Phó Lệ Minh đứng lại bên cạnh cô, nhìn xung quanh một chút, hầu hết đều là khách hàng nam.
Ánh mắt anh lạnh như băng, những người đó đang tiến tới thì bắt gặp ánh mắt anh, ai cũng dừng lại.
Cố Du nằm trên mặt đất ôm gối, cô định vươn thẳng chân ra, nhưng quá đau, cô không làm được.
Trước kia cô cũng từng bị chuột rút, nhưng cũng không đau như lần này.
Phó Lệ Minh nhìn cô một cái, ngồi xồm xuống, bắt lấy cái tay đang ôm bắp chân của cô.
Cố Du vô thức kháng cự, nắm chặt bắp chân không chịu thả.
Phó Lệ Minh không nói gì, anh dùng sức kéo tay cô ra.
Cô Du lầm bầm hai tiếng, đau đớn nói: “Đau quá.”
Phó Lệ Minh mắt điếc tai ngơ, đè lấy đầu gối cô, mặc kệ cô kháng cự, anh dùng sức ấn thẳng chân cô. Đồng thời, tay kia đè mũi chân cô, sau đó xoay khớp xương mắt cá chân.
Làm liên tục vài cái, động tác của Phó Lệ Minh chưa dừng lại.
Quá trình này cực kỳ đau đớn, nhất là lúc duỗi thẳng chân, huống chi động tác của anh khá mạnh, trong giây phút đó, Cố Du cảm thấy chân mình giống như bị người ta chém.
Cô la một tiếng, sau đó cắn môi chịu đựng cơn đau, nhưng vẫn không ngăn nổi tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng.
Những người xung quanh không đành lòng nhìn, loại đau đớn này bọn họ cũng đã từng trải qua.
Có người thấy thương Cố Du, tiến tới nói với Phó Lệ Minh: “Động tác nhẹ một chút.”
Phó Lệ Minh dừng tay, ngẩng đầu nói với người kia: “Vậy cậu làm đi.”
Hung dữ.
“Không được không được, tôi phải về rồi.”
Sau đó người kia thật sự rời đi.
Phó Lệ Minh thu hồi tầm mắt, sau đó dừng ánh mắt trên mặt Cố Du.
Cố Du cau mày, gương mặt đau đớn, lông mi thấm ướt, có mấy sợi lông mi còn dính lại với nhau.
Lúc cô phát hiện Phó Lệ Minh nhìn cô, tâm tình lại trở nên căng thẳng, vô thức cắn chặt môi hơn nữa.
Cô trông rất đáng thương, không biết là do bị chuột rút, hay là bị anh hù dọa.
Mặt anh không biến sắc, hỏi: “Đỡ hơn chưa?”
Bây giờ Cố Du có cảm giác rất phức tạp, nhưng bắp chân cô cũng đã tốt hơn lúc nãy rồi: “Đỡ hơn nhiều rồi.”
Phó Lệ Minh gật đầu một cái, sau đó đứng dậy quay về lại máy tập, tiếp tục bài tập.
Cố Du ngồi trên máy chạy bộ, mát xa bắp chân.
Chân của cô trắng nõn, mắt cá chân tinh tế, bắp đùi thon gọn xinh đẹp, chỉ có đầu gối bị đỏ một mảng, bởi vì làn da quá trắng nên mảng đỏ cực kỳ nổi bật.
Đó là vết do Phó Lệ Minh dùng sức ấn đầu gối cô.
Tuy rằng vừa rồi thật sự đau đến thấu trời, nhưng quả thật cũng nhờ anh giúp cô, nếu không thì đã không thể giảm đau nhanh như vậy được.
Vừa làm chuyện tốt, lại không tự cao là ân nhân của cô.
Người như vậy, thật sự đúng là không giống người bình thường.
Ấn tượng của cô đối với anh có chút thay đổi, trở nên mơ hồ, không thể đoán ra anh là loại người nào.
