Editor: Trà Đá.
Dịch Huyên đang lái xe nhìn phía trước, khóe miệng nhếch lên, rõ ràng chuyện muốn nói rất thú vị.
“Không phải cậu làm ở quảng cáo cho bên Dung thị sao? Chắc cậu cũng biết chuyện giữa Dung Tĩnh và Phó Lệ Minh?”
Cố Du “Ừ” một tiếng, ngón tay nắm di động không tự giác mà siết chặt.
Dịch Huyên tiếp tục: “Sau đó Phó Lệ Minh lên báo làm sáng tỏ, chắc cậu rõ chuyện Dung thị bị vả mặt hơn tớ, nhưng có một việc cậu chắc chắn không biết.”
Cố Du không có kiên nhẫn, bất đắc dĩ nói: “Cậu có thể nói vào vấn đề chính.”
“Mấy hôm trước Dung Tĩnh đi tham gia một buổi đấu giá từ thiện, coi trúng đồ gì đó nhưng lại bị ảnh hậu mua được, sau đó hai người giương thương múa kiếm một phen, ảnh hậu châm chọc cô ta bị vả mặt, sau đó Dung Tĩnh nói cô ta là con dâu tương lai của nhà họ Phó. Chuyện này tuy rằng không được tung ra, nhưng trong giới giải trí cũng có rất nhiều người biết, đều đang chờ xem kịch vui.”
Dịch Huyên nói rất hưng phấn, Cố Du lại trầm tư.
Dịch Huyên không nghe thấy tiếng nói của Cố Du, nên quay đầu liếc mắt một cái, thấy cô cau mày, bộ dáng như có tâm sự, rốt cuộc nhịn không được, hỏi: “Rốt cuộc cậu làm sao vậy? Hôm nay rất kỳ quái đó.”
Bây giờ trong đầu Cố Du chỉ xoay quanh chuyện Dung Tĩnh là con dâu tương lai nhà họ Phó, trong lòng rất rầu, cô cảm thấy bản thân cần phải nói ra hết.
“Dịch Huyên, có một việc, cậu nghe xong thì đừng kích động nhé.”
“Chuyện gì?”
Cố Du hít một hơi thật sâu, nói: “Phó Lệ Minh đang theo đuổi tớ.”
“Cái gì?” Dịch Huyên sao có thể không kích động được, cô trượt tay lái một chút, xe chếch về phía bên trái.
Cố Du bị dọa: “Lái xe cẩn thận đi đã!”
Trên đường không có xe, Dịch Huyên đậu xe lại ở ven đường.
Cô ấy xoay người đối mặt với Cố Du, nhìn chằm chằm cô, Cố Du mím môi nhìn Dịch Huyên.
Vài giây sau, Dịch Huyên tiếp nhận được sự thật, hơn nữa còn bình luận: “Phó Lệ Minh rất tinh mắt.”
Cố Du còn đang rất căng thẳng, đột nhiên bị lời nói này làm cho tức cười, đồng thời có chút đau khổ trong lòng.
Dịch Huyên: “Vậy người gọi điện thoại cho cậu lúc nãy là anh ấy hả?”
Cố Du gật đầu.
Dịch Huyên hiểu rõ, mắt thấy trời lại sắp mưa, nên cô ấy lại tiếp tục lái xe, đợi về đến khách sạn rồi sẽ tra hỏi sau.
Mới đi chưa được bao lâu, di động Cố Du vang lên.
Dịch Huyên nở nụ cười: “Có phải là Phó Lệ Minh không?”
Di động vẫn cầm trong tay, lúc màn hình sáng lên thì Cố Du thấy ai gọi tới.
“Tổng giám đốc Phó.”
“Tại sao không nghe điện thoại?” Giọng nói trầm thấp của anh giống như thời tiết bây giờ vậy.
“Không muốn bị sét đánh nên không nhận.”
Dịch Huyên ở bên cạnh nghe thấy, bật cười một tiếng.
Phó Lệ Minh trầm tư một lát, giọng nói dịu đi rất nhiều, hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Thành phố Z.” Cố Du không muốn nói nhiều, hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Trước đó cô chỉ nói đi chơi với bạn hai ngày, chứ không nói đi đâu, Phó Lệ Minh gọi cho cô cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn trò chuyện với cô.
