Phó Lệ Minh trả lại di động cho Cố Du, nói: “Đi ăn cơm.”
Anh tự tiện ra tay, vượt quá chức phận, bây giờ lại coi như không có gì xảy ra, lại còn kêu cô đi ăn cơm.
“Tổng giám đốc Phó…” Cô cảm thấy chuyện này cần phải nói, “Anh không được như vậy.”
Phó Lệ Minh ngạo nghễ nói: “Em không thích anh ta, tôi chỉ giúp em từ chối thôi, kết quả như vậy không tốt sao?”
Cố Du: “Tôi cũng từ chối anh.”
Phó Lệ Minh nheo mắt, bị từ chối mấy lần cũng rất đả kích, nhưng anh không phải người bình thường.
“Em từ chối tôi không phải vì em không thích tôi, mà vì không tin là tôi có thật lòng với em không.”
Cố Du mím môi không nói.
Phó Lệ Minh tiếp tục: “Tôi chỉ muốn nói với em là tôi càng ngày càng thích em, cho nên tôi sẽ không dễ dàng buông tay, cũng sẽ không để em chạy thoát đâu.”
Lúc anh nói lời này thì thái độ rất kiên quyết.
“Dựa vào cái gì mà anh thích tôi thì tôi sẽ phải theo anh?” Cố Du cảm giác bản thân như là con mồi của anh, khiến cô không vui.
“Không phải tôi muốn em phải nghe theo tôi, nhưng tôi chỉ muốn cho em biết là tôi không đùa giỡn với em.”
Cố Du: “Nhìn không ra.” Dù sao bây giờ cũng giống như đang chơi một trò chơi.
“Cố Du, em đừng có mãi trốn trong mai rùa của bản thân nữa, tôi không muốn dùng sức mạnh ép em.”
Đây là… Uy hiếp?
Đây là thái độ theo đuổi một người?
Cố Du nhìn anh một cách khó tin.
Phó Lệ Minh ý thức được thái độ của mình quá cứng rắn, Giang Khải và Hoắc Diệc Thanh đã dặn dò anh phải dịu dàng với Cố Du, nếu không sẽ dọa cô chạy mất. Bây giờ anh đang lo sợ sẽ dọa cô chạy mất.
Giọng anh dịu đi: “Thôi được rồi, tôi không bắt buộc em, em cũng đừng luôn trốn tránh tôi, chúng ta cho nhau một chút thời gian.”
“Chu tiên sinh cũng nói kiểu này.” Nhưng cô lại cảm thấy phản cảm với lời nói của Chu tiên sinh, còn khi Phó Lệ Minh nói ra, thì trong lòng cô chỉ cảm thấy rung động.
“Đừng so sánh tôi với hắn.” Phó Lệ Minh không vui, thần sắc của anh kiêu ngạo.
Cố Du thấp giọng trêu chọc: “Tổng giám đốc lớn khinh thường người thường.”
Phó Lệ Minh nghe thấy, sửa lại: “Hắn không phải người em thích, nhưng tôi là người em thích, không thể so sánh với nhau được.”
Cố Du: “…Tôi đi ăn cơm đây.”
Không ngờ người đàn ông này lại ăn nói khéo léo như vậy, Cố Du không muốn đôi co nữa, đến cuối cùng thì chỉ có cô là người thua thiệt.
Cô xoay người bước đi, bước chân có chút mạnh, rõ ràng là không vui.
Hoặc nói là thẹn quá hóa giận.
Phó Lệ Minh nhìn theo bóng lưng cô, khóe miệng hiện lên một tia cười, lập tức theo sau.
Giờ này nhân viên cũng không nhiều, hơn nữa bọn họ cũng đã tan tầm đi ăn cơm trưa, chỉ còn hai người bọn họ.
Vào tháng máy, Cố Du nhấn tầng “3”, là chỗ nhà ăn. Phó Lệ Minh vươn tay ra, nhấn tầng “B2”, hủy bỏ tầng “3”.
Anh nói: “Đi ăn cơm với tôi.”
Cố Du lại nhấn tầng “3”, mang theo tia khiêu khích, nói: “Anh đi ăn với tôi ở tầng 3 nhé.”
