Tiếng đàn dừng lại. Đông Phương Úc Khanh sử sốt, vẻ mặt không hiểu nhìn Hoa Mãn Lâu.
“ Đông Phương huynh, xin lỗi, tại ạ hiện tại có chút việc gấp, tại hạ xin đi trước một bước.’’ Hoa Mãn Lâu đứng dậy.
“ Rượu này ta còn chưa có uống xong.’’ Đông Phương Úc Khanh híp mắt, làm cho người ta không thấy được cảm xúc thật sự nơi khóe mắt.
“ Xin lỗi.’’ Hoa Mãn Lâu vẻ mặt áy náy nói tới, hắn nhẹ nhàng nắm chặt tay trái của chính mình.
“ Mà thôi mà thôi, bữa này coi như ngươi thiếu ta.’’ Kỳ thực uống rượu cho tới lúc này, Đông Phương Úc Khanh có thể nói là đã tận hứng rồi, hiện tại để Hoa Mãn Lâu rời đi, lại có thể bán cho hắn một cái nhân tình tội gì không làm.
Tuy rằng mới vừa gặp mặt, thế nhưng khi ngẫm nghĩ tới lần gặp mặt tiếp theo, Đông Phương Úc Khanh vẫn cảm thấy trong lòng hết sức thoải mái.
“ Cảm tạ.’’ Hoa Mãn Lâu cười nói đối với Đông Phương Úc Khanh, tuy rằng việc này không phải việc gì đáng để cảm tạ.
Trong rùng cây cách đó không xa, Hoa Thiên Cốt đang cố gắng học tập ngự kiếm. Tiên kiếm đại hội nháy mắt sẽ tới, nàng phải gia tăng luyện tập mới được.
Hoa Thiên Cốt cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo quan sát mình từ phía sau, nàng bỗng nhiên quay đầu lại. Chỉ thấy một con người xinh đẹp tuyệt mỹ đang đứng đó, trong mắt quang ba lưu động, như có điều gì đó đang suy tính sâu xa khi thấy nàng.
“ Tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?” Hoa Thiên Cốt hưng phấn chạy đến bên người Sát Thiên Mạch.
“ Tiểu bất điếm nhi, tỷ tỷ tới thăm muội mọt chút, thương thế của muội đã đỡ hơn chưa?” Nhìn khuôn mặt tươi cười của Hoa Thiên Cốt, sự không hài lòng ban nãy liền tiêu tan ngay lập tức. Qủa nhiên khi tâm trạng không tốt thì tìm tiểu bất điếm nhi là một lựa chọn vô cùng chính xác.
“ Tỷ tỷ, hình như tỷ có điều gì đó không vui đúng không?” Hoa Thiên Cốt mở đôi mắt to tròn của nàng nhìn Sát Thiên Mạch, tuy rằng khi mất hứng tỷ tỷ vẫn cứ đẹp, thế nhưng nàng càng thích nụ cười của Sát Thiên Mạch khi vui hơn.
“ Hanh. Tỷ tỷ rất vui vẻ mà.’’ Đôi mắt xinh đẹp của Sát Thiên Mạch khẽ híp lại một chút, người nào đó ở trong đêm uống rượu đánh đàn, bộ dáng vui vẻ như không. Tại sao lại phải tức giận? Chính hắn mới không có mất hưng đâu! >.<
Bất quá người nọ dường như chưa bao giờ đánh đàn cho mình nghe qua, còn có kẻ đáng ghét bộ dáng như thư sinh bên cạnh là ai cơ chứ.
“ Tỷ tỷ, tỷ tỷ.’’ Hoa Thiên Cốt kéo kéo ống tay áo của Sát Thiên Mạch, ô ô, biểu tình lúc này của tỷ tỷ thật là dọa người nha.
“ Thiên Mạch.’’ Một thanh âm ôn nhu vang lên.
“ Ca ca, sao huynh lại tới đây?” Không biết vì sao nhưng lúc này Hoa Thiên Cốt nhìn thấy Hoa Mãn Lâu như nhìn thấy cứu tinh của cuộc đời vậy.
“ Tỷ tỷ hình như đang không vui nha.” Hoa Thiên Cốt lặng lẽ chuồn tới bên người Hoa Mãn Lâu tố khổ.
Hoa Mãn Lâu cười khổ một cái, hắn đương nhiên biết vì sao Sát Thiên Mạch lại không vui, bằng không hắn cũng sẽ không vội vàng chạy tới.