Bắp chân bị dần dần mềm trở lại, Cố Du thử hoạt động vài cái, thấy không có việc gì.
Cô đứng dậy, có chút do dự bước đến chỗ Phó Lệ Minh.
Cô chưa cảm ơn anh.
Lúc này hai tay Phó Lệ Minh đang nắm chặt máy tập cơ tay, gập lại, mở ra, cơ bắp nổi lên, gân xanh rõ ràng.
Anh mặc quần thể ȶᏂασ dài đến đầu gối, nɠɵạı trừ cánh tay và bắp chân rắn chắc ra, thì những cơ bắp còn lại như ẩn như hiện dưới lớp quần áo, không cần phải nói, cơ thể kia chắc chắn là rất đẹp.
Cố Du thích đàn ông có dáng người đẹp, thời học sinh còn thầm mến một nam sinh trong đội bóng rổ, không có việc gì thì sẽ chạy đi xem người ta chơi bóng rổ, thưởng thức trai đẹp.
Mặc kệ Phó Lệ Minh thủ đoạn trên thương trường như thế nào, vóc dáng anh tuấn ra sao, nhưng anh cũng đã giúp cô.
“Cảm ơn anh.” Cố Du thật tâm nói lời cảm ơn.
Phó Lệ Minh tạm dừng động tác, giương mắt nhìn cô một cái, đơn giản “Ừ” một tiếng.
Anh lại tiếp tục bài tập, Cố Du không hề quấy rầy anh, đi thay quần áo về nhà.
Lúc cô đi thay quần áo, Giang Khải lập tức chạy tới chỗ Phó Lệ Minh, tươi cười nói: “Anh, thiên thời địa lợi nhân hòa, chúng ta mời cô ấy đi ăn khuya đi, thuân tiện nói những điều cần lưu ý khi tập luyện.”
Tận dụng thời cơ!
Phó Lệ Minh buông máy tập, nghiêm túc nói: “Tại sao ban nãy không có nhân viên lại đây?”
Gương mặt tươi cười của Giang Khải dần biến mất: “Bọn họ bận việc, lúc chạy tới thì đã thấy anh giúp rồi, nên không nhúng tay vào nữa.”
Phó Lệ Minh mặt không biến sắc nhìn Giang Khải.
Giang Khải đứng thẳng người, vội vàng sửa lại lời nói: “Em ngăn không cho bọn họ tới đó, anh, dù sao cũng là cơ hội tốt, hơn nữa không phải anh cũng đã xử lý…”
“Tôi có cần phải cảm ơn cậu không?”
Giang Khải rất muốn nói cho xong câu kế tiếp, anh ấy muốn nói anh Minh xử lý trông có vẻ rất hưởng thụ.
Nhưng anh ấy không dám nói.
“Không cần anh cảm ơn, sau này tốt với em một chút là được…”
Vừa dứt lời, anh ấy lập tức nhảy về phía sau, né cú đá của Phó Lệ Minh.
Phó Lệ Minh cảnh cáo nói: “Sau này còn phát sinh chuyện như hôm nay, mà nhân viên không đến xử lý nhanh, thì phòng tập này coi như đóng cửa.”
Giang Khải cam đoan: “Không có lần sau đâu.”
Vừa đúng lúc này, có một nhân viên kêu Giang Khải qua, nên anh ấy có thể thoát thân.
Nhân viên ở đây đã được Giang Khải huấn luyện cứu nguy cho anh ấy.
Phó Lệ Minh thay đổi máy tập, tầm nhìn chỗ đó càng thêm rộng hơn.
Giang Khải đứng ở phía trước bàn, thân thể dựa vào, không nghiêm túc.
Cố Du thay quần áo xong thì ra ngoài, đi bộ có chút khó khăn, bởi vì bắp chân còn hơi đau. Nhưng lúc đi ra tới cửa ra vào, cô cố gắng đi bình thường để người khác không nhận ra chân cô còn đau.
