Trên võ đài, hai người không chỉ đơn thuần đánh nhau, mà lực vung ra cũng rất nhanh và rất mạnh, từng chút đánh lên người đối phương.
Cố Du nhìn thấy thì hoảng hồn, nhất là khi nhìn thấy vết máu trên khóe miệng Phó Lệ Minh thì cảm thấy rất đau lòng.
Hoắc Diệc Thanh tranh thủ cơ hội nhìn xuống võ đài, vừa đánh vừa lớn tiếng nói: “Cố Du, tôi nhìn có ngầu không? Khụ…”
Hoắc Diệc Thanh bị Phó Lệ Minh hung hăng đánh một quyền, khóe miệng cũng chảy máu. Anh ấy nhanh chóng giơ tay kêu ngừng lại, lau vệt máu trên khóe miệng, nhịn không được châm chọc: “Trả thù cũng quá mạnh tay rồi.”
Phó Lệ Minh: “Là do kỹ năng của cậu không tốt.”
Hoắc Diệc Thanh: “Hứ! Là do cậu ghen tỵ thì có.”
Phó Lệ Minh không để ý đến anh ấy, cởi bao tay đi về phía Cố Du, không khách khí nói: “Nước.”
Cố Du cầm hai chai nước khoáng đi qua, mặt không biến sắc đưa một chai cho Phó Lệ Minh, một chai cho Hoắc Diệc Thanh.
Hoắc Diệc Thanh cười cười, vui vẻ nói: “Cảm ơn.”
Cố Du cười đáp lại: “Không có gì.”
Cô cười rất ngọt, nhưng Phó Lệ Minh lại cảm thấy chói mắt, bởi vì nụ cười này không dành cho anh.
Phó Lệ Minh muốn một hơi hết nửa bình nước, trả lại cho Cố Du rồi nói với Hoắc Diệc Thanh: “Tiếp tục.”
Hoắc Diệc Thanh: “Nữa hả?”
Phó Lệ Minh: “Tại sao không? Cậu sợ hả?”
Hoắc Diệc Thanh nhất thời lộ ra biểu lộ tuyệt vọng.
Thầy Hoàng nhìn thấy khá thú vị, không quên thêm mắm dặm muối: “Diệc Thanh, lần này con nên cẩn thận thì hơn.”
Hoắc Diệc Thanh: “Thầy, hay là thầy dạy con hai chiêu đi.”
Mỗi người đều có điểm yếu, chỉ là có vài người rất giỏi tránh né, không đơn giản mà lộ ra. Dù sao Hoắc Diệc Thanh cũng không nhìn ra được điểm yếu của Phó Lệ Minh, chỉ có thầy Hoàng biết, đáng tiếc là thầy không nói.
Thầy Hoàng lắc đầu: “Nước tới chân mới nhảy thì có ích lợi gì? Ai bảo lúc nhỏ con cứ lười biếng, Lệ Minh chưa bao giờ như vậy.”
Sau đó ông quay đầu nói với Cố Du: “Thật đó, Lệ Minh đã cố gắng từ nhỏ.”
Cố Du tươi cười gượng ép, nói: “Vâng, tổng giám đốc Phó rất lợi hại.”
Thái độ này đương nhiên là rất qua loa.
Thầy Hoàng cũng cố gắng quá nhiều rồi, Hoắc Diệc Thanh cười trộm, Phó Lệ Minh được khen nhưng tâm tình lại không mấy vui vẻ.
Bọn họ bắt đầu một trận mới, lúc này đây bọn họ thật sự tập trung hơn rất nhiều, mỗi một quyền đều rất ác liệt, Cố Du thật sự rất lo lắng.
Lúc kết thúc, hai người đều mang vết thương tương đương nhai. Bọn họ đi xuống, đến chỗ bàn gỗ.
Người bọn họ đầy mồ hôi, Cố Du cầm khăn tay đưa tới: “Lau người đi.”
