Cố Du đi sau lưng Phó Lệ Minh, cô vẫn duy trì khoảng cách hai thước.
Phó Lệ Minh không quay đầu, bước chân không nhanh không chậm.
Quẹo trái một cái là hành lang, không mở đèn, chỉ có ánh sáng bên ngoài hắt vào, cực kỳ mờ ảo.
Hai người không ai nói với ai câu nào, trong không khí chỉ có tiếng bước chân của bọn họ. Cố Du luôn giữ vững tâm lý, điều tiết bản thân không được nghĩ nhiều, không được sợ, Phó Lệ Minh là người lý trí.
Đi đến cuối hành lang, Phó Lệ Minh mở cửa ra, bật đèn.
Đây là nhà bếp, anh đứng cạnh cửa, ngọn đèn bên trong chiếu vào sườn mặt anh, ngũ quan tương phản sáng tối càng khiến anh trông trở nên tuấn tú hơn.
Anh quay đầu nhìn cô, không biểu hiện gì, nói: “Vào đi.”
Cửa ra vào vốn không lớn, thân hình cao lớn của anh đứng ở đó, chặn hơn nửa đường đi vào.
Cố Du hơi nghiêng người đi vào, tránh đụng đến anh. Dù là như thế, nhưng khoảng cách gần thật sự khiến tâm tình người ta căng thẳng.
May mắn anh nhìn rất bình tĩnh, nên Cố Du thả lỏng tâm lý phòng bị.
Nhưng mà, cô vừa mới đi vào, thì phía sau lập tức vang lên tiếng đóng cửa không nặng không nhẹ. Cô còn chưa kịp xoay người, thì cổ tay đã bị anh bắt lấy.
Cô quay đầu nhìn Phó Lệ Minh, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Phó Lệ Minh không còn nét bình tĩnh như ban nãy, lúc này vẻ mặt của anh cực kỳ khó chịu, anh cúi đầu đối diện với Cố Du: “Em đang lui tới với người em đi xem mắt sao?”
Anh nắm chặt lấy cổ tay Cố Du khiến cô cảm thấy đau đớn, hơn nữa với giọng điệu chất vấn của anh, Cố Du không khỏi nhíu mày: “Tổng giám đốc Phó, đây là chuyện của tôi.”
“Tôi đang theo đuổi em, cho nên chuyện này cũng là chuyện của tôi.”
“Anh nói chuyện không có tí logic nào hết.”
“Không đúng chỗ nào?”
“Tôi đã từ chối anh rồi.”
“Nhưng em thích tôi, em không có thích hắn.”
“Anh bị mắc bệnh tự luyến hả? Tôi thích ai hay không thích ai là do tôi quyết định.”
“Em đúng là trong ngoài không đồng nhất.” Phó Lệ Minh hừ một tiếng, “Không cần lui tới với hắn nữa, cũng không cần dùng hắn làm bia đỡ đạn.”
“Tổng giám đốc Phó, anh lo chuyện bao đồng quá rồi đó.”
“Em dám nói em…”
Cố Du sợ anh nói ra những lời trúng tim đen của cô, nên cô nhanh chóng cắt ngang anh, “Giống như bây giờ, tôi thật sự không thích anh như vậy.” Cô cúi đầu nhìn tay anh.
Phó Lệ Minh lập tức hiểu ra anh đang làm đau cô, anh giảm chút sức lực, nhưng không có ý định buông tay cô ra.
“Buông tay tôi ra.” Cố Du giãy giãy, vô dụng, anh thật sự không có chút dịu dàng nào, sao có thể thích anh như thế này được đây.
Trong lòng Cố Du bắt đầu tức giận, cô nhìn anh, nói: “Tôi nói là tôi không thích anh như vậy.”
“Vậy cái này thì sao?” Lời còn chưa dứt, Phó Lệ Minh buông tay cô ra, sau đó anh dùng hai tay nâng mặt cô lên, khom người hôn lên môi cô một cái.