Giang Khải nhìn thấy cô thì lập tức đứng thẳng, nở nụ cười tươi, khẽ vuốt cằm, nói: “Cố ŧıểυ thư về sao?”
Cái này là đang nói nhảm?
Cố Du lễ phép trả lời: “Vâng.”
“Chân cô không sao nữa chứ?”
Vẫn nói nhảm, anh Minh nhà anh ấy tự tay xử lý, đương nhiên sao còn việc gì.
“Không sao nữa rồi, cảm ơn anh quan tâm.”
“Trễ thế này rồi, để tôi đưa cô về.”
“Không cần.”
“Không thì tôi nói anh Minh đưa cô về, dù sao anh ấy cũng rảnh?” Giang Khải hất cằm chỉ về phía Phó Lệ Minh.
Cố Du nhìn qua theo ánh mắt của Giang Khải.
Phó Lệ Minh nhạy bén nhìn qua, sắc mặt lạnh lùng.
Cố Du quay đầu nói với Giang Khải: “Không cần.”
Cô không nói thêm nữa, nâng bước đi ra ngoài.
Cô biết Giang Khải chỉ muốn đùa giỡn, trong lòng cô thầm nghĩ quả nhiên là công tử ăn chơi bất cần đời.
Sau khi thành công trêu đùa Cố Du, tâm trạng Giang Khải tốt hơn nhiều, không thể chọc anh Minh, thì có thể trêu chọc người đẹp một chút cũng được.
Ngày hôm sau Cố Du không muốn đến phòng tập, không phải vì nguyên nhân gì, mà là không muốn đi.
Ở nhà ngây người một ngày, bữa sáng và bữa trưa đều là bánh bao chấm sữa, nguyên liệu nấu ăn có trong tủ lạnh, nhưng cô lại không muốn ăn.
Thời gian bữa tối, bụng bắt đầu kêu đói, cô vuốt vuốt cái bụng trống không, đột nhiên cảm thấy mình gầy đi.
Ngày hôm qua bị chuột rút, trừ việc vận động quá nhiều, thì hẳn là bởi vì dinh dưỡng không đủ?
Nhất định là vậy! Cho nên cô cần bổ sung dinh dưỡng đầy đủ.
Có một lý do hoàn hảo, Cố Du nhất thời không nhịn được, mua một phần cơm vịt quay, ăn sạch sẽ.
Ăn xong có chút hối hận, tính toán calorie một chút, sau đó cả người cảm thấy không tốt lắm.
Tối hôm qua đã ăn nhiều, đêm nay lại ăn nhiều, nếu là bữa trưa còn đỡ, đằng này lại là bữa tối.
Nội tâm dày vò, cô điện thoại cho Dịch Huyên, tìm kiếm sự an ủi.
“Bạn tốt, tớ vừa ăn một phần cơm vịt quay.”
Dịch Huyên cách muôn sông nghìn núi cũng cảm nhận được sự chán nản của bạn mình: “Không sao, không phải chỉ hơn nửa cân thịt thôi sao? Đến phòng tập tập mười ngày nửa thàng là giảm xuống ngay.”
Cố Du đã tìm nhầm người an ủi.
Dịch Huyên tiếp tục phóng dao: “Yên tâm, ít ra cũng có hai lạng thịt chạy lên ngực cậu.”
Cố Du cúi đầu liếc nhìn ngực mình, mặc dù là quần áo mặc ở nhà khá rộng rãi thoải mái, nhưng vẫn có thể thấy ngực nhấp nhô: “Ngực tớ không cần thịt nữa, bây giờ là quá hoàn hảo rồi, lớn quá thì vướng víu lắm.”
Dịch Huyên bị ném dao găm trở lại, không sai, người cảm thấy vướng víu là cô ấy.
