hồ không rõ ràng. Có điều Trương Bưu cũng đã xác định, hai vị này chính là những cao thủ đã xuất hiện ở trong trường bắn lần trước. Khí thế của bọn họ vẫn không thay đổi, vẫn cường hãn như vậy.
"Đại Phi, xem ra chuyện đêm nay không đơn giản như vậy, có lẽ là cậu không nên tới đây giúp tôi..." Trương Bưu nói vẻ có lỗi.