“ Ta đọa tiên toàn bộ là bởi vì một người, ta và hắn đều là một trong ngũ đại thượng tiên, ngay từ cái nhìn đầu tiên ta đã đem lòng yêu thương hắn.” Hạ Tử Huân dường như đã hoàn toàn chìm trong hồi ức.
“ Thế nhưng người nọ lại là một người không có tâm, vì để hắn chú ý tới ta, ta vì hắn chặn thiên kiếp đầu tiên của hắn. Thế nhưng hắn một chút cũng không hiểu tình cảm ta giành cho hắn, hắn cũng thay ta hứng chịu thiên kiếp của ta, ta khi ấy vô cùng mất hứng.” Nói tới chỗ này Hạ Tử Huân ngôn từ thể hiện rõ sự kích động của bản thân.
“ Ta không cần hắn trả nợ cho ta, ta chỉ hy vọng hắn chú ý tới ta, hết tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác, lòng ta cứ như vậy khổ đau, khi ta thực sự cho rằng hắn là một kẻ vô tâm vô phế, hắn lại đi thu Hoa Thiên Cốt làm đồ đệ.” Nói tới chỗ này nàng nhìn thoáng qua hai người đang đứng trước mặt.
“ Thế nhưng, các ngươi có biết hay không, Hoa Thiên Cốt là sinh tử kiếp của Bạch Tử Họa, các ngươi nói xem có chuyện nào buồn cười hơn chuyện này nữa không, ha ha ha …” Nói tới đây Hạ Tử Huân bắt đầu điên cuồng cười to, nàng cười càng lúc càng điên cuồng, nhưng giọng cười kết hợp với sắc mặt lại một màu vô cùng thê lương.
“ Ngươi nói cái gì? Tiểu bất điếm nhi là sinh tử kiếp của Bạch Tử Họa?” Sát Thiên Mạch kích động tiến lên một bước.
Hạ Tử Huân bật đầu: “ Hắn tình nguyện lưu một khối bom nổ chậm như vậy bên người, cũng không chịu nhìn ta nhiều hơn một cái. Các ngươi nói, đây là vì sao?”
“ Ta hỏi ngươi, những điều ngươi nói là thật hay giả!”
Có lẽ là đoạn trí nhớ kia đã xé toạc vết thương trong tâm trí nàng, Hạ Tử Huân lâm vào điên cuồng, thần trí đã bắt đầu không rõ ràng.
Hoa Mãn Lâu thấy tình thế có vẻ không ổn mau chóng độ một tia tiên khí giúp Hạ Tử Huân tỉnh táo.
“ Hoa Thất Đồng, chúng ta không thể để tiểu bất điếm nhi ở lại bên cạnh Bạch Tử Họa, hắn là sinh tử kiếp của nàng!”
Hoa Mãn Lâu gật đầu, trên mặt hắn đã không còn nét tươi cười quen thuộc. Sinh tử kiếp sao?
Lúc này Hoa Thiên Cốt đang ở trong Tuyệt Tình Điện, nàng đang cao hứng nhìn ngó chung quanh.
“ Đây là chỗ ở của sư phụ.” Hoa Thiên Cốt mang vẻ mặt hạnh phúc nói, nghĩ tới bản thân có thể sớm chiều ở chung với sư phụ Bạch Tử Họa, Hoa Thiên Cốt bỗng nhiên cảm thấy chính mình là con người hạnh phúc nhất thế giới.
“ Ca ca, sao huynh lại tới đây?” Hoa Thiên Cốt đột nhiên phát hiện Hoa Mãn Lâu đang đứng ở góc sân, điều này làm cho nàng thoáng giật mình một cái.
Nàng lặng lẽ chạy tới bên người Hoa Mãn Lâu, lúc sắp sửa tới gần, nàng thoáng cái nhảy bổ vào trong lòng Hoa Mãn Lâu.
“ Tiểu bất điểm nhi, sao trong mắt muội chỉ có ca ca nhà muội? Muội không nhìn thấy ta sao?” Sát Thiên Mạch có chút ủy khuất không biết tại sao nói.