Phó Lệ Minh nhướn mày, gật đầu: “Được.”
Cố Du sửng sốt: “Tôi nói đùa thôi, tổng giám đốc Hoắc và nhóm người Dung thị ăn cơm ở khách sạn Hoa Phong.”
“Không đi.”
“Như vậy không được.”
Phó Lệ Minh hỏi: “Em hy vọng tôi tới đó sao?” Ăn cơm chung với Dung Tĩnh.
Cố Du: “Không liên quan đến tôi.”
Chưa đầy một lúc, bọn họ đi vào nhà ăn.
Lúc này nhà ăn đã kín người hết chỗ, nhưng tổng giám đốc đã đến đây, thì sẽ có người nhường chỗ.
Cố Du ngồi bên cạnh Phó Lệ Minh, vừa cầm lấy đôi đũa, thì Hoắc Diệc Thanh gọi điện thoại tới.
“Cậu không đến sao?”
“Ừ.” Nói xong, Phó Lệ Minh bổ sung thêm một câu: “Cố Du cũng không đi.”
Hoắc Diệc Thanh lập tức hiểu ra, nhưng anh ấy vẫn nhắc nhở: “Kiềm chế một chút, nếu không bị nhân viên công ty phát hiện hai người cùng nhau ăn cơm, thì toàn bộ công ty sẽ ồn ào lắm đó.”
Phó Lệ Minh quét mắt nhìn một vòng xung quanh, nói với Hoắc Diệc Thanh: “Bọn tôi đang ở nhà ăn ở công ty đây.”
Hoắc Diệc Thanh: “Hả?”
Phó Lệ Minh cúp điện thoại, làm trễ giờ cơm của anh.
Cố Du ở bên cạnh vẫn cố gắng duy trì khoảng cách, cắm đầu ăn, không nói chuyện với Phó Lệ Minh. Nói như vậy, mọi người có thể sẽ không suy nghĩ nhiều.
Nhân viên Sang Thành ăn xong rồi đứng dậy rời đi, Cố Du ăn được một nửa, không ăn nữa, gọi đồng nghiệp rồi theo chân bọn họ rời đi cùng nhau.
Cô không nói lời tạm biệt với Phó Lệ Minh, nhân viên cũng không để ý đến thái độ không lễ phép đối với ông chủ của cô.
Phó Lệ Minh cũng không ngại, để cho cô chạy đi.
~
Buổi tối, Chu Thế Tân nhắn tin cho cô hỏi người đàn ông lúc trưa là ai, nói như vậy là có thật hay không?
Cố Du chưa từng có nhiều do dự, nói là sự thật.
Chu Thế Tân không nhắn tin trả lời lại.
Sau đó Dịch Huyên gọi điện thoại tới, cảm xúc không tốt.
“Nè, cậu nói xem thân phận cách biệt có phải không thích hợp ở chung một chỗ không?” Cô ấy mở miệng hỏi cái này, trong lòng Cố Du chột dạ.
“Không phải trước đó cậu nói cậu không sợ sao?”
“Nhưng khổ quá à.”
“Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Dịch Huyên thở dài, nói: “Quản lý của anh ấy phản đối bọn tớ bên nhau, nói là sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của anh ấy. Anh ấy có rất nhiều fan nữ, nếu biết bọn tớ bên nhau, thì sự nổi tiếng của anh ấy sẽ suy giảm.”
Cố Du không biết nói gì.
“Nếu như anh ấy không phải là ngôi sao thì tốt rồi.”
“Nhưng thái độ của anh ấy thì sao?” Cố Du hỏi, kỳ thật mấu chốt vẫn nằm ở người trong cuộc.
“Anh ấy nói tạm thời không công khai, vẫn giữ bí mật. Cố Du, tớ hiểu cách làm này, nhưng tớ lại cảm thấy đau lòng, tớ đột nhiên cảm thấy anh ấy cũng không thật sự thích tớ. Nếu anh ấy đã thề là chỉ cần ở cùng với tớ thì không sợ gì hết, tớ cũng sẽ vì cái này mà tình nguyện trốn sau lưng không cho người khác phát hiện. Cậu nói có phải là tớ quá tham lam rồi không?”
