Sau khi mát xa xong, Cố Du thay bộ váy Dịch Huyên tặng.
Dịch Huyên giúp Cố Du trang điểm, nhấn nhá phấn mắt, kẻ thêm viền mắt, kẹp lông mi, cộng thêm màu son đỏ, trông Cố Du cực kỳ quyến rũ.
Lúc quay trở lại phòng đặt trước, vẻ mặt Chung Kỳ Kỳ và Lư Hiểu Vũ cực kỳ kinh ngạc.
“Cố Du, bình thường cậu cũng nên ăn mặc trang điểm như vậy đi!”
“Đẹp quá, tớ còn nghĩ là nhan sắc của bốn đứa mình tương đương nhau, bây giờ cậu là người đẹp nhất.”
Cố Du được khen có chút ngượng ngùng: “Do kỹ thuật trang điểm của Dịch Huyên quá giỏi.”
Dịch Huyên: “Chỉ trang điểm sơ sơ thôi, còn chưa phát huy kỹ thuật nữa. Cậu cơ bản đã xinh, không cần khiêm tốn, khiêm tốn quá là bị đánh hội đồng.”
“Chính xác.”
Cố Du buồn cười: “Thôi được rồi, đêm nay gọi tớ là người đẹp đi.”
Cố Du quả thật rất xinh đẹp, mày liễu mắt hạnh, sống mũi thẳng tắp thon gọn, môi nhỏ chúm chím mê người, mặt nhỏ hình trái xoan, rất dễ nhìn. Bình thường cô đi làm cũng trang điểm rất trang nhã, tóc lại được chải cột rất cẩn thận tỉ mỉ, thoạt nhìn không thú vị, mặt mũi nhìn khá yếu đuối.
Đây là cô cố ý, có một trưởng phòng háo sắc, thì cô càng phải khiêm tốn giấu mình.
Phải biết rằng lúc đại học, cô cũng chịu khó trang điểm mỗi ngày, mỗi ngày đều ăn mặc váy ngắn các loại, cho dù trời lạnh cũng không nɠɵạı lệ.
Khi đó cô còn chăm sóc vóc dáng, một tuần ít nhất có bốn năm ngày đi tập gym.
Trước kia tinh thần cực kỳ phấn chấn, sau khi đi làm vài năm thì bỏ bê, cũng không có thời gian vận động, vừa rồi mặc lại cái váy này cô còn cảm thấy mình mập lên một chút.
Cô quyết định sau khi nghỉ việc, thì việc đầu tiền cô làm đó chính là đến phòng gym.
Nói giỡn một trận, nhân viên đã đưa lên các loại đồ ăn vặt và bia rượu.
Bia là loại có nồng độ cồn thấp nhất, bởi vì tửu lượng của Cố Du kém, hai người kia còn có bạn trai quản nghiêm, chỉ có một mình Dịch Huyên là có thể nhân nhượng.
Đến những chỗ này, chỉ ngồi một chỗ thì không vui.
Ban nãy vì tới sớm, cho nên trên sàn nhảy rất ít người, hiện tại đã khuya hơn, âm nhạc bên ngoài điếc tai, cực kỳ náo nhiệt.
Các cô kiềm chế không được, kéo nhau ra ngoài chơi.
Ban nãy bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, lúc này đã thay bằng đèn neon lập lòe, khiến hộp đêm cũng mang trên mình nhiều sắc thái.
Có ban nhạc biểu diễn, cực kỳ sống động, ca sĩ biểu diễn hết mình, người xem nhiệt tình lắc lư theo tiết tấu.
Nhóm Cố Du không chờ được để gia nhập chung.
Nhảy một lúc, thì các cô phân tán. Sàn nhảy đầy người, ánh sáng mờ tối, đèn neon không ngừng biến hóa đến hoa cả mắt, căn bản không nhìn thấy mặt người.
Cố Du đột nhiên cảm thấy bất an, cũng không có hứng nhảy nhót, vì thể đẩy đám người đi ra ngoài.
Hầu hết mọi người sẽ tụ tập ở sàn nhảy, những chỗ khác chỉ có ha ba người ngồi.
Nhưng mọi ghế sô pha đều có người ngồi, chỉ có quầy bar là còn rất nhiều chỗ trống.
Cố Du đi qua, cô cần tìm chỗ ngồi chờ ba người bạn của mình.
Lúc cô ngồi xuống ghế quầy bar, bartender hỏi cô: “Người đẹp uống gì?”
Vừa rồi cô có uống một chút bia, tuy rằng tửu lượng của cô kém, nhưng nếu uống thêm một ly cocktail nồng độ thấp thì cũng không say, bởi vậy gọi một ly.
Cố Du nhìn thoáng qua tên rượu, lựa chọn rất nhanh: “Ánh trăng màu lam, cảm ơn.” Tên rượu dễ nghe, độ cồn không cao.
“Ly rượu của người đẹp này tính cho tôi.” Một người đàn ông đi tới, nói với bartender.