Phó Lệ Minh nhận lấy, nhìn cô nói: “Cảm ơn.”
Rốt cuộc cũng biết nói cảm ơn.
Cố Du: “Không có gì.”
Thầy Hoàng vừa mới ra ngoài, bây giờ đã quay lại với một hộp thuốc.
Ông đặt lên bàn, mở ra, lấy một ít rượu thuốc và băng bông y tế. Đưa một phần cho Cố Du, nói: “Cháu thoa thuốc giúp nó, thầy sẽ thoa thuốc cho Diệc Thanh.”
Hoắc Diệc Thanh phản đối: “Thầy, sức của thầy quá mạnh, thầy giúp Lệ Minh đi.”
Phó Lệ Minh liếc anh ấy một cái, không đợi anh lên tiếng, thì thầy Hoàng đã đánh lên người anh ấy một cái, nói: “Không được từ chối sự yêu mến của thầy.”
“Rõ ràng là cậu ấy được yêu mến hơn.” Hoắc Diệc Thanh nói không lớn không nhỏ, mọi người ở đây nghe dược rất rõ ràng.
Nội tâm Cố Du phức tạp, không rõ tại sao những người bên cạnh Phó Lệ Minh lại cố gắng tác hợp cho bọn họ. Chẳng lẽ không cảm thấy sự chênh lệch giữa hai người bọn họ rất lớn sao?
Cố Du mở chai rượu thuốc ra, sau đó nói với Phó Lệ Minh: “Tự anh làm đi.”
Chuyện nhỏ như vậy, anh hoàn toàn có thể tự làm được.
Phó Lệ Minh nhìn cô một cái thật sâu, nói: “Vết thương nhỏ, không cần bôi thuốc.”
Thầy Hoàng và Hoắc Diệc Thanh ở bên cạnh nhìn hai người bọn họ.
Hoắc Diệc Thanh: “Khóe miệng cậu chảy máu kìa.” Cái đó là do anh ấy đánh trúng, có thể khoe khoang trước mặt Giang Khải mấy ngày rồi.
Đâu chỉ có vết máu, mà máu đã ứ đọng lại, còn có chút sưng. Trừ cái đó ra, thì xương gò má cũng bị thương, không thoa thuốc thì ngày mai vết thương sẽ bị sưng lên.
Phó Lệ Minh bị thương, không còn dáng vẻ cao quý như ngày thường, mà trông có vẻ lưu manh nhiều hơn.
Phó Lệ Minh đưa tay quệt khóe miệng một chút, chạm đến miệng vết thương, tuy rằng không hé răng, nhưng Cố Du nhìn thấy anh hơi nhíu mày.
Thầy Hoàng đã bắt đầu thoa thuốc cho Hoắc Diệc Thanh, đau đến mức khiến anh ấy la lên.
Cố Du nhìn thoáng qua, so với Phó Lệ Minh, thì Hoắc Diệc Thanh bị thương thê thảm hơn.
Phó Lệ Minh uống hết bình nước, sau đó xoay người rời đi.
Cố Du vội vàng gọi anh: “Nè, anh không thoa thuốc sao?”
Phó Lệ minh: “Làm biếng.”
Cố Du: “Anh nên thoa thuốc đi, trông khó coi quá.”
Cố Du không muốn giúp, nhưng nghĩ lại trên mặt anh có vết thương, mà ở đây không có gương, tự mình làm có vẻ không tiện lắm.
Nếu không giúp thì có vẻ lòng dạ cô quá hẹp hòi, đang định ra tay, thì Phó Lệ Minh hạ giọng nói: “Em vẫn còn giận chuyện trong bếp sao?”
Cố Du vốn sắp quên đi chuyện đó thì bây giờ lại nhớ lại tình huống và cảm giác lúc đó.