“ Tiểu bất điếm nhi, tỷ tỷ rất vui vẻ, ha ha.” Sát Thiên Mạch cười như không cười liếc mắt trừng Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu bất đắc dĩ cười cười: “ Tiểu Cốt, ca ca và tỷ tỷ có chuyện trọng yếu cần bàn bạc, muội đi về trước có được hay không?”
Hoa Thiên Cốt gật đầu: “ Ca ca, cố gắng lên!” Nói xong cũng nhanh chóng ly khai.
Thấy Hoa Thiên Cốt dời đi, Sát Thiên Mạch cũng xoay người định ly khai.
Không ngờ lại bị Hoa Mãn Lâu kéo lại.
“ Muốn đi đâu?”
“ Khứ Hoa Đảo bả hoa toàn bộ bào liễu.” ( BL: thứ lỗi cho ta câu này ta ko hiểu.”
Hoa Mãn Lâu nở nụ cười, sau đó nhẹ nhàng thở dài một hơi: “ Nếu Thiên Mạch thích nghe đàn, ta đây liền đàn cho ngươi nghe được không?”
“ Bản Quân không hiếm lạ tiếng đàn của ngươi.” Luôn luôn tùy tính nhưng ở trước mặt Hoa Mãn Lâu Sát Thiên Mạch lại luôn khẩu thị tâm phi nghĩ một đằng nói một nẻo.
“ Hóa ra là như thế a.” Thanh âm của Hoa Mãn Lâu có chút thất lạc: ‘‘ Vậy ta đi trước đây.’’
‘‘ Hoa Thất Đông, ngươi đứng lại đó cho ta.’’ Bỗng nhiên Sát Thiên Mạch xoay người, lại nhìn thấy vẻ mặt cười cợt của Hoa Mãn Lâu.
‘‘ Hoa Mãn Lâu!’’ Sát Thiên Mạch nâng cao ngữ điệu, đột nhiên có cảm giác bị người bỡn cợt trêu chọc.
Hoa Mãn Lâu liền dùng ngón út của chính mình ôm trọn lấy ngón út của Sát Thiên Mạch. Sau đó cũng đem cả người Sát Thiên Mạch ôm vào trong lòng.
Chỉ một thoáng Sát Thiên Mạch liền ngây ngẩn cả người.
‘‘ Ngươi vui, ngươi buồn, ngươi tức giận. Ta đều có thể cảm nhận được, Sát Thiên Mạch, đến tột cùng ngươi đã làm gì đối với ta?’’ Hoa Mãn Lâu ở bên tai của hắn nhẹ nhàng nói.
Những từ ngữ kia tự nhiên rơi vào trong lòng của Sát Thiên Mạch. Chẳng biết tại sao, mặc kệ Sát Thiên Mạch có bao nhiêu tức giận, nhưng chỉ cần Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng nói mấy câu thì hắn sẽ nguôi giận.
Sát Thiên Mạch thoáng cái đẩy ra Hoa Mãn Lâu, đôi tai tinh xảo tựa hồ có chút ửng đỏ: ‘‘ Hoa Thất Đồng, ngươi đừng quên mạng của ngươi là do bản quân cứu, ngươi là của bản quân.’’
Hoa Mãn Lâu cười cười. Không nói gì tức là cam chịu.
Cái này có thể nói là có khổ cũng không dám nói.
Sát Thiên Mạch cảm thấy trên mặt càng lúc càng khô nóng, chẳng làm sao mà giảm bớt được tâm tình.
Xa xa đột nhiên vang lên thanh âm kẽo kẹt phá vỡ không gian yên tĩnh.
‘‘ Là ai!’’ Sát Thiên Mạch có chút bất mãn hỏi, đang muốn vận khí đánh tới, lại bị Hoa Mãn Lâu ngăn lại.
‘‘ Là bằng hữu của Tiểu Cốt.’’
‘‘ Xã như vậy mà ngươi cũng biết?’’
‘‘ Mắt nhàn không thấy, tự nhiêu mũi sẽ nhạy bén hơn rất nhiều.’’
Sát Thiên Mạch nhìn một chút đôi mắt của Hoa Mãn Lâu tuy không hề có thần thái nhưng vẫn xinh đẹp như cũ, hắn có thể giúp Hoa Mãn Lâu khôi phục thị lực, thế nhưng như vậy sẽ khiến cho Hoa Mãn Lâu trở thành đọa tiên. Việc đó đối với một người trời sinh tiên cốt như Hoa Mãn Lâu là một chuyện không thể nào.