Trong lòng Cố Du khó chịu, chuyện mà con gái quan tâm nhất đó chính là tình cảm thật sự của đối phương. Cô không biết an ủi Dịch Huyên như thế nào, chuyện tình cảm thì người ngoài đâu thể quyết được.
“Bây giờ cậu đừng nghĩ lung tung nữa, phải nói chuyện với anh ấy, có lẽ anh ấy cũng có nhiều băn khoăn, chứ vẫn thật sự quan tâm đến cậu.”
“Tớ cảm thấy bọn tớ có lẽ không thích hợp rồi.”
“Cậu đừng có bi quan như vậy, chính cậu cũng đã nói là một khi yêu thì sẽ không sợ hãi nữa.”
“Có lẽ là không yêu nhau đến mức như vậy.” Dịch Huyên phiền muộn nói, tiếp giây sau, cô ấy lại nói: “Cuối tuần này tớ về, cậu đi đây với tớ nhé.”
“Được, lên núi đao xuống biển lửa, tớ đều đi theo cậu hết.”
Tâm trạng Dịch Huyên tốt lên: “Không cần cậu lên núi đao xuống biển lửa đâu, chỉ cần đi chơi với tớ là được.”
Cố Du nhiệt tình nói: “Đi! Hai đứa đi ăn thành heo luôn.”
Nói chuyện điện thoại với Dịch Huyên xong, Cố Du lại lâm vào trầm tư, hiện tại cô cũng đang rất rầu, không biết xử lý vấn đề của Phó Lệ Minh như thế nào.
Lời nói của Phó Lệ Minh cứ xoay chuyển trong lòng cô mòng mòng, thái độ của anh có vẻ rất chân thật. Cô cũng biết rõ bản thân mình rung động, nhưng sự chênh lệch quá lớn giữa hai người là điều khiến cô băn khoăn, cho dù thật sự bọn họ ở chung một chỗ, cũng sẽ gặp rất nhiều hiểm trở, cô không biết mình có thể chống đỡ được hay không, cũng không biết nếu đối mặt với thời điểm quan trọng, thì Phó Lệ Minh có lựa chọn buông tay cô không.
Nếu thật sự buông tay…
Thì cô không biết bản thân có chịu nổi sự đả kích như vậy không.
Quan trọng là cô chưa nhìn thấy Phó Lệ Minh thích cô nhiều bao nhiêu.
Đầu óc cô rất loạn, cô muốn từ chối, muốn cho mọi việc thuận theo tự nhiên.
Hôm sau Cố Du đi làm như bình thường, cô đến công ty sớm hơn 10 phút, vừa mới ngồi xuống, cô phát hiện trên bàn có quyển tạp chí đang mở ra, phía dưới có lẽ có vật gì đó, nhô lên bên dưới tạp chí.
Chiều nào trước khi tan tầm cô đều dọn dẹp bàn làm việc rất gọn gàng, hoàn toàn không còn cái gì trên mặt bàn. Cô nghi ngờ, cầm lấy quyển tạp chí, phát hiện một cái hộp màu hồng nhạt quen thuộc.
Chính là hộp chocolate Phó Lệ Minh đưa cho cô ngày hôm qua.
Có thể bởi vì cái hộp được gói bằng giấy màu hồng nhạt, và chocolate có hình dạng rất đáng yêu, cho nên cô rất vui vẻ.
Các đồng nghiệp khác chưa đến, bọn họ có thói quen đến đúng giờ. Cố Du lấy ra một khối chocolate cắn một miếng. Hương vị ngọt ngào, thơm ngon thật sự khiến người ta thỏa mãn.
Đã đến giờ làm, Cố Du nhận được tin nhắn từ Phó Lệ Minh: [Ăn chocolate chưa?]
Cố Du: [Ăn rồi.]
Phó Lệ Minh: [Ngon không?]
Cố Du: [Ngon.]
Phó Lệ Minh: [Vài ngày sau tôi sẽ mang thêm cho em.]
Cố Du: [Không cần đâu.]
Phó Lệ Minh không trả lời.