Cố Du quay đầu lại nhìn, là một thanh niên tóc tai gọn gàng, dáng người cũng được, quần áo chỉnh tề.
Anh ta giơ ly rượu trong tay, cười chuẩn bị nói chuyện, Cố Du lên tiếng trước: “Không cần.”
Người thanh niên dừng một chút, khẽ cười một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Kế tiếp lại có hai người đàn ông đến gần, kết quả đều bị Cố Du lên tiếng từ chối, sau đó phẫn nộ rời đi.
Ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm sàn nhảy tìm kiếm, vừa thấy Dịch Huyên chưa được mấy giây, thì đã bị người khác che chắn, không nhìn thấy nữa.
Cố Du không muốn tới sàn nhảy, người nhiều, tránh không được đụng chạm, cô không thích loại cảm giác này, bởi vậy mới ngồi chỗ này chờ.
Sau khi từ chối ba người, thì không gian yên tĩnh đi rất nhiều.
Cô chỉ uống từng chút từng chút rượu, mỗi lần chỉ nhấp một ngụm nhỏ, một là sợ uống nhiều quá sẽ mau say, hai là uống xong rồi cũng không còn lý do gì ngồi ở đây nữa.
Một người uống rượu cực kỳ nhàm chán, cô giương mắt lơ đãng nhìn xung quanh, bất chợt nhìn thấy một hình dáng khá quen.
Tập trung nhìn một chút, kia không phải là người đàn ông hung dữ lúc nãy sao?
Người đàn ông kia có dáng dấp rất cao, cả người lộ ra khí chất khiến người khác khó mà rời mắt. Còn nữa, có vẻ như người đó cực kỳ nhạy cảm, Cố Du chỉ nhìn thoáng qua, người đó nhận ra rất nhanh chóng, quay đầu lại nhìn, trong chớp mắt người đó đã phát hiện ra ánh mắt của cô.
Trong lòng Cố Du căng thẳng, không biết tại sao lại dâng lên một cảm giác sợ hãi.
Cô cố gắng trấn định bản thân, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, sau đó nhìn về phía sàn nhảy, làm bộ như vừa rồi không thấy gì hết, cũng chưa có gì xảy ra.
Cô không dám nhìn lại phía người đàn ông kia, nhưng lại có cảm giác có vô số áp lực vây quanh người cô.
Cố Du hoàn toàn không để ý đến màn đối thoại, nhưng Giang thiếu và Hoắc thiếu trong miệng bartender gọi lúc nãy bây giờ lại ngồi xuống bên cạnh cô, một phải một trái, không cho cô đường lui.
Hai người này đi cùng với người đàn ông hung ác kia, thân thể Cố Du trong phút chốc cứng đờ.
“Nè cô gái, uống một ly nhé?” Lúc người đàn ông này lên tiếng, thì bartender đã đưa ly rượu tới. Anh ta giơ ly rượu lên, chờ Cố Du.
Trong lòng Cố du căng thẳng muốn chết, không biết tại sao bọn họ lại qua đây.
Chẳng lẽ người đàn ông kia bảo bọn họ qua đây?
Cô khiến người đàn ông kia mất hứng sao?
Nhìn thôi cũng không được sao?
Mặc kệ thế nào, hai người này cũng không thể chọc.
Cô giơ ly rượu lên, cụng với anh ta, sau đó uống cạn ly rượu. Sau đó cười một cái, tao nhã đứng dậy, xoay người đi về phía sàn nhảy.
Một bàn tay ngăn cô lại.
Không biết là Giang thiếu hay Hoắc thiếu, cười cười nói: “Chưa gì đã đi rồi sao? Hai bọn tôi không đẹp trai sao? Ngồi một chút nữa nhé?”
Cố Du giữ vững phong thái thong dong: “Xin lỗi, bạn tôi đang chờ.”
“Không vội.” Người này không thả người.
Cố Du mất hứng, hơi cau mày, suy nghĩ nên thoát thân bằng cách nào.
Người đàn ông còn muốn nói chuyên, thì người còn lại nói: “Anh Minh muốn bọn mình qua kia.”
Người đàn ông gật gật đầu, sau đó nói với Cố Du: “Hẹn gặp lại, người đẹp.”
Danh từ “Người đẹp” này nghe cực kỳ lỗ mãng.
Cũng may bọn họ đi rồi, Cố Du mới nhẹ nhàng thở hắt ra.
Lúc cô đi đến sàn nhảy, quay đầu lại đã không còn thấy bọn họ ở đó nữa.
Sau đó Cố Du gặp lại đám Dịch Huyên, cũng không kể lại chuyện xảy ra ở quầy bar.
Đến mười một giờ, các cô chuẩn bị ra về.
Cố Du bảo muốn đi toilet, nhưng đám Dịch Huyên đã đi toilet rồi, nên ngồi chờ Cố Du.
Toilet nằm ở phía nơi ít người, âm nhạc cũng dần dần nhỏ đi.