Anh không đáp, mà hỏi: “Khi nào về?”
Cố Du ý thức được màn đối thoại của bọn họ rất giống… Một cặp đang yêu, rõ ràng chưa phải là cái gì của nhau: “Ngày mai.”
Phó Lệ Minh: “Chú ý an toàn.”
“Tôi biết rồi.”
“Tôi cúp máy đây.”
“Tạm biệt tổng giám đốc Phó.”
Nói điện thoại xong, Dịch Huyên thờ dài: “nɠɵạı trừ xưng hô “Tổng giám đốc Phó”, thì màn đối thoại của hai người y chang là vợ chồng.”
Cố Du: “…”
Dịch Huyên: “Nói thật, tớ thật sự không tưởng tượng ra cậu và Phó Lệ Minh sẽ có bộ dáng gì nữa, không phải tính tình của anh ấy quá táo bạo sao? Hơn nữa thoạt nhìn có vẻ là người vô tình, tuy tính tình của cậu cứng rắn, nhưng khi đối mặt với một người như vậy thì rất nhát gan. Nói thật cho tớ biết đi, có phải cậu lại bày ra bộ dáng dịu dàng yếu ớt trước mặt Phó Lệ Minh hay không hả?”
“Sao được chứ.” Cố Du đau đầu, nói chi tiết: “Tớ với anh ấy không thể hòa bình nổi.”
Mặc dù có vài lần không khí giữa bọn họ rất hòa hợp, giống như ngày đi làm gốm, nhưng hầu hết thì bọn họ nói được mấy câu thì không khí đã rất căng thẳng.
“Lá gan của cậu lớn vậy từ khi nào thế?”
Cái này cũng nói được… Chị em tốt mà thế đó.
“Tớ nhát như chuột lúc nào chứ?” Dù sao thì mấy năm làm ở Phi Dực bị cấp trên quấy rối mà vẫn không chiếm được tiện nghi của cô, không phải vì cô quá cứng rắn sao.
“Người khác thì không nói, nhưng Phó Lệ Minh thì khác, nếu là tớ thì chắc cũng nhát như chuột thôi.”
Phó Lệ Minh ở bên ngoài đã biến thành yêu ma, Cố Du đột nhiên đồng ý với Dịch Huyên.
“Anh ấy chỉ đáng sợ với người ngoài thôi.” Hiếm khi thấy cô nói đỡ giúp anh.
“Đó là vì anh ấy thích cậu nên cậu mới không cảm thấy đáng sợ.”
Cố Du: “…”
“Với lại cậu nói không thể hòa hợp với anh ấy, có phải là hai người hay tranh cãi với nhau không? Cái này cũng không thể được tính là được chiều quá mà kiêu nhé.” Dịch Huyên càng nói càng thái quá.
“Dịch Huyên, cậu xem phim thần tượng nhiều quá rồi đó.”
“Ừ, thì bây giờ cũng coi như là đang xem phiên bản ngoài đời rồi còn gì.”
Không thể nói lại Dịch Huyên, Cố Du tựa lưng ra ghế, nhắm mắt lại: “Tớ ngủ một lát, đừng có làm phiền tớ.”
Dịch Huyên: “Châc chậc, chột dạ.”
Cố Du không để ý đến Dịch Huyên nữa.
Đến khách sạn, hai người ăn bữa tối, sau khi trở lại phòng thì Dịch Huyên bắt đầu thẩm vấn.
Hai người nằm trên giường lớn, Cố Du kể mấy chuyện cơ bản đã xảy ra, nɠɵạı trừ chuyện anh hôn cô.
Dịch Huyên nghe xong, thực sự kinh ngạc: “Thời gian hai người bắt đầu còn sớm hơn tớ nghĩ nữa.”
Cố Du xấu hổ: “Cậu nói gì vậy? Bọn tớ còn chưa có bắt đầu.”
Dùng từ không đúng.
Dịch Huyên trợn mắt, lúc này nghiền ngẫm từng chữ một: “Bắt đầu có liên quan, được chưa?”
Đây cũng không phải trọng điểm, hiện tại Cố Du đang rầu là không biết làm sao.