Mấy ngày nay Phó Lệ Minh bận rộn công việc, buổi tối còn đi xã giao, nghe nói buổi trưa cũng thường xuyên tăng ca, ăn uống tại văn phòng luôn.
Về phần tại sao cô biết thì vì mỗi lần Sang Thành tăng ca, Hoắc Diệc Thanh lúc nào cũng lấy anh làm ví dụ để ủng hộ tinh thần mọi người.
Liên tục tăng ca mấy ngày, rốt cuộc cuối tuần cũng có thể thả lỏng. Về điểm này thì Sang Thành rất tốt, cuối tuần sẽ không tăng ca, trừ khi công việc thực sự quá bận rộn.
Sáng thứ bảy Dịch Huyên trở về, đóng gói một ít quần áo rồi lái xe tới đón Cố Du.
Các cô chỉ lái xe ra vùng nɠɵạı thành chơi, không đơn giản chỉ ăn uống, dù sao các cô cũng không muốn béo lên.
Tối thứ sáu, Phó Lệ Minh gọi điện thoại cho Cố Du muốn hẹn cô chủ nhật đi với anh đến một chỗ, Cố Du dùng lý do đi du lịch với bạn thân để từ chối anh.
Gần đây nhiệt độ lên cao, có thể ra vùng nɠɵạı ô vui chơi mát mẻ một chút, Cố Du cực kỳ mong chờ.
Chẳng qua, dự báo thời tiết lại nói có mưa to vào hai ngày cuối tuần.
Cố Du có chút lo lắng, nhưng Dịch Huyên nói: “Cậu nhìn bầu trời xem có muốn mưa không?”
Hiện tại nhiệt độ ngoài trời lên tới 35 độ, mặt trời chói chan ở trên cao, thậm chí có thể thấy đường cái bốc hơi nước.
“Lỡ như tới nơi rồi thì thời tiết không tốt thì sao?”
Ra khỏi nội thành, lái xe trên đường cao tốc khoảng hai tiếng là tới, cũng không tính là quá xa: “Chắc thời tiết cũng không sao đâu, nếu quả thật trời mưa thì không dạo chơi bên ngoài nữa, chúng ta ở trong khách sạn lăn lộn hai ngày môt đêm." Dịch Huyên bắt đầu không đứng đắn.
Kế hoạch của hai cô là đi chơi ở ba nơi, sau đó sẽ đi dạo ngắm phong cảnh xinh đẹp ở nɠɵạı ô, buổi tối về khách sạn ngủ, hôm sau lại tiếp tục chơi nửa ngày, buổi chiều lái xe trở về.
Tới nơi, bầu trời trong xanh không chút gợn mây, hai người đều cảm thấy không thể tin dự báo thời tiết được. Nhưng ngay lúc hai người chuẩn bị đi, thì mây đen bắt đầu kéo đến từ phía chân trời, gió cũng lớn hơn.
Thật sự bị Cố Du nói trúng rồi.
Hướng dẫn viên vừa thấy thời tiết chuyển biến, thì quyết định tạm dừng hoạt động.
Dịch Huyên và Cố Du thất vọng, nhưng cũng không còn cách nào khác, an toàn vẫn là trên hết.
Qua mười phút, mưa bắt đầu rơi, cùng với sấm sét vang dội, mây đen kéo tới, giống như ngày tận thế.
Một đám người vốn đang tâm trạng hứng khởi đi dạo chơi, bây giờ phải tránh ở trong một căn nhà nhỏ trong núi, nơm nớp lo sợ.
Di động của Cố Du vang lên, trong nháy mắt, bầu trời đánh xuống một tia sấm sét, tiếp đó là tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Di động ở trong túi xách, cô nhanh chóng lấy ra tắt máy, sau đó lại bỏ vào trong túi xách.
Nhưng chưa tới hai giây, di động lại vang lên, người bên cạnh nói lúc này đừng nghe điện thoại, nguy hiểm. Cố Du biết điều ấy, nên cô trực tiếp tắt nguồn.
Dịch Huyên ở bên cạnh hỏi: “Ai gọi vậy?”
“Ông chủ.” Là cuộc gọi của Phó Lệ Minh.
Dịch Huyên thuận miệng hỏi: “Cuối tuần còn gọi điện thoại cho cậu, đừng nói là bắt cậu tăng ca chứ?”
