Ánh mặt trời dịu dàng theo cửa sổ tiến vào, chiếu lên dáng người đang ngủ say trên giường, rèm mỏng nơi cửa sổ cũng theo gió đong đưa, người còn mơ ngủ khẽ vươn thẳng người, Lôi Dĩnh cảm thấy lưng mình mỏi nhừ, nàng chậm rãi mở đôi mắt đầy sương mù ra, mày hơi nhíu chặt
Toàn thân đau nhức rã rời khiến nàng nhất thời cảm thấy chưa quen, đây chính là biểu hiện của dục túng quá độ a!!
Namnhân có phải là có kinh nghiệm trong việc buông thả dục vọng hay ko!!? Nếu ko thì tại sao cùng hoạt động làm việc như nhau, nhưng lại cho ra hai kết quả khác? Nhớ tới lúc sáng nay , Cung Thần Hạo còn có tinh thần thoải mái đi đến công ty làm việc, còn nàng, động tay động chân một chút cũng ko thể động, hay tại hắn kinh nghiệm phong phú, thân kinh bách chiến, cho nên sức chịu đựng cũng siêu cường? (*siêu mạnh)
Đột ngột phát hiện axit trong dạ dày ko buông tha người nảy lên, Lôi DĨnh cười mỉa một tiếng, nhận lệnh cử động tứ chi, chận rãi di chuyển hai chân hướng vào phòng tắm mà đi, bụng lạ đói rồi, nhưng mà nàng cần phải tắm 1 chút. Hai chân mệt mỏi vô lực, khiến nàng ko nhịn được, lại ở trong lòng oán giận vài câu, tất cả đều là tại hắn đòi hỏi quá độ, thật may khi hôm nay là Chủ Nhật
Sau khi ngâm mình trong bồn nước ấm, toàn thân nàng đều thoải mái một nửa, đau nhức cũng giảm đi rất nhiều , nàng bước đến tủ lạnh , lấy ra một phần thức ăn nhanh đông lạnh, rồi bỏ nó vào lò vi sóng, chỉnh thời gian xuống 3 phút, xong việc, nàng liền ngồi ở bàn ăn chờ thức ăn nóng bày ra bàn
Nghĩ đến tuần trước, nàng cùng Thiên Mạch đã gặp mặt nói rõ mọi chuyện, nàng ko khỏi nở nụ cười, ngày đó bọn họ đã nói chuyện với nhau rất nhiều, hắn còn khoảng 2 tuần nữa sẽ trở về Mỹ, nàng có chút hi vọng ko tốt muốn hắn ở lại
Còn có một tuần nay, Hạo đối xử nàng vô cùng cưng chiều, dịu dàng khiền nàng cảm thấy thật ấm áp, thì ra hạnh phúc chỉ đơn giản như thế
Đúng giờ, tiếng chuông vi sóng cùng chuông điện thoại đồng thời vang lên, nàng đem đồ ăn đặt ở trên bàn, tò mò bước đến phòng khách bắt điện thoại
“A lô”
“Là ta”
Nghe được giọng nói đã lâu ko nghe thấy, Lôi Dĩnh trừng lớn hai mắt, hắn sao lại gọi điện thoại cho nàng? Thắc mắc nổi lên trong lòng “Ba”
“Ừ, hôn nay là Chủ Nhật, trở về nhà ăn cơm đi” Giọng nói của Lôi Vệ Cảnh có chút trang nghiêm
“Dạ” Lời của nàng vừa nói xong, đầu dây điện thoại bên kia đã vang lên mấy tiếng “tút…tút…”
Chần chờ gác máy, nàng cảm thấy tâm tư lạnh lùng, đối với người cha kia, từ khi nàng cưới chồng chưa bao giờ nghe hắn nhớ tới mình, lần này hắn đích thân gọi điện thoại đến, ko thể nào chỉ là vì muốn mời nàng đơn giản ăn bữa cơm đi? Hay là hắn muốn đem nàng giới thiệu cho ai nữa?? Cười cười tự giễu, vốn nghĩ rằng nàng đã thoát ly khỏi hắn, nhưng hóa ra chỉ là nàng nghĩ vậy. Đúng là sóng này vừa lặn sóng kia lại nổi
“Reng…reng….”
