Ăn hải sản xong, bốn cô gái lập tức di chuyển đến Thịnh Thế Vương Triều.
Đường rất gần, chỉ cần đi qua hết cái ngã tư là đến. Nhưng những chỗ như thế, có gần cũng không muốn đi bộ đến.
Dịch Huyên mua xe chưa được bao lâu, hơn bốn mươi vạn, với người bình thường mà nói thì cũng đã quá tốt, chạy đến trước cửa Thịnh Thế Vương Triều cũng có chút không tổi.
Cố Du đã từng ngồi xe này vài lần, cô cảm thấy cực kỳ tốt, dù sao cô cũng không mua không nổi.
Chung Kỳ Kỳ và Lư Hiểu Vũ ngồi xe này lần đầu tiên, bạn trai hai người bọn họ đều là nhân viên đi làm bình thường, ở thành phố coi trọng vật chất, có nhà cửa kinh tế ổn định rồi mới nói đến chuyện yêu đương, chi phí cực cao, nên mua xe cũng không quá đắt tiền.
Các cô vừa lên xe thì lập tức khen xe này sang trọng, thoải mái, có đẳng cấp.
Bốn người là bạn học thời cao trung, lúc học đại học thì tách ra bốn năm, sau này đi làm lại ở chung một thành phố, nên mới thường xuyên liên lạc với nhau. Hiện tại các cô đều 27, 28 tuổi, làm bạn bè nhiều năm như vậy nên quan hệ cũng không tồi.
Thời điểm không vui thì tụ tập với bạn tốt là thích nhất, bao nhiêu oán giận, buồn vui đều có thể nói ra hết, tâm tình mới tốt lên được.
“Các cậu đừng vội khen, đợi lát nữa đến Thịnh Thế Vương Triều rồi thì các cậu sẽ không khen xe tớ tới như vậy đâu.” Dịch Huyên không nghe nổi lời nịnh nọt của đám bạn mình.
Trong bốn người, chỉ có Dịch Huyên là thường xuyên đến những chỗ ăn chơi, cho nên kiến thức khá nhiều.
Xe chạy đến địa điểm, liếc mắt một cái đều là những dòng xe đắt tiền.
Chung Kỳ Kỳ cảm khái: “Chậc chậc, không phải là chưa từng thấy xe đắt tiền, nhưng lần đầu tiên được nhìn thấy nhiều xe đắt tiền tụ lại một chỗ như thế này.”
Lư Hiểu Vũ cũng ngây ngẩn: “Hiện tại tớ nghĩ là bên trong cũng đều là người có tiền.”
Cố Du không kích động đến như vậy, hiện tại cô không cảm thấy thiện cảm với người có tiền lắm, vừa nghĩ tới kẻ có tiền thì cô lập tức nhớ tới gương mặt của lão Chu.
Tâm trạng bị ảnh hưởng.
“Các chị em, chúng ta cùng cố gắng, sau này cũng biến thành người có tiền.” Cố Du vừa mở cửa xuống xe, vừa hào hùng nói.
“Cố gắng bằng một nửa người giàu có cũng khó.” Lư Hiểu Vũ nói xong thở dài.
Dịch Huyên: “Đừng thở dài nữa, coi chừng mau già.”
Lư Hiểu Vũ nhìn mấy chiếc xe đắt tiền, nói: "Muốn thành người giàu có.”
“Vậy thì chờ người đàn ông của cậu đi.”
Lư Hiểu Vũ vỗ bả vai Cố Du, nháy mắt: “Cố Du, bọn tớ ký thác hy vọng lên cậu đó.”
Cố Du đẩy tay Lưu Hiểu Vũ ra: “Cậu hy vọng tớ kiếm được nhiều tiền rồi bao dưỡng cậu hả.”
“Đúng vậy.”
Xuống xe, các chị em vừa nói vừa cười đi tới cửa Thịnh Thê Vương Triều.
Đúng lúc này, có một chiếc xe sành điệu dừng lại, tiếng gầm rú phát ra không tầm thường, tình hình không nhỏ.
Xe dừng lại trước cửa hộp đêm, bảo vệ ở đằng xa thấy thì lập tức tiến lên chào đón, sau khi xe dừng lại yên ổn thì khom người mở cửa, cực kỳ cung kính.
Chiếc xe cầm đầu chính là Ferrari màu đen, thân xe hình giọt nước, cực kỳ xa xỉ.
Thế giới của kẻ có tiền không liên quan gì đến các cô.
Cố Du vừa thu hồi tầm mắt, dư quang thoáng nhìn thấy một chân dài mặc quần tây bước ra khỏi xe.