“Không phải, dù sao bây giờ ai gọi cũng không nghe máy được.” Cô vừa dứt lời, thì trên trời lại đánh xuống một tia sấm sét, cực kỳ đáng sợ.
Đợi đến khi trận bão táp này ngừng lại thì đã hơn nửa tiếng.
Dạo chơi cũng không được, các hoạt động khác cũng đều hủy bỏ.
Cố Du và Dịch Huyên lái xe về khách sạn, lái xe mất khoảng nửa tiếng.
Trên đường, Cố Du mới nhớ tới mở nguồn điện thoại.
Có vài tin nhắn, trong đó có Phó Lệ Minh, Chu Thế Tân, và cả mẹ cô Hồ Vĩnh Lan.
Cô không vội vã gọi điện thoại cho bọn họ, mà mở Wechat ra đọc tin nhắn. Quả nhiên, bọn họ đều nhắn tin:
Phó Lệ Minh: [Tại sao không nghe điện thoại?]
Chu Thế Tân: [Có phải cô chặn số điện thoại của tôi rồi đúng không?]
Hồ Vĩnh Lan: [Con và Chu tiên sinh có chuyện gì vậy? Cậu ấy nói con có người mình thích rồi, chuyện này là thật hay con chỉ bịa ra để từ chối cậu ấy?]
Hồ Vĩnh Lan: [Tại sao lại tắt điện thoại? Cho con nửa tiếng nữa phải gọi lại cho mẹ.]
Năm phút trước, Hồ Vĩnh Lan: [Con gái à, con đừng có xảy ra chuyện gì đó nhé? Con đừng làm mẹ sợ.]
Cố Du lập tức gọi điện thoại lại cho mẹ cô, nói nguyên nhân do thời tiết, sau đó Hồ Vĩnh Lan nói cô cúp máy đi, chờ sau khi hết mưa rồi nói chuyện sau.
Sau khi cúp máy, cô đặt điện thoại ở trên đùi, Dịch Huyên thấy thế, nói: “Cậu không gọi lại cho ông chủ của cậu hả?”
Cố Du không muốn gọi lại, không biết anh gọi cho cô làm gì.
Dịch Huyên và Cố Du là bạn tốt nhiều năm như vậy, nên rất hiểu đối phương, chỉ cần một phản ứng thôi cũng đã có thể đoán ra được nhiều điều.
“Phản ứng của cậu không đúng, chẳng lẽ cậu gặp phải ông chủ chơi quy tắc ngầm nữa?” Dịch Huyên biết ông chủ của Sang Thành là Hoắc Diệc Thanh, “Tớ nghe nói Hoắc Diệc Thanh không phải là công tử ăn chơi, anh ta có thích một cô thanh mai trúc mã, theo đuổi nhiều năm vẫn chưa có kết quả.”
Sợ Dịch Huyên hiểu lầm, Cố Du giải thích: “Không phải, tổng giám đốc Hoắc rất tốt, không có cái ý nghĩ đó đối với tớ.”
“Vậy tại sao cậu không gọi điện thoại lại cho ông chủ, lỡ như là chuyện công việc thì sao?”
Cố Du thật sự rối, cô vẫn chưa nói chuyện Phó Lệ Minh cho Dịch Huyên biết. Trước đó Cố Du cảm thấy cái kiểu có cảm tình này chắc sẽ nhanh biến mất, không cần phải nói; gần đây cô muốn nói, nhưng Dịch Huyên lại đang buồn rầu vì chuyện tình cảm của cô ấy, nên Cố Du cũng chưa nói.
Hơn nữa, nếu cô nói ra, thì có thể phản ứng của Dịch Huyên sẽ rất lớn.
Dịch Huyên nghĩ Cố Du rối rắm vì Hoắc Diệc Thanh, thấy cô không muốn nói, nên cô ấy cũng không truy vấn, thế là đổi đề tài: “Đúng rồi, cậu làm việc ở tổng bộ Phó thị lâu như vậy, đã từng gặp qua Phó Lệ Minh chưa?”
Trong lòng Cố Du hoảng sợ.