“ Tỷ tỷ, thế nào mà cả tỷ cũng tới?” Hoa Thiên Cốt ngượng ngùng thè lưỡi.
“ Tỷ tỷ đến để đưa muội đi. Cái chỗ này thì có cái gì tốt, cũng không cần sống cùng Bạch Tử Họa nữa, theo ca ca và tỷ tỷ rời khỏi chỗ này có được hay không?”
“ Tỷ tỷ, tỷ đang nói gì vậy, tại sao Tiểu Cốt nghe mà không hiểu gì cả, Tiểu Cốt đã phát thệ là cả đời này sẽ làm đồ đệ cảu sư phụ, Tiểu Cốt không muốn đi.” Hoa Thiên Cốt bị mấy lời không rõ ý nghĩa của Sát Thiên Mạch quay cho vòng vòng.
“ Không được, hôm nay muội nhất định phải theo tỷ tỷ rời đi, tiểu bất điếm nhi, muội có biết hay không, muội là Bạch Tử Họa …”
“ Thiên Mạch.” Hoa Mãn Lâu đột nhiên lên tiếng ngắt lời Sát Thiên Mạch đang định nói.
Hắn ra dấu nhìn Sát Thiên Mạch gật đầu một cái, Sát Thiên Mạch không cam lòng chút nào nhưng vẫn phải đem lời nói nuốt xuống, hôm nay kể cả Hoa Mãn Lâu có ngăn cản hắn như thế nào thì hắn cũng phải mang Hoa Thiên Cốt đi.
Hoa Mãn Lâu sờ sờ đầu bánh bao của Hoa Thiên Cốt: “ Tiểu Cốt, theo ca ca rời đi có được hay không?”
Không biết tại sao mà cả Hoa Mãn Lâu và Sát Thiên Mạch đều có những phản ứng kỳ quái, Hoa Thiên Cốt vẫn lắc đầu: “ Ca ca, tỷ tỷ, muội không biết hai người hiểu lầm chuyện gì, nhưng sư phụ đối với ta rất tốt.”
“ Cái kẻ lạnh như băng kia có cái gì mà tốt!” Sát Thiên Mạch hơi chút khinh thường nói.
“ Sư phụ rất tốt!” Hoa Thiên Cốt theo bản năng phản bác lại, thanh âm vì kích động nên khá lớn.
Nàng là người thứ hai dám hét vào mặt Sát Thiên Mạch.
Tình huống trước mặt không khác gì so với ký ức trước kia, hôm đó người nọ cũng hét vào mặt hắn như thế. Sát Thiên Mạch trực tiếp ngốc lăng tại chỗ.
“ Tỷ tỷ, muội xin lỗi.” Hoa Thiên Cốt thành tâm nói, nhưng nàng không thể tưởng tượng được nàng đã gây ra tổn thương khó thể khép lại được.
Hoa Mãn Lâu cầm lấy tay của Sát Thiên Mạch: “ Thiên Mạch”. Hắn nhẹ nhàng hô …
“ Ta không có chuyện gì cả.” Hoa Mãn Lâu tới gần khiến Sát Thiên Mạch cảm thấy bình tĩnh hơn.
“ Tiểu Cốt, tỷ tỷ không muốn mất đi muội, muội theo tỷ tỷ đi có được hay không?” Sát Thiên Mạch dùng giọng khàn khàn khẩn cầu nàng.
Hoa Thiên Cốt trầm mặc không nói.
Cuối cùng vẫn là tâm Hoa Mãn Lâu mềm hơn, hắn không biết lần mềm lòng này của hắn là đúng hay sai.
Hắn ngồi chồm hổm xuống. Lấy tay xoa đầu Hoa Thiên Cốt. Lòng bàn tay chợt thấy ẩm ẩm, đó là nước mắt của Hoa Thiên Cốt.
“ Tiểu Cốt, nếu là Bạch Tử Họa khi dễ muội, muội nhất định không phải nhẫn nhịn, nhất định là phải tìm tới ca ca nghe rõ không?”
