Cố Du đi ra ngoài, quay đầu liếc lại phòng tập ở tầng bốn, trong lòng cầu nguyện: Hy vọng sau này không gặp lại Giang thiếu ở đây nữa.
Sau khi căng thẳng vì gặp phải Giang Khải, Cố Du cũng mau chóng lấy lại bình tĩnh.
Cô cũng không thể nào gặp lại bọn họ, không cần phải lo lắng.
Buổi chiều theo kế hoạch đi dạo nhà sách, buổi tối ăn cơm cùng Dịch Huyên.
Hai người trò chuyện một lúc, Cố Du kể chuyện gặp Giang Khải cho Dịch Huyên nghe.
Dịch Huyên kinh ngạc: “Trước kia tớ nghĩ thành phố này rất lớn, bây giờ cảm thấy quá nhỏ, anh ta không làm gì câu chứ?”
Cố Du nói: “Làm gì được chứ, tớ cảm thấy ngày đó chúng ta quá sợ, có lẽ là bị lời nói của cậu hù dọa rồi.”
Cái gì mà mèo bắt chuột, bắt rồi vờn con mồi một chút, sau đó sẽ một phát cắn chết.
Từ nhỏ Dịch Huyên đã có khiếu ăn nói, lúc còn ở trung học, ban đêm cô ấy hay kể những chuyện ma, Cố Du từng bị dọa sợ đến mức gặp ác mộng vài ngày.
Đêm đó, lúc Dịch Huyên nói “Cắn chết”, Cố Du thật sự bị dọa sợ. Hơn nữa bộ dáng của Phó Lệ Minh cực kỳ dọa người, lại ở trong hộp đêm nữa, nên ngày đó mới cảm giác sợ như vậy.
Sau khi tỉnh táo lại, cảm thấy mọi chuyện cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Người làm lớn nếu tính toán chi li quá, chỉ vì một lời nói mà so đo, thì những sản nghiệp khác cũng đi theo hướng diệt vong.
Dịch Huyên thấy vẻ mặt cô ỉu xìu, bật cười: “Thôi được rồi, không dọa cậu nữa. Tớ đã hỏi qua rồi, tuy rằng Phó Lệ Minh mặt lạnh tâm ác, nhưng thật sự không phải là người tính toán chi li. Hôm đó nghe nói là người phụ nữ kia làm hoạt động phi pháp gì ở Thịnh Thế Vương Triều á, nên mới bị bắt. Nghe nói trước kia cô ta còn chủ động hiến thân cho Phó Lệ Minh, nhưng kết quả lại bị bảo vệ đuổi ra ngoài.”
Cố Du nhớ lại tình hình đêm đó, cô còn tưởng rằng người phụ nữ kia bị ép buộc mới chủ đông hiến thân, sau nghĩ lại phản ứng của Phó Lệ Minh, thì có vẻ anh không có ý đó.
Nhưng cô thì sao, tự nhiên nhớ tới lão Chu, sau đó thì nhất thời xông ra vì chính nghĩa.
Lúc đó đầu cô hơi choáng váng, hơi say, bị rượu điều khiển hành động.
Bây giờ nhớ lại thật sự hối hận, sau này không uống nhiều nữa.
Chỉ hy vọng chuyện này sẽ trở thành quá khứ, không nhắc lại, cũng không cần gặp lại những người đó nữa.
“Đúng rồi, Phó Lệ Minh có mấy người anh em tốt cùng lớn lên, đều là những cậu ấm con nhà giàu, một người tên là Giang Khải, một người tên là Hoắc Diệc Thanh, còn một người tên là Lăng Văn Khiên. Trừ Lăng Văn Khiên là làm về nghiên cứu, thì hai người còn lại đều nổi tiếng là công tử ăn chơi. Chỉ có mỗi Phó Lệ Minh là lợi hại nhất, gia đình anh ta rất phức tạp, tính cách đã âm trầm từ nhỏ.”
Những điều này đều do Dịch Huyên nghe người khác bàn tán, cô thường xuyên tiếp xúc với các ngôi sao, vừa mới hỏi thoáng qua, thì đã có rất nhiều người phổ cập kiến thức cho cô.
Thế giới của kẻ có tiền rất đặc sắc.
“Thôi đừng nói đến bọn họ nữa.” Cố Du không có chút tò mò nào về những người này. Lúc cô đi làm cũng gặp qua không ít kẻ có tiền, nhân phẩm tốt cũng có, nhưng không nhiều lắm.
Dịch Huyên hiểu tính bạn mình, nói sang chuyện khác: “Không phải là cậu muốn đi du lịch sao? Khi nào đi?”
“Trước tiên là tập gym đã, rèn luyện thân thể rồi mới đi.”
“Muốn đi với cậu quá, nếu không cậu chờ tớ nửa tháng, sau khi kết thúc công việc rồi tớ đi với cậu.”
Cố Du từ chối: “Tớ chờ cậu sao nổi, qua vài ngày chắc tớ sẽ bắt đầu tìm việc làm, nếu không thì tiêu xài hết tiền mất.”