Tất cả diễn ra trong nháy mắt, khiến Cố Du không có thời gian phản ứng.
Bờ môi của anh hơi lạnh, đối lập với phòng bếp nóng bức, Cố Du nhịn không được run cả người.
Anh nhanh chóng đứng thẳng dậy, hay tay trượt xuống bả vai cô, lực trên ngón tay không nhỏ.
“Thích không?” Anh hỏi rất nghiêm túc, giọng nói trầm thấp và có chút khàn.
Hiện tại đầu óc Cố Du trống rỗng.
Thích không? Thích không?
Cô cực kỳ hoang mang, không biết rõ đáp án.
Phó Lệ Minh nở nụ cười, bởi vì anh đã nhìn thấu tâm tư cô.
Cố Du nhất thời xấu hổ, cô vươn tay đẩy anh ra.
Động tác của cô rất mạnh, anh lại đứng gần cô, cho nên tay cô trực tiếp đặt lên ngực anh, phát ra một tiếng nhỏ như tiếng đánh.
Anh có chút kinh ngạc, không ngờ cô lại làm như vậy…
Anh nâng một tay lên, Cố Du phản ứng rất nhanh, hoảng sợ lùi về phía sau.
Bàn tay Phó Lệ Minh dừng ở giữa không trung, anh không nói gì mà chỉ cười, sau đó anh đặt bàn tay lên ngực xoa xoa: “Không ngờ em lại mạnh như vậy.”
Vừa rồi Cố Du nghĩ anh muốn đánh cô.
Cô đọc thấy trong ánh mắt anh là “Cười nhạo”, không thể thua cuộc, Cố Du đứng thẳng lưng, không sợ hãi nói: “Đừng xem thường tôi, tôi cũng không dễ chọc đâu.”
Ánh mắt cô vô tình nhìn đến bờ môi anh, cô lập tức tránh đi, khí thế giảm mạnh. Cô chợt phát hiện trên mặt cô đang rất nóng, cô chắc chắn mặt cô đang rất đỏ, nên cúi đầu không nhìn anh, giống như không muốn để lộ cho anh biết.
Phó Lệ Minh cười, thấy cô ngượng ngùng, anh không đành lòng trêu cô nữa, anh bước đến trước tủ lạnh.
Cố Du nhìn lưng anh, rốt cuộc đã có cơ hội vỗ ngực, trấn an nhịp tim đang nhảy loạn trong lồng ngực.
Không khí vừa rồi rất nguy hiểm, thiếu chút nữa là cô bị bại trận rồi.
Gian bếp không lớn, cô cảm thấy không an toàn khi cứ ở mãi trong không gian hẹp như vậy.
“Tôi ra ngoài trước…”
“Cầm lấy.”
Cố Du vừa định xoay người, thì Phó Lệ Minh đã lấy ra một cái hộp gỗ, rồi xoay người đưa cho cô.
Cố Du nhận lấy.
Phó Lệ Minh cầm một cái hộp, tay còn lại cầm ba chai nước khoáng, đóng cửa tủ lạnh lại, nói: “Đi thôi.”
Cố Du thấy anh cầm nhiều thứ, vươn một bàn tay ra , nói: “Tôi cầm giúp anh.”
Ánh mắt anh thoáng nhìn qua lòng bàn tay mềm mại của cô, từ chối: “Không cần.”
Anh cầm ba bình nước bằng một tay, tuy rằng tay anh to, ngón tay dài, nhưng bình nước bằng nhựa cứng rất cấn tay.
Cố Du không thu tay lại, thái độ kiên quyết.
Vì vậy, Phó Lệ Minh đưa cho cô một chai nước, đồng thời hài lòng nói: “Đúng là một cô gái chu đáo.”
Cố Du: “…” Cô cầm chai nước chưa được hai giây, lập tức trả lại cho anh: “Tổng giám đốc Phó tự cầm đi.”