Âm thanh điện thoại lại vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Lôi Dĩnh, nàng cầm lấy điện thoại “A lô”
“Vừa rời” Lôi Dĩnh thu lại cảm xúc vừa rồi, đằm chìm trong sự dịu dàng của hắn, khuôn mặt hiện lên nụ cười hạnh phúc
“Ngày hôm qua, khiến em mệt chết chứ?”
Bị hắn nói qua câu này, da mặt vốn dĩ trắng noãn của Lôi DĨnh liền trở nên đỏ bừng “Anh hiện tại ko bận sao?”
“Ừ, vừa làm xong việc, giành chút thời gian gọi điện thoại cho em”
“Hạo, em quay về nhà” Lôi Dĩnh nói
“Trong nhà có chuyện sao?”
“Ko có, chỉ là ba vừa gọi điện thoại lại, muốn em về nhà ăn bữa cơm”
“Anh lát nữa sẽ dặn lão Lưu đón em đi” Ko ngờ Lôi Vệ Cảnh lại đem chủ ý đánh lên người nàng
“Cảm ơn…………”
“Đừng khách sáo, bà xã. Nhưng mà em ko thể về nhà rồi ko trở lại nha” Giọng điệu của hắn có chút bướng bỉnh, trêu chọc
“Anh còn để ý em có trở về hay ko sao? Dù sao bên cạnh anh cũng ko thiếu phụ nữ” Lôi Dĩnh thấy thế liền hỏi, nếu như nàng thật sự ko trở về, hắn sẽ ra sao?
Con người là như vậy, có lúc sẽ ko cần để ý đến hậu quả mà đánh cuộc tất cả, một khi lòng người đã động, đều phải vướng bận , so đo…..sự lo lắng khiến Lôi Dĩnh ko dám nhận này chính là nỗi sợ hãi mất đi tình cảm của hắn
“Đương nhiên là phải để ý, bà xã chỉ có một mà thôi, thiếu em, cái gia đình này sẽ ko còn hoàn chỉnh” Giọng nói của Cung Thần Hạo rất tự nhiên
Lòng của nàng sau khi nghe lời hắn nói, liền đột nhiên rung động
Là trùng hợp hay là ăn ý ? Lời nói ko chút để ý kia của hắn , thế nhưng lại vô tình chuẩn xác chạm đến khát vọng sâu thẵm nhất đáy lòng nàng…..
Một gia đình, một gia đình bình thường mà hoàn chỉnh
Ở trong mắt hắn, nàng và hắn………là một gia đình hoàn chỉnh sao? Thật sự có thể chứ?
Lôi Dĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, xem xe cộ qua lại, nàng nhớ tới lời vừa rồi của hắn, nàng có thể có nó sao? Người hoàn mỹ như hắn, có thể vì nàng mà buông tha cho tính phong lưu sao?? Quên đi, nghĩ lại muốn nhiều chuyện ko đâu, hiện tại nàng nên suy nghĩ, sau khi về nhà phải lấy tâm tính như thế nào để đối mặt với người trong nhà
Nàng bây giờ, trên mặt ko có chút nào gọi là vui sướng khi về nhà, ngược lại , lại có vẻ đặc biệt bình tĩnh, cô đơn
Nơi đó từ lâu đã ko còn là nhà của nàng, từ khi nàng gả vào Cung gia, cái nhà ấy đã ko cùng nàng liên quan nữa, nhưng mà nàng vẫn ko thể từ chối được cha ruột của mình
“Thiếu phu nhân, chúng ta đến rồi”
Lão Lưu đi đến bên ngoài cửa xe, chu đáo, thay nàng mở cửa
Nàng hít một hơi, bước ra ngoài, chuẩn bị đối mặt “Lưu thúc, chú cùng tôi vào đi thôi, hiện tại đã là giữa trưa, ăn xong chúng ta lại về nhà”
“Thiếu phu nhân, cô vào đi thôi, một hồi nữa, tôi lái xe, tìm đại một tiệm cơm ăn cơm cũng được ” lão Lưu khéo léo từ chối nói
“Vậy được rồi! Tôi vào trước” Lôi Dĩnh nhìn hắn cười cười, rồi xoay người hướng vào trong nhà mà đi tới