Cái chân này có điểm hấp dẫn ánh mắt người khác, Cố Du nhịn không được lại nhìn về phía bên kia.
Người đàn ông đã xuống xe, đứng ở trước cửa xe ngẩng đầu thoáng nhìn qua kiến trúc đèn neon lập lòe.
Thân hình cao lớn, không phải là một người cao gầy yếu đuối, mà là vóc người trông cực kỳ khỏe mạnh, hơn nữa lại đứng thẳng tắp, ngẩng đầu ưỡn ngực, trông cực kỳ khí thế.
Từ chỗ Cố Du chỉ có thể thấy sườn mặt của người đàn ông, nhưng đường cong gương mặt cũng đủ để cô phán đoán nhan sắc có giá trị của người đó.
Cũng không tồi, đàn ông vừa có tiền vừa có dáng dấp như vậy rất hiếm khi thấy, hôm nay có thể được nhìn thấy thế này, có thể cuộc đời cũng đang thay đổi.
Người ở những xe phía sau xe Ferrari cũng lần lượt xuống xe, có một cô gái cúi đầu, vừa xuống xe đã bị một người đàn ông đẩy một cái. Cố Du thấy biểu hiện của cô ta có chút khổ sở, giống như là đang chịu một áp lực rất lớn.
Các cô nhìn về phía này khá lâu, cho nên người đàn ông đi chiếc Ferrari chú ý đến.
Lúc ánh mắt người đàn ông quét lại đây, Cố Du không cẩn thận đối mặt, cảm giác được người đó đang cảnh cáo rất mãnh liệt, trong lòng không ngừng hoảng hốt.
Ở những chỗ này cũng không dễ chọc đến kẻ có tiền, hơn nữa với khí thế áp bức như vậy, thì ngàn vạn lần không nên chọc vào.
Cố Du cũng biết điều đó, nhất thời hối hận vừa rồi đứng nhìn hơi lâu. Nhưng hối hận cũng đã quá muộn, chỉ có thể nhanh chân rời khỏi đây.
Vào đến phòng chờ, bốn người mới thở phào nhẹ nhõm.
Chung Kỳ Kỳ đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, vỗ ngực nói: “Sợ thật chứ, còn tưởng là có chuyện.”
Cố Du chủ động thừa nhận sai lầm: “Cũng tại tớ, không nên đứng lại xem.”
Chung Kỳ Kỳ: “Tớ cũng nhìn mà, hơn nữa người đàn ông đó còn nhìn với ánh mắt hù dọa nữa chứ.”
Lư Hiểu Vũ có vẻ hơi bực bội, mạnh miệng: “Nhìn thì nhìn thôi chứ có phải quen biết gì đâu…”
Dịch Huyên hất một chén nước lạnh: “Quen biết? Không đánh nhau thì không quen biết, vậy cậu chịu bị đánh một trận nhé.”
Cố Du cũng nhịn không được, nói: “Hiểu Vũ, bớt xem mấy phim thần tượng lại đi.”
Hại người.
Làm gì có nhiều cô bé lọ lem được hoàng tử yêu quý đâu.
“Ôi chao, Dịch Huyên, cậu có biết người đàn ông đó là ai không?” Chung Kỳ Kỳ tò mò hỏi.
Dịch Huyên không ấn tượng: “Chưa thấy qua.”
Chung Kỳ Kỳ: “Người đó nhìn đáng sợ thật.”
Cố Du ngồi bên cạnh gật đầu đồng ý.
“Nói đến đáng sợ, thì ông chủ ở đây mới đáng sợ.”
“Đáng sợ thế nào?” Cố Du hỏi.
“Chúng ta đều từng sống ở thành phố nhỏ, cho nên chắc cũng đã thấy qua mèo bắt chuột?”
Các cô đều đã thấy qua, chỉ có Cố Du chưa thấy qua: “Tớ đã thấy mèo, cũng thấy chuột rồi, nhưng đáng tiếc lại không thấy bọn chúng thích chém giết nhau như vậy.”
Dịch Huyên dùng ánh mắt khen Cố Du: “Thích chém giết nhau, ha ha, chính xác.”
Cố Du thản nhiên cười: “Hài lắm hả?”
“Không, chính xác đó.” Dịch Huyên bắt đầu giải thích: “Mèo bắt được chuột rồi sẽ không cắn chết ngay lập tức, mà bắt đầu chơi đùa một chút, sau đó thả ra, khiến cho con chuột nghĩ có đường sống, cẩn thận chậm rãi chạy đi, vừa chạy đến khu vực an toàn thì thả lỏng một chút, sau đó mèo sẽ nhảy tới bắt chuột một lần nữa. Chơi vài lần lại ngán không chơi nữa, nhưng lúc này thì con chuột cũng coi như bị vờn đến chết rồi.”