Ở một bên Nghê Mạn Thiên ngốc lăng nhìn Sát Thiên Mạch, khuôn mặt xinh đẹp như vậy khiến cho thiên địa vạn vật xung quanh đều phải ảm đạm thất sắc.
Nhìn bộ dáng Nghê Mạn Thiên ngây ngốc, Sát Thiên Mạch cười tươi vỗ về hai gò má của mình, chậc chậc lại thêm một người bị khuôn mặt xinh đẹp của bản Ma Quân làm cho mê hoặc.
Tỉnh hồn lại Nghê Mạn Thiên lập tức chạy ra xa, bất quá lần này cũng vẫn là chạy vì bị kinh hoàng.
Biểu tình của Hoa Mãn Lâu ôn nhu như vậy Nghê Mạn Thiên chưa bao giờ thấy qua, tuy rằng biết ánh mắt của hắn hoàn toàn không thấy gì, thế nhưng lúc hướng tới Sát Thiên Mạch, ánh mắt kia cơ hồ đều tràn ngập nhu tình.
Nguyên lai người đó đã có người trong lòng, Nghê Mạn Thiên nàng không cam lòng. Vì sao một cơ hội nho nhỏ cũng không cho nàng, từ nhỏ tới lớn Nghê Mạn Thiên luôn luôn được mọi người sủng ái nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, đi tới đâu cũng được vạn người kính ngưỡng.
Thế nhưng chỉ có duy nhất lần này là nàng thua. Không đúng, nàng còn không có bắt đầu, nàng còn chưa có bắt đầu đâu, chỉ cần người đó còn chưa có thê tử thì nàng vẫn còn có cơ hội? Cho dù không thể làm thê tử của người kia thì làm muội muội của người đó cũng được.
Đúng, tất cả là tại Hoa Thiên Cốt, tại sao tất cả những gì nàng ta có đều hơn nàng, dựa vào cái gì mà nàng ta có thể nhận được hết thảy sủng ái của người kia. Còn có cả người nọ, chỉ có tướng mạo là đẹp hơn nàng thôi, nói đúng ra thì đằng nào Hoa Mãn Lâu cũng không có thể nhìn thấy, vậy không phải là kẻ kia không có ưu thế gì hơn nàng sao!
Bên kia, Sát Thiên Mạch có chút không hiểu nhìn bóng lưng Nghê Mạn Thiên dần biến mất, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp vạn phần của hắn xong lại xoay người chạy mất dép như thế là lần đầu tiên hắn bắt gặp.
‘‘ Hài tử kia phản ứng như thế là như thế nào? Chẳng lẽ bị khuôn mặt kiều diễm của ta dọa sợ ngây người rồi sao?’’ Xem ra có tiên khí Hoa Mãn Lâu bảo dưỡng, sắc đẹp của ta ngày càng thêm kinh thiên động địa.
‘‘ Hoa Thất Đồng, chờ sau khi Tiểu Cốt thi xong tiên kiếm đại hội, ngươi lập tức trở về Thất Sát Điện cho ta.’’ Sát Thiên Mạch chạm nhẹ vào hai gò má mình, hình như làn da của ta dạo này hơi khô thì phải.
‘‘ Còn có, ngươi sau này ít tiếp xúc với cái tên có bộ dạng như thư sinh ban nãy đi.’’ Sát Thiên Mạch híp hồng mâu, kẻ kia mang tới cho hắn cảm xúc là lạ, không phải là ma mà cũng chẳng phải là tiên.
Hoa Mãn Lâu gật đầu: ‘‘Ta biết.’’
‘‘Ta đi về Thất Sát Điện trước, đỡ khiến bị kẻ khác phát hiện lại gây phiên toái thêm cho ngươi.’’ Sát Thiên Mạch vừa mới bước đi liền xoay đầu lại: ‘‘Mặc dù Tiểu bất điếm nhi bị thương không nặng, nhưng chính ngươi cũng cần chú ý nhiều một điểm.’’ Hoa Mãn Lâu người này bình thường toàn là vì người khác không mấy khi chú ý tới bản thân.
Hoa Mãn Lâu gật đầu cười.
Bầu trời ban đêm đẹp đẽ với môn vàn vì sao, nhưng đối với người trong cuộc thì đêm hôm nay xảy ra không ít chuyện.