“ Không biết ca ca đã hống tỷ tỷ xong chưa?” Hoa Thiên Cốt nhíu chặt đôi mày thanh tú lại, một đường đi thẳng, đương nhiên sau đó nàng lại hoa hoa lệ lệ lạc đường.
Không biết trời xui đất khiến thế nào mà chỉ cần Hoa Thiên Cốt nàng lạc đường nhất định sẽ gặp Bạch Tử Họa.
Dưới ánh trăng, bóng người thanh tao tuyệt mỹ ở trong không trung múa kiếm.
Kiếm khí trong tay người nọ dường như đã có được sinh mạng, xoay tròn chạy xung quanh hắn, làn gió cuốn quanh nâng đỡ cho những bước chân, trong khoảnh khắc đó khiến cho người ta sản sinh ra một loại ảo giác, phảng phất như hắn đang cưỡi gió trở lại.
Hoa Thiên Cốt cứ như vậy ngây người ngắm nhìn.
“ Lại lạc đường?” Thanh âm vẫn như cũ lạnh lẽo bức người, thế nhưng tỷ mỉ nghe kĩ lại hàm chứa tiếng cười.
Hoa Thiên Cốt vẫn chưa thoát ra khỏi trạng thái ngốc lăng.
Bạch Tử Họa nhẹ nhàng co duỗi bàn tay của mình, giống như đang kiềm chế xung động muốn xoa xoa cái đầu nhỏ của Hoa Thiên Cốt.
“ Khục … Khục … Khục …” Bạch Tử Họa hắng giọng một cái, Hoa Thiên Cốt mới phục hồi tinh thần lại.
“ Tôn Thượng!” Hoa Thiên Cốt tỉnh hồn thấy Bạch Tử Họa đã đứng ở trước mặt mình từ lúc nào, không khỏi khẩn trương.
Bạch Tử Họa đột nhiên cầm lấy cổ tay của Hoa Thiên Cốt, trong băng lãnh tựa hồ nhiều thêm vài phần ôn nhu ấm áp ôn độ nhượng Hoa Thiên Cốt cả người hồng thấu.
“ Thương thế của ngươi tốt hơn rồi.” Bạch Tử Họa nghiêm tú bắt mạch cho Hoa Thiên Cốt rồi phán.
“ Thị! Ta nhất định sẽ trở thành Tôn Thượng đồ đệ.” Hoa Thiên Cốt to giọng đáo lại, có lẽ là quá mức khẩn trương, Hoa Thiên Cốt lại phun hết những điều thật tâm mong muốn.
Đợi tới khi nàng kịp phản ứng lại, cả người lập tức đỏ bừng, nàng nhanh chóng cúi đầu đồng thời bắt đầu tự lừa mình dối người niệm: “ Tôn Thượng nhất định sẽ không phát hiện, nhất định sẽ không phát hiện, làm sao bây giờ … Thật là mất mặt …”
Một nụ cười mỉm thoáng qua trên gương mặt Bạch Tử Họa rồi lại nhanh chóng tan biến, khiến cho người nhìn tưởng rằng hắn chưa từng cười qua.
“ Ngự khiếm thuật luyện tới đâu rồi?”
Hoa Thiên Cốt tui ngỉu cúi thấp đầu tới không thể thấp hơn được nữa, cũng bởi vì nàng thụ thương đã làm chậm trễ không biết bao nhiêu chương trình học, tuy nàng đã rất cố gắng ngày đêm nỗ lực bù lại nhưng kết quả vẫn cứ xếp thứ nhất từ dưới đếm lên.
Bạch Tử Họa một tay ôm Hoa Thiên Cốt vào lòng, ngụ kiếm bay lên: “ Ngưng khí mà thăng, nín thở rơi thẳng, phân thần mà nhảy lên, ngưng thần có thể trốn.”