Mặt của cô lập tức nóng lên. Cô nhìn thầy Hoàng và Hoắc Diệc Thanh ở bên cạnh, bọn họ đang chăm chú thoa thuốc, Hoắc Diệc Thanh cũng đau đến mức không rảnh để chú ý đến bọn họ.
Biết bọn họ không nghe thấy, Cố Du thoải mái hơn một chút, quay đầu lại, vô tình phát hiện ý cười trong mắt Phó Lệ Minh.
Vừa rồi Hoắc Diệc Thanh bị đánh cũng không la lớn thảm như vậy, bây giờ phản ứng lúc được thoa thuốc lại quá lớn.
Như vậy Phó Lệ Minh…
“Tổng giám đốc Phó, anh ngồi xuống đi, tôi thoa thuốc giúp anh.” Vẻ mặt của cô rất giảo hoạt.
Phó Lệ Minh nhìn có vẻ không giống với Hoắc Diệc Thanh, anh ngồi xuống rồi nói: “Em làm đi.”
Lời nói của anh làm cho nội tâm đang hưng phấn của Cố Du bị giảm đi chút ít, có vẻ như ý đồ của cô đã bị anh nhìn thấu.
Nhưng cô mặc kệ, bây giờ cô rất thích thoa thuốc cho anh.
Khóe miệng có vết thương, phải sát trùng, cho nên phải dùng đến cồn i-ốt.
Cố Du dùng bông y tế thấm nước sát trùng, sau đó lau nhẹ lên khóe miệng anh.
Hai người mặt đối mặt. Anh ngồi, cô đứng, anh ngẩng đầu, cô cúi đầu, cả hai đều đàng nhìn đối phương.
Cố Du không nhìn vào mắt anh, nhưng cô vẫn cảm giác anh đang nhìn cô, ngoài mặt thì cô bình tĩnh, nhưng nội tâm thì không bình tĩnh nổi.
Đột nhiên, cô thấy khóe miệng anh hơi nhếch, ánh mắt cô dời về ánh mắt anh, có vẻ như anh đang cười.
Cười cái gì?
Cố Du bắt đầu xấu hổ, động tác mạnh hơn, rõ ràng là đang trả thù.
Đúng lúc này, cổ tay cô bị bắt lấy.
Phó Lệ Minh: “Có vẻ như tra tấn tôi rất vui?”
Anh híp mắt, khóe miệng có ý cười. Cố Du cố gắng trấn định bản thân, phủ nhận: “Tôi tra tấn anh lúc nào, tôi chỉ đang giúp anh khử trùng vết thương thôi.”
“Tim của em đập rất nhanh.” Anh đột nhiên nói ra câu này.
Cố Du vẫn phủ nhận như trước: “Nhịp tim của tôi đập bình thường.”
Hôm nay cô mặc áo liền váy sát nách, anh đang nắm lấy cổ tay trần của cô, cho nên có thể cảm nhận được mạch đập của cô.
Lúc này Cố Du mới kịp phản ứng, tức giận rút tay về.
Bên cạnh không biết yên tĩnh từ lúc nào, đang nhìn hai người bọn họ. Sau khi Cố Du phát hiện ra, thầy Hoàng vội lên tiếng trách cứ Hoắc Lệ Minh, giữ thể diện cho Cố Du: “Phải biết dịu dàng với con gái một chút, con hung dữ quá đó.”
Phó Lê Minh: “Dịu dàng… Dạ, con biết rồi.”
Người rõ ràng không dịu dàng là Cố Du, lúc này cô chột dạ, còn xấu hổ nữa.
Thầy Hoàng đi tới, nói với Phó Lệ Minh: “Đưa tay đây.”
Phó Lệ Minh nhíu mày, không hiểu nhưng vẫn đưa tay ra.
Thầy Hoàng lại đè lên mạch tay anh, hai giây, ông quả quyết nói: “Nhịp tim của con cũng đập rất nhanh nè.”
Nói xong ông lập tức thả tay anh ra, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: “Vậy mà dám ở đó lên mặt nói người khác.”