Nói xong cô xoay người dứt khoát đi ra ngoài.
Phó Lệ Minh nhìn bóng dáng cô, liếʍ khóe miệng một chút, sau đó nở nụ cười.
Cố Du chạy một đường ra phòng tập, Phó Lệ Minh nhàn nhã đi phía sau.
Không biết thầy Hoàng đã đi đâu, Hoắc Diệc Thanh nhìn hai người bọn họ, nói: “Sao hai người đi lâu quá vậy?”
Không ai trả lời anh ấy.
“Cố Du, mặt cô…”
“Thầy đâu?” Phó Lệ Minh cắt ngang Hoắc Diệc Thanh, đồng thời liếc mắt nhìn Cố Du một cái.
Cố Du không nhìn anh, trong lòng đang rất bực bội, không hiểu tại sao lại bị hôn, quá sức thua thiệt.
Hoắc Diệc Thanh nhướn mày, biết giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó không thể nói cho ai biết, anh ấy không vạch trần: “Ừ, thầy đi ra ngoài rồi, lát nữa sẽ trở lại.”
Bên cạnh võ đài có một cái bàn gỗ đơn giản, Phó Lệ Minh đặt mọi thứ lên bàn, Cố Du cũng đi qua, đặt hộp gỗ lên bàn.
Phó Lệ Minh mở hai hộp gỗ ra, bên trong là những món điểm tâm truyền thống rất đẹp, có thể nhận thấy là tay nghề của người này rất cao, món nào nhìn cũng rất tinh xảo.
“Đẹp không? Bánh đậu xanh hoa quế và hoa đào, không ngọt lắm, ăn không sợ tăng cân.” Hoắc Diệc Thanh không hổ danh là ông chủ công ty quảng cáo, toàn đảm bảo những điều mà Cố Du sợ.
Phó Lệ Minh: “Ăn đi, nếu có tăng cân thì tiếp tục tập thế dục.”
“Tôi không sợ tăng cân.” Cố Du lấy một cái bánh bỏ vào trong miệng.
Trong khoảng thời gian này cô gầy đi mấy cân, có thể bởi vì công việc quá bận rộn, cũng có thể bởi vì thời tiết nóng lên nên cô không thèm ăn.
Cô ở chỗ này ăn bánh ngọt, Phó Lệ Minh và Hoắc Diệc Thanh đi thay quần áo đánh quyền anh.
Chỉ chốc lát sau, hai người chỉ mặc quần đùi, để ngực trần đi ra, Cố Du vừa nhìn thấy thì nhiệt độ trên mặt tăng lên.
Hoắc Diệc Thanh và Phó Lệ Minh đều cao lớn, đại khái khoảng một mét tám, Phó Lệ Minh hơi cao hơn một tí. Bình thường bọn họ đều áo mũ chỉnh tề, nhìn không ra sự khác biệt quá lớn, nhưng bây giờ bọn họ để ngực trần, cơ thể cao lớn, rắn chắc lộ ra.
Lúc trước Cố Du tập thể dục ở “Nhiên Thiêu” cũng chỉ biết Phó Lệ Minh có cơ thể rất hoàn hảo, nhưng khi đó cô chỉ đơn giản là cảm thán, lúc này cô hơi xấu hổ, còn có chút rung động.
Bọn họ đi lên võ đài, mang đồ bảo hộ.
Hoắc Diệc Thanh ghé vào rào chắn trước mặt Cố Du, nói: “Cô xem cho cẩn thận, tôi trông vậy chứ rất lợi hại đó.”
Cố Du nhìn thấy ánh mắt khinh miệt của Phó Lệ Minh từ phía sau lưng Hoắc Diệc Thanh, không biết tại sao cô lại cảm thấy Phó Lệ Minh lợi hại hơn một tí.
Hoắc Diệc Thanh nghĩ ngợi: “Danh hiệu người đẹp trai nhất.”