“Cùng lắm thì tớ nuôi cậu.” Lúc Dịch Huyên nói câu này nghe cực kỳ ngầu, giống như những tổng giám đốc bá đa͙σ.
“Chậc chậc, cảm động ghê, nhưng đáng tiếc cậu không phải đàn ông.”
“Nữ cũng được vậy.”
“Lần trước ai nói không được nhỉ?” Ngại cô không có đồ của đàn ông.
“Thôi quên đi, nuôi cậu khó lắm, nên để đàn ông có tiền nuôi đi.”
“Nuôi tớ mà khó á?” Cố Du hừ nói: “Với lại mắc gì tới phải để người khác nuôi, tớ tự nuôi bản thân được.”
“Ừ, cậu nói đúng, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình, hơn nữa cũng không thể dựa vào đàn ông.”
Hai người thảo luận địa điểm đi du lịch, buổi tối về nhà, Cố Du lập tức đặt vé máy bay.
Cô quyết định đi Vân Nam chơi mấy ngày, cảm thụ phong cảnh xinh đẹp, sau đó quyết định ở lại đó bảy ngày.
Hai ngày tiếp theo, xế chiều nào Cố Du cũng đến phòng tập gym, mỗi lần tập một tiếng rưỡi, và rời đi trước giờ tan tầm.
Thứ bảy, Chung Kỳ Kỳ tìm cô đi chọn áo cưới, buổi tối ăn cơm với nhau.
Hai ngày ăn thức ăn thanh đạm, Cố Du chịu không được sức hấp dẫn của đồ ăn ngon, ăn đến no căng bụng, cũng cảm thấy tội lỗi với bản thân.
Lúc chia tay Chung Kỳ Kỳ là tám giờ tối. Mặc dù cả ngày đi dạo rất mệt, nhưng Cố Du bóp bóp phần mỡ quanh eo, quyết định đến phòng tập.
Chắc bởi vì cuối tuần, cho nên phòng tập khá đông người, phần lớn mọi chỗ đều có người dùng.
Cố Du thay quần áo làm nóng người, cô bắt đầu bài tập gập bụng.
Hôm nay cô mặc một bộ đồ thể ȶᏂασ màu hồng nhạt, phần thân trên là áo ngắn, lộ ra làn da trắng nõn, eo của cô không to, nhưng lại không săn chắc.
Cô quyết định gập bụng 120 cái, chạy bộ nửa tiếng, sau đó về nhà nghỉ ngơi.
Chỗ cô tập có thể nhìn chỗ cửa ra vào, lúc cô gập bụng được 38 cái, thì thấy ngoài cửa xuất hiện hai dáng người cao lớn.
Cô chỉ vô tình nhìn thoáng qua, nhưng không hiểu sao có cảm giác quen thuộc, cô lại nhìn qua một chút.
Khi vừa nhìn thấy gương mặt cô khó có thể quên được, thì cô lập tức căng thẳng, cho nên động tác có hơi mạnh khiến vùng eo bị đau
Là Giang Khải và Phó Lệ Minh, tuy rằng gặp Giang Khải hai lần, nhưng người khiến cô có ấn tượng nhiều nhất chính là Phó Lệ Minh. Gương mặt lạnh lùng cộng thêm khí thế nghiêm nghị tỏa ra quanh người anh thật sự rất đặc biệt.
Giang Khải vừa bước vào đã bắt đầu nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy Cố Du rồi, anh ấy dùng ánh mắt chỉ cho Phó Lệ Minh: “Anh, Cố Du ở bên kia.”
Hai ngày trước, nhân viên có điện thoại cho anh ấy biết Cố Du đến, nhưng đáng tiếc anh ấy không tới được, buổi chiều Phó Lệ Minh bận rộn công việc, cho nên không giải quyết được gì, anh ấy còn cảm thấy hai người bọn họ không có duyên.
Nhưng mới vừa nãy, nhân viên lại báo cáo với anh ấy là Cố Du đến, anh ấy cảm thấy vẫn có duyên phận, bởi vì hai ngày qua Phó Lệ Minh không đến tập thể hình được, cho nên hôm nay chủ động gọi anh ấy đi cùng, lúc ấy bọn họ đang ở trên đường.
Vừa đúng dịp.
Lại có duyên phận.
Ngày hôm đó, sau khi bị Phó Lệ Minh “Này hiếp”, thì anh ấy không hề nhắc đến Cố Du nữa, bởi vì chọc điên Phó Lệ Minh, thì kết quả sẽ rất thảm.
Lần này, chỉ là do trùng hợp.
Phó Lệ Minh nhìn lướt qua, thấy một cô gái đang ngồi xoa bóp phần eo.
Làn da của cô rất trắng, là người ít tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, phần eo khá thon, nhưng không săn chắc, là người ít tập luyện.
Nhưng nhìn trông có vẻ rất mềm.
“Vóc dáng cũng không tệ.” Giang Khải thuận miệng khen ngợi.
Phó Lệ Minh quay đầu nhìn anh ấy, mặt không biến sắc nói: “Đừng quên là cậu có bạn gái rồi.”