Dịch Huyên còn cố ý nhấn mạnh từng chữ “Vờn đến chết”, khiến ba người còn lại bị hù dọa đến mức rùng mình.
Cố Du nhíu mày hỏi: “Đáng sợ như vậy sao?”
“Ừ.” Dịch Huyên nhún nhún vai: “Phó Lệ Minh cũng như vậy đó.”
“Phó Lệ Minh là ai?”
“Là ông chủ chỗ này.”
Trong lời nói của Dịch Huyên khiến cho mọi người lạnh cả sống lưng, từ chối thảo luận vấn đề này.
Chuyện vừa rồi cũng bị các cô ném qua một bên, các cô bắt đầu đi ngâm bồn tắm.
Sau khi tắm xong thì mát xa, một phòng hai người, Dịch Huyên và Cố Du một phòng.
Người mát xa cho hai cô là nữ, bạn trai chưa có thì đâu thể để cho đàn ông đụng vào cơ thể mình được, bình thường chỉ ăn nói mạnh miệng cho đã ghiền vậy thôi.
Hai người nằm trên giường mát xa, hưởng thụ dịch vụ cao cấp.
“Khi nào thì cậu chính thức nghỉ việc?” Dịch Huyên hỏi.
Lúc trước tâm tình của Cố Du không tốt, nên Dịch Huyên không hỏi nhiều, nhưng bây giờ đã có thể hỏi.
Cố Du gối đầu lên cánh tay mình, nhắm mắt trả lời: “Không biết, bọn họ còn chưa xét duyệt đơn nghỉ việc của tớ.”
“Ặc!” Dịch Huyên hơi kích động: “Lời này của cậu khiến tớ có suy nghĩ khác đó.”
Cố Du trợn mắt, quay đầu nhìn Dịch Huyên, cười nói: “Đừng nói là cậu nghĩ tớ không đi đấy nhé?”
“Không phải, chỉ là tớ thấy cậu bị ép quá, tám chín mười phần là sẽ không làm nữa.” Nếu không cũng sẽ không chịu tăng ca, cũng không sảng khoái đồng ý đến Thịnh Thế Vương Triều chơi như vậy. Dựa theo tính tình của Cố Du, thì ban ngày liên tục tăng ca, thì buổi tối sẽ lựa chọn về nhà nghỉ ngơi.
“Chỉ có cậu hiểu tớ.” Cố Du thở dài: “Dù sao lần này tớ đã quyết đi rồi, tớ không nghĩ sau này tớ sẽ ngu ngốc như bây giờ.”
“Đúng ra cậu nên sớm nghĩ như vậy.” Dịch Huyên cảm thấy vui mừng thay cho Cố Du: “Cậu cũng không phải không có năng lực, bao nhiêu công ty tốt đều cầu mong người tài.”
“Ai da!” Cố Du bất lực: “Thành phố này đầy nhân tài, người như tớ ra đường vớ đại cũng có.”
Dịch Huyên liếc mắt, cũng lười trấn an Cố Du: “Không sao, cùng lắm thì cậu đi theo tớ, tớ sẽ tạo cơ hội kiếm tiền cho cậu.”
“Đi với cậu thì làm được gì?”
“Cho cậu đi đóng phim.”
“Tuổi tớ thì đóng phim gì được nữa?”
Hiện tại giới giải trí cũng toàn là các cô gái nhỏ mười mấy hai mươi tuổi, cô sắp đến ngưỡng đầu ba rồi.
Dịch Huyên nói hợp tình hợp lý: “Cậu có thể diễn vai mẹ của nhân vật chính, ha ha ha.”
Cố Du quay đầu nói với chuyên viên mát xa: “Có thể dừng một chút được không, tôi muốn qua đó đánh người.”
Dịch Huyên cũng không sợ hãi: “Đi nói với ông chủ các cô một tiếng, có người đòi đánh nhau nè.”
Một chuyên viên mát xa tưởng thật, nói: “Ông chủ bọn tôi bận rộn nhiều việc lắm.”
“Bận việc gì?” Cố Du thuận miệng hỏi.
Chuyên viên mát xa: “Chỉnh đốn nội bộ.”
Cố Du: “Ừ.”
Trong đầu cô không ngừng xoay quanh vấn đề mèo bắt chuột mà Dịch Huyên nói tới, sau đó rùng mình một cái.