Cố Du: “…”
Phó Lệ Minh dừng một chút, nhìn Cố Du.
Cố Du: “Tôi không cược.”
Vẻ mặt Hoắc Diệc Thanh thất vọng: “Cơ hội ngàn năm có một đó, đáng tiếc.”
Cố Du hoàn toàn không cảm thấy đáng tiếc.
Tiếp đó bọn họ không nói nhảm nữa, chuẩn bị vận động, sau đó bắt đầu đánh.
Quyền anh không thể so với những môn vận độc khác, đây là đánh thật, mỗi một quyền đánh ra đều khiến Cố Du căng thẳng, nhìn thấy bọn họ bị đánh mà cô cảm thấy bản thân cũng đau.
Bọn họ đánh được một lúc thì thầy Hoàng đã trở lại, ngồi bên cạnh Cố Du.
“Cô gái, cô thấy món bánh thế nào?”
Cố Du lễ phép nói: “Ngon lắm ạ.”
Thầy Hoàng vui vẻ cười: “Thích là được rồi, sau này có rảnh thì đến đây chơi, vợ tôi còn có thể làm rất nhiều dạng đồ ngọt khác nhau nữa.”
“Thầy khách khí quá.” Cố Du sao có thể đến đây thường xuyên được, hôm nay chỉ là việc ngoài ý muốn.
Thầy Hoàng còn nghiêm túc nói: “Cái này không phải khách khí, bọn tôi không có con gái, nên rất thích mấy người trẻ tuổi như cô đến chơi.”
Cố Du đành phải đồng ý.
Thầy Hoàng nhìn Phó Lệ Minh và Hoắc Diệc Thanh đánh quyền anh, làm như lơ đãng nói: “Lệ Minh là người rất nỗ lực và chăm chỉ.”
Cố Du không nói gì.
“Thằng bé là kiểu người trong nóng ngoài lạnh, cháu đừng nhìn vẻ ngoài lạnh lùng của nó, nó rất hiếm khi cười, nhưng thâm tâm lại rất tốt. Mấy năm qua nó dốc sức lăn lộn trên thương trường, nghe bên ngoài đồn đại nó là người nhẫn tâm không từ thủ đoạn nào.” Nói đến đây, thầy Hoàng bật cười, “Thật ra lời đồn không sai, đôi khi cũng phải dùng thủ đoạn đặc biệt.”
Nói xong, ông nhìn phản ứng của Cố Du.
Trước kia Cố Du cũng nghe nói Phó Lệ Minh rất đáng sợ, bây giờ ngay cả thầy anh cũng nói như vậy, nhưng trong lòng cô lại không cảm thấy anh đáng sợ nhiều như vậy.
“Cho dù bên ngoài nó đối xử với người ngoài thế nào, nhưng ít ra nó cũng rất tốt với người trong nhà.” Thầy Hoàng bổ sung một câu.
Cố Du hiểu ông muốn nói cái gì, thái độ của Phó Lệ Minh đối với cô rất rõ ràng.
Cô giải thích: “Thầy Hoàng, tôi và tổng giám đốc Phó chỉ là mối quan hệ ông chủ và nhân viên, thầy đừng hiểu lầm.”
“Bây giờ thì như vậy, nhưng sau này thì chưa chắc.” Thầy Hoàng nghĩ sao thì nói vậy.
Cố Du đỏ mặt, nhất thời không biết nói gì.
Cũng không cần cô lên tiếng, bởi vì thầy Hoàng đã đặt chú ý lên võ đài, hơn nữa kích động nói: “A! Lệ Minh lần này bị đánh nặng thật.”
Cố Du cũng thấy, Hoắc Diệc Thanh đánh vào sườn mặt Phó Lệ Minh, có vẻ như anh bị chảy máu miệng.
Thầy Hoàng: “Mới vừa rồi còn khen nó chăm chỉ, chưa gì đã mất cảnh giác rồi.”