Giang Khải lập tức thu tầm mắt, không nhìn Cố Du nữa, cam đoan với Phó Lệ Minh: “Anh yên tâm, em chỉ yêu một người một lần.”
Phó Lệ Minh khẽ cười một tiếng.
Giang Khải chột dạ: “Thật mà, em chỉ yêu một người một lần, không chơi bắt cá hai tay. Nếu không thì em sẽ không khuyên anh theo đuổi Cố Du.” Anh ấy sẽ tự mình theo đuổi.
“Cậu quen thân với cô ấy lắm hả?” Phó Lệ Minh híp mắt, dễ dàng gọi tên cô như vậy sao.
Giang Khải không ngừng lắc đầu: “Hoàn toàn không quen.”
Phó Lệ Minh không nói gì nữa, đi về phía phòng thay đồ, chỗ này có phòng thay đồ dành riêng cho bọn họ.
Mở tủ quần áo ra, bên trong xuất hiện mấy bộ quần áo thể ȶᏂασ, anh tùy tiện lấy bộ gần nhất.
Lúc đi ra, anh liếc mắt thấy Cố Du đang chạy bộ ở máy chạy.
Cô gái này thật sự quá chói mắt, trong phòng tập có hơn hai mươi người, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy cô.
Anh thu hồi tầm mắt, bắt đầu làm nóng người.
Vừa rồi Giang Khải bị nhân viên gọi lại, bây giờ mới thay quần áo ra ngoài.
Anh ấy nhìn Phó Lệ Minh rồi đánh giá một cái, Phó Lệ Minh quay đầu nhìn, anh ấy lập tức giải thích: “Hôm nay anh mặc đồ màu xám tro à.”
“Cậu bị điên à?” Sắc mặt Phó Lệ Minh không đổi, anh mặc gì mà không được?
“Không phải, mà là màu xám teo này cũng có trên quần áo của Cố Du.” Đều là màu xám thì không nói, nhưng ngay cả sắc xám cũng giống y đúc nhau.
Quá trùng hợp.
Phó Lệ Minh vô ý nhìn qua, mới phát hiện phần viền trên bộ đồ thể ȶᏂασ màu hồng nhạt của cô có cả màu xám tro nữa.
Nhưng mà, đồ thể ȶᏂασ màu xám không phải rất bình thường sao?
“Giang Khải, cậu nói nhiều quá.”
Giang Khải lập tức giơ tay che miệng, không nói nữa.
Sau khi làm nóng người, Phó Lệ Minh bắt đầu bài tập cơ tay thường ngày, máy tập ở bên cạnh máy chạy bộ.
Nguyên một hàng máy chạy bộ, Cố Du lại dùng máy chạy bộ ở khoảng cách khá gần máy tập cơ tay khoảng hai thước.
Tuy rằng đã điều chỉnh tốt trạng thái, cũng phát hiện Phó Lệ Minh không có bộ dáng mang thù, nên cô tự trấn an bản thân cứ tiếp tục làm theo những gì đã đề ra trước đó.
Dù là như thế, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, cô vẫn căng thẳng, hơn nữa cô nghi ngờ anh tới tập gần cô như vậy có phải có mục đích khác hay không.
Trong lòng bất an, mà bài tập vẫn chưa xong, vì thế nên cô chỉnh tốc độ chạy nhanh hơn, tranh thủ tiêu hao năng lượng cho thật nhanh, sau đó về nhà.
Phải rời khỏi nơi tràn đầy nguy hiểm này mới được.
Cô tăng tốc chạy khiến người tập ở bên cạnh liếc qua, là một cô gái cỡ bằng tuổi Cố Du, cô ấy tốt bụng nói: “Cô chạy nhanh như thế dễ khiến cơ bắp bị tổn thương.”
Trước kia lúc còn ở đại học, Cố Du là vận động viên chạy nhanh, chạy nhanh lại coi trọng tốc độ. Cô tự tin nói: “Không sao, tôi quen rồi.”
Đối phương cười cười, không nói gì nữa.
Một lát sau, người xung quanh lần lượt rời đi, dù sao thời gian cũng không còn sớm nữa, Cố Du tính chạy thêm năm phút nữa thì ra về.
Tuy nhiên đúng lúc này, cô đột nhiên cảm giác bắp chân truyền tới một trận co rút.
“A!” Cô đau đến nỗi la lên.
Cô nhấn nút ngừng trên máy chạy bộ, nhưng vẫn theo quán tính ngã xuống.
Bị té không đau bằng cơn đau nơi bắp chân, hai tay cô ôm lấy bắp chân, vẻ mặt cực kỳ đau đớn.
Cô biết mình bị chuột rút rồi.
Phó Lệ Minh thấy thế, anh buông máy tập cơ tay, đứng dậy đi qua.
Hiện tại anh ở gần cô nhất, các nhân viên trong phòng tập không biết đi đâu hết, không có người tới xử lý.
Thật ra lúc Cố Du ngã xuống, Giang Khải đang tập gần đó cũng thấy, anh ấy vẫn chú ý cử động của hai người bọn họ. Nhóm huấn luận viên nghe tiếng la cũng đi qua xem, thì đều bị anh ấy ngăn lại.