Mà Dịch Huyên mấy ngày trước còn nhắc tới đến chuyện thân phận quá cách biệt không thích hợp ở chung một chỗ, bây giờ lại quyết đoán mà nói: “Theo như lời cậu nói, Phó Lệ Minh thật sự nghiêm túc với cậu, bị từ chối vài lần cũng không từ bỏ, hơn nữa chiều hôm nay còn gọi điện thoại cho cậu, đối với một người đàn ông kiêu ngạo như Phó Lệ Minh, thì đúng là không dễ dàng, chắc chắn là rung động với cậu rồi. Quan trọng là cậu cũng thích anh ấy. Còn vấn đề gì nữa? Đương nhiên là ở cùng một chỗ thôi.”
Cố Du: “Cậu cũng biết bọn tớ không môn đăng hộ đối, huống chi ba anh ấy còn nhìn trúng Dung Tĩnh nữa.”
Dịch Huyên: “Theo tớ biết thì quan hệ cha con bọn họ không tốt, tớ cảm thấy anh ấy sẽ không nghe theo sự sắp xếp của ba anh ấy đâu. Nhưng có lẽ cậu sẽ bị làm khó dễ."
Cố Du gật đầu, đây cũng là lý do cô cảm thấy phiền não, còn có các loại đồn đại nói cô không xứng với anh.
“Sợ cái gì? Cậu bình thường rất nhát gan, nhưng đến thời điểm quan trọng thì lại rất dũng cảm, tớ rất thích điều đó ở cậu, nếu không thì tớ đâu có làm bạn cậu lâu như vậy.”
“Nhưng ai mà biết anh ấy sẽ thích tớ bao lâu.” Cố Du không tin.
“Vậy thì cậu phải sử dụng hết vốn liếng của bản thân để khiến anh ấy không thể rời khỏi cậu, yêu cậu điên cuồng, không nhìn thấy cậu thì chịu không nổi.” Dịch Huyên nói xong rồi tự cảm thấy buồn nôn.
Cố Du liếc cô ấy một cái: “Cậu cảm thấy tớ có bản lĩnh đó sao?”
“Có!” Dịch Huyên nói như đinh đóng cột, tiếp theo đánh giá sắc đẹp và dáng người của Cố Du: “Cậu nhìn cậu xem, muốn đẹp có đẹp, muốn dáng có dáng.”
Cố Du: “…” Cô gái này lại không đứng đắn nữa rồi.
Dịch Huyên vẫn chưa nói xong, cô ấy nhướn mày, kề sát Cố Du, thấp giọng nói: “Cái khác không nói, Phó Lệ Minh cũng là người muốn tuấn tú có tuấn tú, muốn dáng có dáng, chắc chắn công phu trên giường không tồi, cậu cũng không chịu thiệt…”
“Dịch Huyên!” Cố Du thẹn quá hóa giân, “Nghiêm túc coi nào.”
“Tớ đang nghiêm túc mà, về vấn đề đó…”
Cố Du đứng dậy: “Không nghe cậu nói nữa, tớ đi tắm đây.”
“Đừng có xấu hổ nữa, dũng cảm lên!” Dịch Huyên không ngừng cổ vũ.
Cố Du lấy váy ngủ ra, chạy vào phòng tắm.
~
Buổi tối, tời bắt đầu lại nổi mưa to, lần này là mưa cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, trời mưa nhỏ, nhưng cũng không có dấu hiệu trong xanh trở lại, Cố Du và Dịch Huyên vốn có kế hoạch đi ngâm suối nước nóng, nhưng hai người dứt khoát hủy bỏ, ăn cơm trưa xong sẽ trở về.
Nhưng lúc 11 giờ trưa xuống lầu, thì nghe nói đường về đã bị lở đất, đường bị chặn để sửa chữa gấp.
Nói cách khác, hai cô tạm thời không thể trở về được.
Nghe nói hai ba tiếng nữa có thể thông đường, Cố Du và Dịch Huyên tính ăn trưa xong chờ một lát, có tin tức thì lập tức xuất phát.
Đáng tiếc lại không như mong muốn, buổi chiều lại nổi lên mưa lớn, đoạn đường đang sửa bị gián đoạn. Cục khí tượng công bố báo động mưa to, tạm thời sẽ rất lâu mới tạnh.
May mắn là hai cô chưa trả phòng khách sạn, các cô tiếp tục ở trong phòng chờ đợi.
Cho đến khi trời tối, mới có tin tức là đường đã thông, có thể đi. Nhưng thời tiết vẫn âm u, có thể mưa bất cứ lúc nào.