Kiếm chợt cao chợt thấp, lúc nhanh lúc chậm, trên không trung vẽ ra những đường cong xinh đẹp, kiếm động đậy từng nhịp theo khẩu quyết của Bạch Tử Họa, Hoa Thiên Cốt ở trong ngực hắn cũng đang thập phần chăm chú lắng nghe.
Kiếm nhẹ nhàng chậm chạp rơi xuống đất, Bạch Tử Họa ôm Hoa Thiên Cốt từ từ chạm đất sau thì xoay người lui về phía sau.
“ Cứ đi thẳng đường phía trước là sẽ tới Hợi Điện.” Bạch Tử Họa cũng không có nhiều lời, liền xoay người rời đi.
Hoa Thiên Cốt dùng sức gật đầu, nàng lớn tiếng hô: “ Tôn Thượng, Tiểu Cốt nhất định sẽ trở thành đồ đệ của người.”
Bạch Tử Họa dừng bước một chút, sau đó lại tiêu sái dời đi.
Có Bạch Tử Họa chỉ điểm, hơn nữa lại có Hoa Mãn Lâu không tiếc tiên khí giúp nàng trị thương, bản lĩnh ngự kiếm của Hoa Thiên Cốt đột nhiên tăng mạnh.
“ Mẫu thân, người thế nào còn chưa đi ngủ?” Nửa đêm Đương Bảo đột nhiên tỉnh giấc nhìn Hoa Thiên Cốt còn chưa đi ngủ hỏi.
“ Đường Bảo, ngày mai là Tiên Kiếm đại hội rồi, ta khẩn trương tới không sao ngủ được, làm sao bây giờ.” Hoa Thiên Cốt bất đắc dĩ nói, nàng cũng muốn đi ngủ để có tinh thần mai thi đấu lắm chứ bộ.
“ Ai. Mẫu thân, người thật chẳng có chút tiền đồ nào mà?” Người đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn có thể vì mấy sự tình cỏn con và mà khẩn trương tới không ngủ được.
Hoa Thiên Cốt tự biết mình biết ta cúi gằm: “ Ta quả thực là một kẻ không có tiền đồ nah. Đường Bảo, con nói xem, ta nên làm như thế nào bây giờ!” Sốt ruột tới nỗi nói năng loạn xạ, Hoa Thiên Cốt càng nghĩ càng tức tới phát điên,
“ Mẫu thân, người tới chỗ của ca ca đi, Đường Bảo thật sự rất buồn ngủ …” Còn chưa nói hết câu, Đường Bảo đã lăn ra ngủ.
Hoa Thiên Cốt suy nghĩ một chút, cảm thấy ý tưởng này thật sự không tệ lắm, Hoa Mãn Lâu luôn có cách làm cho nàng an tâm.
“ Ca ca, huynh đã đi ngủ chưa?” Hoa Thiên Cốt ở bên ngoài của sổ phòng Hoa Mãn Lâu nhỏ giọng nói.
Cửa nhẹ nhàng đẩy ra, Hoa Mãn Lâu tươi cười: “ Tiểu Cốt, làm sao vậy?”
Vừa nghe thấy thanh âm ôn nhu quen thuộc, Hoa Thiên Cốt lập tức cảm thấy an lòng không ít.
Nàng vừa nghĩ vừa nhào vào trong lòng của Hoa Mãn Lâu, để quanh thân ám lại mùi hoa nhàn nhạt, mùi thương chỉ thuộc về Hoa Mãn Lâu.
“ Ca ca, Tiểu Cốt khẩn trương tới nỗi không tài nào ngủ được.” Nàng dùng sức ôm chặt, mùi hương trên người ca ca thật là thơm nha.
Hoa Mãn Lâu cười cười ôm Hoa Thiên Cốt vào trong ngực: “ Ca ca hát cho muội nghe một bài ở quê hương của ca ca được không?”
Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu nhìn Hoa Mãn Lâu, vẻ mặt hạnh phúc gật đầu.