Vừa rồi Cố Du uống hết ly cocktail, bây giờ hơi choáng váng, trước mắt hơi mờ, thân thể nóng lên bởi vì cồn.
Lúc đến cửa toilet, tiếng khóc mơ hồ của một người phụ nữ truyền đến.
Cô dừng chân, chăm chú lắng nghe.
Quả thật là tiếng phụ nữ khóc, còn đang nói gì đó, có vẻ như là năn nỉ.
Giọng nói truyền đến từ căn phòng góc cuối hành lang, tinh thần trượng nghĩa của Cố Du trỗi dậy, đi tới chỗ phát ra âm thanh.
“Tổng giám đốc Phó, xin ngài tha cho tôi, tôi biết tôi sai rồi…”
“Nói xem, sai thế nào?”
Giọng người đàn ông trầm thấp mà lạnh lẽo.
Giọng cô gái run sợ: “Tôi không nên bỏ ngoài tai lời ngài nói, ngài nói cái gì thì là cái đó, cầu xin ngài tha lỗi cho tôi, cho tôi một cơ hội, ngài bắt tôi làm gì cũng được…”
Lúc này, Cố Du đã thấy được bọn họ, nhưng theo những gì cô gái kia nói thì cô cũng đại khái đoán ra được tình hình là cô ta đắc tội với người đàn ông kia.
Mà người đàn ông kia, chính là người đàn ông hung dữ ở ngoài cửa.
Cố Du dừng chân.
Người này không phải dạng hiền lành, cô không thể vướng vào.
Ngay lúc cô chuẩn bị xoay người rời đi, thì thấy người phụ nữ kia vừa khóc vừa cởi dây váy, đây là đang tự cởi quần áo.
Người đàn ông kia mặt không biến sắc nói: “Ở đây luôn à?”
“Vâng, chỉ cần ngài tha thứ…”
Nghe thấy mấy lời này, trong đầu Cố Du hiện lên gương mặt béo núc của lão Chu. Hắn quấy rối không ít đồng nghiệp nữ, có một lần ở trong toilet, cô vô tình nghe được, khiến cô thấy ghê tởm vài ngày.
Hiện tại, loại cảm giác này lại xuất hiện.
Đáy lòng cô dâng lên một sự tức giận, cô vội vàng xông vào: “Dừng tay!”
Cô dũng cảm bắt được bàn tay của người phụ nữ, kéo dây váy chỉnh tề lên giúp cô ta. Sau đó giận dữ mắng mỏ người đàn ông kia: “Bắt nạt phụ nữ mà là đàn ông sao!”
Mắng xong, cô quay đầu nói với người phụ nữ: “Thân thể là thứ quý giá, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì cũng không thể bán thân được, cô hiểu không?”
“Bốp bốp…” Tiếng vỗ tay vang lên.
Giang thiếu và Hoắc thiếu bước ra từ chỗ tối bên cạnh, nhìn Cố Du, trên mặt nở nụ cười, bộ dáng như đang xem kịch vui.
Còn người đàn ông kia vẫn nhìn Cố Du chằm chằm, ánh mắt vẫn hung ác nham hiểm như trước.
Cố Du đột nhiên sợ hãi.
Người phụ nữ đang khóc lóc vừa rồi cũng tỉnh táo trở lại, hất tay Cố Du ra, không khách khí mắng cô: “Cô là ai? Thần kinh hả!”
Cô ta cầu trời khấn phật muốn dâng thân xác này cho tổng giám đốc Phó, lại bị cô gái này phá!
Cố Du vốn đang cảm thấy áp lực, bây giờ bị người phụ nữ này lấy ân báo oán, đầu óc cô nhanh chóng xoay chuyển, giả bộ tức giận, nói: “Xin lỗi tôi xen vào việc của người khác! Tạm biệt!”
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Cô không quay đầu, cũng không để ý đến lời nói trêu đùa của Giang thiếu và Hoắc thiếu ở phía sau.
Còn tổng giám đốc Phó kia không nói chuyện, nhưng Cố Du cảm giác ánh mắt anh đang nhìn theo cô.
~
Sau khi Cố Du đi mất, Giang thiếu hứng thú nói với Phó Lệ Minh: “Cô gái đó rất thú vị.”
Hoắc thiếu: “Rất có tinh thần trọng nghĩa.”
Giang thiếu: “Lâu rồi chúng ta không thấy mấy chuyện thú vị như vậy.”
Hoắc thiếu: “Để tớ đi điều tra một chút về thân phận cô gái đó.”
“Hai người rảnh lắm hả?” Phó Lệ Minh nghiêng mặt liếc nhìn một cái, lại nhìn thoáng qua hướng Cố Du rời đi, sau đó nâng bước chân rời khỏi đó.
Giang thiếu nhìn thoáng qua người phụ nữ ở bên cạnh, hỏi: “Còn cô ta thì sao?”
Phó Lệ Minh: “Sau này không được để cô ta xuất hiện ở Thịnh Thế Vương Triều nữa.”[font=][/font]