Không nghĩ tới Hoa Mãn Lâu sẽ nói như vậy, Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu lên: “ Ca ca …” Thanh âm của nàng có chút nghẹn ngào.
Chỉ khi mất đi thì ta mới biết nó đáng quý tới nhường nào, nàng thực sự sợ là Hoa Mãn Lâu sẽ ép nàng phải lựa chọn một trong hai giữa sư phụ và ca ca.
Hoa Mãn Lâu ôn nhu cười, lấy tay lau đi nước mắt cho Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt dùng sức gật đầu.
“ Hoa Thất Đồng …” Sát Thiên Mạch vừa muốn mở miệng, Hoa Mãn Lâu đã đứng dậy cầm lấy tay của hắn.
Hắn phất tay gọi mây, ở bên tai Sát Thiên Mạch khẽ nói: “ Nghe ta giải thích.”
Hoa Mãn Lâu quay đầu về phía Hoa Thiên Cốt cười cười, sau đó xoay người ly khai. Sau này nhớ lại một màn này, Hoa Mãn Lâu cũng không biết bản thân có nên hối hận hay không, chỉ vì quyết định này của hắn đã kéo theo bao nhiêu người phải thống khổ theo, thế nhưng không có một màn thống khổ này, hắn cũng không biết bản thân có được hạnh phúc như hôm nay không.
“ Ngươi biết Bạch Tử Họa là sinh tử kiếp của tiểu bất điếm nhi vì sao còn không để cho ta mang nàng rời đi.”
Hoa Mãn Lâu thở dài một hơi.
“ Thiên Mạch, nếu ta là sinh tử kiếp của ngươi, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?”
Sát Thiên Mạch ngẩn tò te tại chỗ.
“ Sinh tử kiếp trong mắt bản quân chẳng là cái gì cả.” Sát Thiên Mạch có chút mất tự nhiên mà nói.
Hoa Mãn Lâu nở nụ cười: “ Nếu Sát Thiên Mạch ngươi là sinh tử kiếp của ta, ta cũng sẽ không rời đi.”
“ Hoa Mãn Lâu, ngươi có biết bản thân mình đang nói gì hay không?” Sát Thiên Mạch đứng trước mặt Hoa Mãn Lâu hỏi.
Hoa Mãn Lâu gật đầu: “ Lời nói của ta ta đương nhiên phải biết.”
Sát Thiên Mạch tâm kinh hoàng không ngừng, hắn cảm giác được khóe miệng của mình sắp không kìm chế nổi mà giương lên.
Sát Thiên Mạch bật người xoay sang chỗ khác: “ Khục khục, Thất Sát Điện có việc, ta đi về trước.” Dứt lời Sát Thiên Mạch triều hồi phượng hoàng lửa bay đi mất.
Hoa Mãn Lâu vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ đứng nguyên tại chỗ, hắn không rõ Sát Thiên Mạch đến tột cùng là có ý gì. Khi hắn còn chưa kịp cảm nhận tâm tình của Sát Thiên Mạch, hắn đã vội vã ly khai.
“ Chẳng lẽ mình nói còn chưa đủ rõ ràng hay sao?” Hoa Mãn Lâu suy nghĩ một chút, ba từ thổ lộ rõ ràng hơn, hắn tới bây giờ vẫn chưa có dũng khí nói ra miệng.
Cũng giống như Sát Thiên Mạch, quan trọng hơn cả việc xác nhận quan hệ, Hoa Mãn Lâu càng sợ chính là mất đi mối quan hệ này.
Thế nhưng hắn có hay không nên nói rõ ràng hơn một chút, rốt cuộc là từ bao giờ người kia đã đi vào tâm trí hắn sâu tới vậy. Ngay tới cả Hoa Mãn Lâu cũng không rõ nữa, chỉ biết tới lúc hắn nhận ra, thì hình bóng ấy trong trái tim đã không thể xóa nhòa.
“ Sát Thiên Mạch, kể cả ngươi là sinh tử kiếp của ta, ta cũng cam nguyện bồi bạn bên cạnh ngươi, vì ngươi mà bỏ qua thế giới của mình.”