Thanh âm ôn nhu vang lên, ca từ của bài hát này tựa như Hoa Mãn Lâu vậy. Ôn nhu như nước thấm đẫm vào lòng người. Thực ấm áp …
Hoa Thiên Cốt cứ như vậy ở trong lòng Hoa Mãn Lâu từ từ tiến vào mộng đẹp, khóe miệng vẫn còn vương lại nụ cười ngọt ngào mê say.
Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng ôm lấy Hoa Thiên Cốt, hướng chỗ ở của nàng đi đến.
Hoa Mãn Lâu vừa mới đi, người trong phòng liền mở mắt.
Tiếng ca như vậy, Đông Phương Úc Khanh chưa từng nghe qua, thanh âm như gió xuân phất qua, mặc dù chỉ nghe một lần nhưng khiến người ta suốt đời khó quên.
“ Hoa Mãn Lâu, ngươi rốt cục là một người như thế nào?”
Đêm nay định trước là không thể chợp mắt.
Cuối cùng thì Tiên Kiếm đại hội cũng đã tới.
Hoa Thiên Cốt tuy rằng vẫn cứ khẩn trương nhưng cuối cùng nàng cũng có thể phát huy hết thực lực của mình, lọt vào danh sách bốn người mạnh nhất.
Đối thủ cuối cùng của nàng là Nghê Mạn Thiên, chỉ cần nàng thắng được Nghê Mạn Thiên, Hoa Thiên Cốt nàng sẽ có cơ hội lớn hơn để thành đệ tử của Bạch Tử Họa.
Ma Nghiêm hừ lạnh một tiếng, nhìn thấy hai người sẽ lập tức đối chiến là Hoa Thiên Cốt và Nghê Mạn Thiên, hắn thật sự không nghĩ tới Hoa Thiên Cốt lại có bản lĩnh cao như vậy. Chẳng biết tại sao hắn lại có cảm giác chán ghét tới cực điểm đối với Hoa Thiên Cốt, hắn tổng cảm giác rằng người này có điểm gì đó bất thường.
Hắn quay đầu lại nhìn Bạch Tử Họa: “ Sư đệ, đệ nói xem, trong hai người này ai sẽ là người chiến thắng?”
Bạch Tử Họa vẫn giữ nguyên gương mặt vô diện biểu tình, nhìn xuống phía dưới đại điện náo nhiệt cực điểm, hồi lâu mới nói: “ Sư huynh muốn ai thắng?”
Ma Nghiêm không nói gì, thế nhưng ánh mắt lại dừng ở trên người của Nghê Mạn Thiên.
Nghê Mạn Thiên là Bồng Lai Đảo đảo chủ thiên kim, nếu có thể trở thành Trường Lưu Sơn đời thứ một trăm hai mươi bảy đệ tử tất nhiên là đối với Trường Lưu Sơn trăm lợi vô hại.
Bạch Tử Hoa cũng không quan tâm Ma Nghiêm nghĩ như thế nào, hắn nhìn hai người dưới đài, mắt bỗng nhiên mở to một chút.
“ Dĩ nhiên là Bích Lạc Kiếm.”
Bích Lạc Kiếm, là một trong những thanh kiếm lợi hại nhất của Bồng Lai Đảo. Bên trong thanh kiếm ẩn chứa nguồn linh lực vô tận, kiếm khí bức người, trong vòng mười trượng có thể đả thương đối thủ trong vô hình. Bên ngoài lại không gây ra cho đối phương bất kỳ vết thương nào cũng có thể khiến cho toàn bộ tâm mạch của đối thủ bị vỡ nát. Mà kiếm khí bao quanh người cầm kiếm lấy người cầm kiếm làm trung tâm, người bên ngoài vô pháp tiếp nhận. Kiếm này lực sát thương quá lớn, lệ khí lại quá nặng, những vong hồn dưới kiếm nhiều lắm lại thủy chung không dời đi, sở dĩ thanh kiếm này vẫn làm vật trấn phái nấp ở Tàng Kiếm Các của Bống Lai Đảo.