Có một đoạn đường hai bên đều là núi, tồn tại những nguy hiểm ngầm, sau khi cân nhắc, hai người quyết định ngày mai mới về.
Dịch Huyên không thể về kịp cho chuyến bay tối nay.
Người bạn trai minh tinh kia gọi điện thoại cho Dịch Huyên, chưa nói được vài câu thì tâm tình cô ấy vui vẻ, dần dần, cuộc nói chuyện càng lúc càng mờ ám, Cố Du ghét bỏ, cô ấy lập tức chạy đến ngồi bên cửa sổ, nhỏ giọng nấu cháo điện thoại.
Cố Du chán chường nằm chơi game ở trên giường.
Lúc vào Wechat, cô nhìn thấy tên anh đen thui, hiện anh không đăng nhập, ngón tay trượt màn hình của cô dừng lại, vốn định bấm vào khung chat của hai người coi lại những đoạn hội thoại, nhưng lại nghĩ đến hôm nay anh không liên lạc với cô, cho nên tiếp tục kéo xuống.
Giống như là có thần giao cách cảm, chưa đến nửa phút, anh gọi điện thoại tới cho cô.
Cố Du cắn cắn môi, nghe máy.
“Quay về chưa?” Anh hỏi.
“Chưa.”
Anh không bất ngờ: “Tôi có xem tin tức, buổi sáng đã xảy ra lở đất.”
“Ừ, bây giờ đường đã thông, nhưng thời tiết không tốt, nên ngày mai bọn tôi mới về.”
Cô đã bàn với Dịch Huyên, sáng sớm mai xuất phát, như vậy có thể đi làm kịp giờ.
Phó Lệ Minh im lặng một lúc, hỏi: “Em đang ở đâu?”
Cố Du cảnh giác: “Tại sao lại hỏi chuyện này?”
“Xác định em có an toàn hay không.”
“Bây giờ không phải đang xác định đó sao?” Cô nhỏ giọng nói, trong lòng ấm lên bởi vì sự quan tâm của anh.
Phó Lệ Minh trầm giọng nói: “Hỏi em thì em cứ nói đi.”
Thái độ này… Không muốn nói.
“Tôi là ông chủ của em.”
“Bây giờ là thời gian sau giờ làm, ông chủ không có quyền quản tôi. Hơn nữa, tổng giám đốc Hoắc mới là ông chủ của tôi.”
“Cố Du.” Trong giọng nói của Phó Lệ Minh mang theo tia nguy hiểm.
Cố Du rùng mình, đột nhiên có chút sợ.
“Thỉnh thoảng tôi thật sự muốn…” Anh nói đến đây thì không nói nữa, nhịn xuống.
Cố Du cảm thấy anh đang muốn nói là muốn đánh cô.
Sợ.
“Tổng giám đốc Phó, tôi còn có việc, tôi cúp máy trước, tổng giám đốc Phó ngủ ngon.”
Cô nhất quyết cúp máy, nhìn đồng hồ, mới 8 giờ 10, ngủ ngon cái gì chứ.
Dù sao cả cô và Dịch Huyên đều không buồn ngủ. Buổi sáng nướng trên giường, buổi chiều lại được ngủ một giấc, bây giờ tinh thần rất phấn chấn.
Dịch Huyên nấu cháo điện thoại đến hết pin mới cúp máy, sau đó cô ấy vui vẻ tuyên bố với Cố Du rằng cô ấy chính thức thoát ế rồi.
Hai người tắm rửa xong, nằm trên giường nói chuyện phiếm, hai người luôn tám không hết chuyện.
Mười giờ tối, Cố Du và Dịch Huyên nằm trên giường đắp mặt nạ, tạm dừng nói chuyện phiếm, cầm di động chơi.
Cố Du đang chơi game, sắp phá được kỷ lục của bản thân thì có điện thoại tới.
Lại là Phó Lệ Minh.
Quấy rầy cô chơi game.
Cô không vui vẻ mà nghe máy: “Alo…”
“Em ở khách sạn nào?” Giọng nói của anh trầm thấp, dịu dàng.
Cố Du đang định mở miệng, thì bên kia truyền đến một giọng nói khác.
“Chị dâu! Bọn em tới đón chị đây!”