Dịch Huyên tiếp tục: “Tuy rằng Sang Thành không thuộc Phó thị, tầng làm việc của công ty cậu cũng cách rất xa, nhưng Phó Lệ Minh là tổng giám đốc kiếm được cả bạc tỷ mỗi ngày, chắc cũng phải có cơ hội gặp nhỉ?”
Cố Du tỉnh táo lại, nói: “Có thấy.”
Dịch Huyên hiểu rõ, cười: “Nói cho cậu nghe chuyện này.”
“Chuyện gì?” Cố Du muốn nghe, nhưng lại sợ nghe thấy chuyện không tốt về anh.
Lời tác giả: nɠɵạı truyện nhỏ:
Ngày 1 tháng 6, ngày quốc tế thiếu nhi.
Trước giờ tan tầm, Phó Lệ Minh gọi điện thoại hẹn Cố Du đi ăn cơm, Cố Du từ chối.
Cố Du: “Em muốn vui chơi với Dịch Huyên.”
Phó Lệ Minh: “Vui chơi?”
Cố Du: “Vâng, vui chơi ngày quốc tế thiếu nhi.”
Phó Lệ Minh: “Em bao nhiêu tuổi rồi?”
Cố Du: “Hôm nay em tám tuổi.”
Cố Du: “Chú Phó, chào chú.”
Phó Lệ Minh: “…” Anh không muốn nói chuyện không bình thường với cô gái này nữa.
Vì vậy, Cố Du hẹn hò thành công với Dịch Huyên.
Cơm nước xong xuôi, hai cô đi chợ đêm, chợ đêm rất có không khí ngày lễ, bán các loại hàng đáng yêu.
Hai cô mua cài tai chuộc Mickey và cài tai thỏ, thậm chí còn mua cả gậy tiên nữ.
Cố Du hóa trang đáng yêu, chụp hình gởi cho Phó Lệ Minh: [Đáng yêu không?]
Phó Lệ Minh: [Khi nào về?]
Cố Du thất vọng, đúng là người đàn ông không có tình cảm, không thèm để ý nữa.
Chưa được bao lâu, Phó Lệ Minh lại nhắn tin: [Con nít ngoan thì phải đi ngủ trước 9 giờ tối.]
Cố Du: [Em là con nít hư.]
Kết quả con nít hư đi chơi đến 11 giờ mới về nhà, vì để dỗ dành người đàn ông sắt đá, nên cô còn cố ý mua quà về.
Một cây kẹo que vị sữa, ăn rất ngon.
Phó Lệ Minh: “Không ăn.”
Cố Du: “Ăn đi mà, hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi, chúng ta đều phải đáng yêu.”
Sắc mặt Phó Lệ Minh kinh ngạc: “Hôm nay em…” Anh tính không nói, nói ra sợ cô tức giận.
Cố Du: “Hôm nay em làm sao?”
Phó Lệ Minh: “Có điểm… Ngốc.”
Cố Du: “Anh muốn nói là hôm nay em giống như bị thần kinh hả?”
Phó Lệ Minh: “Không đến mức đó.”
Cố Du: “Nếu anh yêu em, thì sẽ cảm thấy em đáng yêu,”
Phó Lệ Minh: “Đáng yêu, nhưng hơi quá.”
Cảm xúc Cố Du tụt dốc: “Hứ.”
Phó Lệ Minh: “Không vui sao?”
Cố Du: “Anh cảm thấy em ngốc nghếch, cho nên không thích em.”
Phó Lệ Minh: “Không có.”
Cố Du: “Không tin.”
Phó Lệ Minh: “Em rất đáng yêu, anh thích hết.”
Cố Du: “Qua loa.”
Phó Lệ Minh: “Đưa anh kẹo que.”
Cố Du: “Làm gì?”
Phó Lệ Minh: “Anh ăn, rồi ngốc nghếch với em.”
Phó Lệ Minh ăn một miếng, Cố Du hỏi: “Ngon không?”
Phó Lệ Minh: “Cũng được.”
Cố Du: “Em nếm thử.”
Nói xong, cô ôm cổ anh, hôn lên môi anh, lúc rời ra còn không quên liếʍ một chút: “Ừ, rất ngọt.”