Xem ra lần này Nghê Mạn Thiên cũng không phải đơn thuần muốn dành được thắng lợi, nàng ta là muốn một trận đấu sinh tử ngươi chết ta sống với Hoa Thiên Cốt.
Mọi người xung quanh đều nhìn ra sự lợi hại của Bích Lạc Kiếm, trong lòng không khỏi thầm than, chỉ sợ Nghê Mạn Thiên trong lòng có một tia bất hảo, trận tỷ thí này sẽ có thương vong nghiêm trọng.
Thế nhưng cái mà Nghê Mạn Thiên hết lần này tới lần khác muốn lại chính là thương vong.
Trong Kiếm Tiên đại hội tất nhiên là Hoa Mãn Lâu không được có mặt trên đấu trường, chỉ cần trong trận tranh tài cũng bị thương, sau đó vờ như lỡ tay giết chết Hoa Thiên Cốt, người nọ ôn nhu như vậy, nhất định sẽ tha thứ cho nàng.
Nghê Mạn Thiên nghĩ như vậy, tự cho là kế hoạch vô cùng hoàn mĩ, tự nhiên dốc hết toàn lực ra đấu với Hoa Thiên Cốt.
Tràng diện tranh đấu thập phần kịch liệt, có lẽ không nghĩ tới Hoa Thiên Cốt lại lợi hại như vậy, dưới sự nóng lòng cầu toàn Nghê Mạn Thiên cư nhiên xuất sử ám khí.
Nàng ngự kiếm so ra kém Hoa Thiên Cốt, nhưng pháp lực lại nhỉnh hơn Hoa Thiên Cốt vài phần.
Lục quang lóe lên, Hoa Thiên Cốt nghiêng đầu né tránh. Bích Lạc Kiếm đâm thẳng vào bụng trái của Hoa Thiên Cốt, trong khoảnh khắc gặp máu của Hoa Thiên Cốt, nhất thời lục quang yếu đi hẳn.
Dưới khán đài thất kinh. Trọng tài thấy hai người lấy hình thức đối chiến liều mạng như vậy liền muốn lay động chuông tạm dừng cuộc chiến, Ma Nghiêm thấy thế lại phất tay ngăn cản, tiếp tục lạnh nhạt nhìn tình huống bên dưới.
Hoa Thiên Cốt vẫn rơi, nhưng Nghê Mạn Thiên lại chùn bước không dám đuổi tới. Bích Lạc Kiếm trong tay nàng thế nhưng đã từ từ mất đi lục quang, biến thành phế liệu.
Nghê Mạn Thiên kinh hãi. Tại sao có thể như vậy?
Hoa Thiên Cốt trước đây vốn cả hoa cỏ bình thường nàng cũng không được chạm vào, vừa đụng tới liền héo rũ, huống hồ là máu! Kiếm khí của Bích Lạc Kiếm cuối cùng vẫn không có thể đánh lại lệ khí từ Hoa Thiên Cốt.
Lúc này Hoa Thiên Cốt đã khôi phục thần trí, nàng dốc toàn lực liều mạng ngăn cản, trong đầu Hoa Thiên Cốt chỉ còn lại một ý niệm duy nhất là không thể thua được.
Nghê Mạn Thiên lại đuổi sát không buông, Hoa Thiên Cốt hôm nay phải chết, giữa lúc nàng muốn dùng tiên khí đưa Hoa Thiên Cốt vào chỗ chết, ngay lập tức có hai cỗ tiên khí cùng nhau đánh lên tiêu trừ tiên khí của nàng.
Nghê Mạn Thiên kinh hãi, ngẩng đầu lên nhìn thấy hai thân bạch y, không ai khác là Bạch Tử Họa và Hoa Mãn Lâu.