Sắc mặt Phó Lệ Minh không đổi, không nói gì hết.
Cố Du cũng im lặng, nhưng chỉ có một mình cô biết, trong lòng cô đang rất vui vẻ.
Một đêm đặc biệt này cũng khiến cho người ta trằn trọc một đêm.
Ngày hôm sau, mọi thứ lại trở lại quỹ đa͙σ như bình thường.
Hôm nay Dung thị muốn qua Sang Thành nói chuyện hợp tác, Dung Tĩnh cũng đến.
Từ sau khi có bài báo đính chính, thì Dung Tĩnh cũng không qua Sang Thành, nghe nói cô ta đi công tác ở nước ngoài.
Cố Du phụ trách chuẩn bị công việc cho buổi họp, cả việc sắp xếp bàn ghế, chuẩn bị nước trà, mọi thứ đều làm rất tốt.
Sắp bắt đầu cuộc họp, Cố Du đi ra cửa đứng chờ. Không bao lâu thì bọn họ đến, điều khiến cô bất ngờ chính là Phó Lệ Minh lại đi cùng bọn họ.
Hơn nữa, Dung Tĩnh đi bên cạnh anh, nói cười vui vẻ.
Phó Lệ Minh có vẻ lạnh nhạt, nhưng cũng không có phản ứng chán ghét.
Cố Du có chút thất thần, cho đến khi ánh mắt Phó Lệ Minh lướt qua cô, thì cô mới hoàn hồn, nhiệt tình tiếp đón.
Sau khi mọi người vào phòng họp, ngồi xuống, Cố Du bắt đầu phát tài liệu. Đầu tiên là Phó Lệ Minh, cô còn chưa đặt tài liệu xuống bàn, thì anh đã vươn tay tiếp nhận.
Dưới tờ giấy A4, ngón tay anh đụng phải tay cô, không biết là cố ý hay vô tình.
Phó Lệ Minh khách khí: “Cảm ơn.”
Cố Du thu tay lại, nói: “Không có gì.”
Phó Lệ Minh là nhân vật quan trọng, tất cả mọi người đều chú ý đến anh, cho nên bọn họ đều nghe thấy màn đối thoại vừa rồi, nhưng may thay đều không cảm thấy có gì không ổn.
nɠɵạı trừ Dung Tĩnh.
Lúc Cố Du đến chỗ Dung Tĩnh, cô ta nở nụ cười, nói: “Có thể đổi cho tôi một tách cà phê không? Tôi không muốn uống nước khoáng.”
Cố Du định lên tiếng đồng ý, thì Phó Lệ Minh đã mở miệng trước: “Trương Bân, cậu đi pha một tách cà phê cho Dung ŧıểυ thư.”
Nụ cười trên mặt Dung Tĩnh cứng đờ: “Chuyện này không cần phiền trợ lý Trương, lát nữa Cố ŧıểυ thư rảnh rồi thì có thể lấy cho tôi tách cà phê cũng được.”
Lần trước cô ta hỏi thăm Cố Du về chuyện của Phó Lệ Minh không được, mà Cố Du cũng không nhận tiền của cô ta, kỳ thật cô ta đã có vài suy nghĩ trong lòng. Vừa mới thấy thái độ của Phó Lệ Minh đối với Cố Du không giống như đối với những cô gái khác, trực giác của phụ nữ nói cho cô ta biết Cố Du không đơn giản.
Dung Tĩnh cố gắng giữ vững vẻ ung dung, nhưng dù sao trong nhà cô ta cũng là con gái duy nhất, được cưng chiều từ nhỏ, cho nên cũng có tính khí của đại ŧıểυ thư.
Vừa rồi cô ta khó chịu, nên muốn kiếm chút chuyện với Cố Du, nhưng chuyện này cũng đâu thể tính là quá phận, Cố Du là người mới ở Sang Thành, việc bưng trà rót nước không phải do người mới làm sao?