“Ừ, ngực cậu không cần thêm thịt, nhưng những chỗ khác có lẽ sẽ cần, ví dụ như eo nè, bụng nè, đùi nè, hay là mặt nè…”
Sau khi cúp điện thoại, Cố Du nhanh chóng thay đồ, xuất phát đến phòng tập thể ȶᏂασ.
Trên đường đi, rốt cuộc cô cũng nhìn thẳng vào vấn đề cô không muốn đối mặt.
Cô không muốn đến phòng tập bởi vì sợ gặp hai người bọn họ, không thể nói rõ là vì sao, chỉ là cảm thấy không được tự nhiên.
Tối hôm qua về nhà cô suy nghĩ rất nhiều, từ Thịnh Thế Vương Triều đến phòng tập, những chuyện xảy ra giữa bọn họ thật sự có chút kỳ quái.
Cô không phân biệt tốt xấu đã mắng anh, anh lại bỏ qua hiềm khích lúc trước mà giúp đỡ cô. Nếu gặp lại thì phải trốn tránh hay nhớ tới ân tình mà làm quen?
Càng nghĩ càng không thấy ổn.
Hôm nay cuối tuần, khả năng người ta đã ra ngoài hẹn hò, chắc gì đã đến phòng tập.
Cố Du ôm tâm lý may mắn trong lòng, đi tới phòng tập.
Chuyện Giang Khải là ông chủ phòng tập thì cô đã biết, cô không có sợ hãi gì với Giang Khải. Cô cảm giác Giang Khải không có ý muốn theo đuổi cô, mỗi lần chỉ là trêu đùa cô thôi. Một công tử ăn chơi như vậy thì không cần để ý tới.
Vừa đến phòng tập, ánh mắt Cố Du nhanh chóng quét một vòng.
“Chào buổi tối, Cố ŧıểυ thư.” Nhân viên trước quầy lễ phép chào hỏi Cố Du.
Cố Du cười đáp: “Chào cô.”
Lúc Cố Du đi thay quần áo, thì nhân viên đứng quầy lập tức báo tin này cho Giang Khải.
Lúc đó Giang Khải đang ăn tối với bạn gái, đã sắp kết thúc bữa ăn, tiếp theo là về nhà. Nhưng cô bạn gái này có chút khó khăn, đã quen nhau hơn một tháng, cũng chỉ mới hôn hai lần.
Tiến độ này nếu mà nói ra thì chắc sẽ bị chê cười.
Âm thanh tin nhắn vang lên, lời ngon tiếng ngọt đến bên miệng phải dừng lại bởi vì động tác nhíu mày của bạn gái.
“Có người tìm anh.”
“Không quan trọng.”
“Anh chưa đọc sao biết không quan trọng?”
Giang Khải nghẹn lời, tính tình này thật sự rất ương bướng.
Anh ấy biểu hiện thản nhiên, mở di động ra xem, nhìn thoáng qua, lập tức nở nụ cười: “Chuyện này không liên quan đến anh nhiều lắm, mà liên quan đến anh Minh.”
Bọn họ biết nhau, chỉ cần lôi tên Phó Lệ Minh ra thì vấn đề gì cũng đều được giải quyết.
“Phải không?”
“Ừ, anh ấy đang có chuyện với một cô gái, anh đứng ở giữa, em nói xem có khó xử hay không.” Giang Khải bày ra bộ dáng khổ não.
Bạn gái anh ấy nhíu mày: “Phó Lệ Minh và phụ nữ… Chuyện này mới nè, chẳng qua nếu như người phụ nữ đó ham tiền, thì cũng không có gì mới nữa.”
“Lần này không phải, người ta cũng không quan tâm đến anh ấy.” Giang Khải không nói dối.
Bạn gái anh ấy kinh ngạc: “Chẳng lẽ…”
Đúng lúc này, Phó Lệ Minh gọi điện thoại tới cho Giang Khải.