Sắc mặt Phó Lệ Minh nghiêm túc, nói: “Lần họp bàn này do Cố Du phụ trách, cô ấy bận rộn nhiều việc, cũng rất quan trọng, mấy chuyện vặt không cần tìm cô ấy.”
Bộ dáng bảo vệ rất rõ ràng.
Nhân viên Sang Thành nhìn nhau, trong lòng khó hiểu, không phải hai lần trước anh còn làm khó dễ với Cố Du sao, sao bây giờ lại thay đổi thái độ như thế?
Mọi người nhanh chóng có câu trả lời, tổng giám đốc Phó đang bênh vực nhân viên của mình, hơn nữa so với Dung Tĩnh thì Cố Du đáng yêu hơn.
Ít nhất Cố Du không trông giả tạo giống Dung Tĩnh.
Hai gò má Dung Tĩnh đỏ lên, không tiếp tục đề tài này nữa.
Cuộc họp bắt đầu được nửa tiếng, Hoắc Diệc Thanh mới chậm rãi tiến vào, anh ấy vừa vào thì Phó Lệ Minh không ở lại đó nữa, mà đi lên tầng cao nhất.
Lần hợp tác này có vẻ quan trọng, là quảng cáo hàng đầu bên Dung thị, đầu tư rất lớn, còn yêu cầu phải có siêu sao trong quảng cáo. Yêu cầu của bọn họ cũng rất cao, hai bên đều vì lợi ích mà ra sức thể hiện.
Cuộc họp kết thúc vừa giữa trưa, theo như thường lệ, Sang Thành đặt một chỗ ăn cơm ở khách sạn.
“Cố Du, cô mang tài liệu này đến văn phòng tổng giám đốc Phó, thuận tiện mời cầu ấy đi ăn cơm luôn.” Cuộc họp vừa kết thúc, Hoắc Diệc Thanh lập tức phân công, nói.
Anh ấy tới chậm, nên không biết chuyện phát sinh trước đó.
Dung Tĩnh ở bên cạnh, nghe vậy thì nhanh miệng nói: “Tôi đi với Cố ŧıểυ thư, vừa hay tôi có việc cần tìm Phó tiên sinh.”
Lời tác giả: ŧıểυ kịch trường:
Không biết bao lâu sau…
Phó Lệ Minh ở nhà tập đánh bao cát, Cố Du ở bên cạnh nhìn, vẻ mặt rối rắm.
Phó Lệ Minh thấy thế, đi qua hỏi: “Nghĩ gì vậy?”
Cố Du: “Em đang nghĩ nếu như nắm đấm của anh mà đánh lên người em thì sẽ như thế nào nhỉ?”
Phó Lệ Minh: “Tại sao anh phải đánh em?”
Cố Du: “Vì em chọc giận anh.”
Phó Lệ Minh: “Vậy thì em đừng chọc giận anh là được.”
Cố Du: “Sao được chứ.”
Phó Lệ Minh: “Vậy thì bình thường em đối với anh tốt một chút, sau đó em có lỡ chọc giận anh thì anh sẽ nhớ đến những ưu điểm của em, không đánh em đâu.”
Cố Du: “Làm thế nào mới được coi là đối xử tốt với anh?”
Phó Lệ Minh: “Lúc ở trên giường thì không được từ chối anh.”
Cố Du: “Không phải sao? Ai bảo anh tối nào cũng giày vò em nhiều lần như vậy…”
Phó Lệ Minh: “Vậy thì chia ra là được.”
Cố Du: “Chia ra… A! Sao anh ôm em?”
Phó Lệ Minh: “Bây giờ làm một lần, thì buổi tối có thể cho em đi ngủ sớm một chút.”
Cố Du: “Không được! Để đến tối đi.”
Phó Lệ Minh: “Không được, bây giờ anh muốn em rồi.”
Ban ngày ban mặt, Cố Du bị anh giày vò đến mệt mỏi.