Hai ngày nay hắn đều bận rộn rất nhiều việc, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, xem ra việc ở công ty thật sự rất nhiều
Hôm nay là ngày thứ bảy, chính là ngày nghỉ, nàng đã nhờ Đồng hẹn Thiên Mạch dùm mình, nàng muốn cùng hắn nói chuyện thật tốt, dù sao gặp mặt nói chuyện trực tiếp cũng tốt hơn
Mũi ngửi mùi vị cà phê Bali bốc lên, nhìn Thiên Mạch ngồi đối diện, Lôi Dĩnh nhất thời ko biết nên bắt đầu nói từ đâu, chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn uống cà phê, ung dung nhìn mọi người nơi ngã tư
Minh Thiên Mạch nhấp 1 ngụm cà phê nhỏ rồi lại đặt ly trên bàn, nhìn trước mắt Lôi Dinh muốn nói rồi lại thôi. Kỳ thật, khi hắn nhận được cú điện thoại của Đồng, nói nàng muốn gặp hắn, lòng hắn đã rất vui
Bầu ko khí như thế này khiến Lôi Dĩnh có chút bực mình, rõ ràng 3 năm trước đây hai ngườ rất gần gũi, nhưng hiện tại khi ngồi đối diện nhau, lại ko ai có thể mở miệng nói chuyện trước được, vì thế sau khi im lặng 1 lúc nàng đành lên tiếng “Thiên Mạch, ba năm nay anh sống có được ko?” Lôi Dinh cắn đầu lưỡi của mình, nàng đang hỏi cái gì a?
Minh Thiên Mạch chú ý tới câu hỏi của nàng mà ảo não, nở nụ cười ôn nhu nói “Ừ, anh sống rất tốt, còn em?”
“Ừ, em cũng rất tốt” Lôi Dĩnh đáp trả lại hắn bằng nụ cười mỉm
“Tiểu Dĩnh, em như vậy anh cảm thấy ko quen chút nào, chẳng lẽ chúng ta ko thể như trước kia, tự do tự tại nói chuyện phíêm sao?” Minh Thiên Mạch thật sự ko thích bầu ko khí hiện tại, rất áp lực
Lôi Dĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, gật gật đầu, nhưng có thật bầu ko khí nói chuyện giữa 2 người ko còn giống như trước ko? Nàng ko biết, cũng ko muốn để ý tới, có một số việc cứ để nó thuận theo tự nhiên phát triển đi!
“Đồng, có cùng em nói chuyện của anh” Lôi Dĩnh nhẹ giọng nói
“Vậy sao? Hắn đã nói những gì?” Minh Thiên Mạch ko có vẻ bất ngờ, hắn đã sớm đoán được từ sau cái lần gặp mặt đó, Đồng sẽ đem chuyện ba năm trước đây nói cho nàng nghe tất cả
“Ách…….tại sao anh lại ko nói với em anh bị bệnh? Chẳng lẽ em ở trong mắt anh, ngay cả bạn bè cũng ko phải sao?” Lôi Dĩnh hỏi ra nghi vấn trong đáy lòng nàng, hai mắt lăng lăng vẫn nhìn hắn
Minh Thiên Mạch cố ý né tránh ánh mắt của nàng, nhìn về phía ngoài cửa sổ “Ko muốn cùng em nói, là vì ko muốn làm cho em thấy anh và em khác biệt, anh muốn ở trước mặt em anh luôn giữ được mặt hoàn mỹ nhất”
Nghe hắn thổ lộ như vậy, Lôi Dĩnh gắt gao đan tay vào nhau, nhưng ko ngắt lời hắn
“Kỳ thật anh ko nghĩ tới khi phẫu thuật xong anh còn cơ hội sống sót, anh sợ mình sẽ chết trong phòng phẫu thuật lạnh lẽo, anh ko biết được sau khi em biết tin đó em sẽ phản ứng như thế nào, anh ko muốn em khổ sở lại càng ko muốn nụ cười em trên mặt em vì anh mà biến mất, cho nên anh đã nhờ Đồng và Duong giấu kín chuyện này, tuy rằng khi leo lên máy bay, anh vẫn chờ mong sẽ nhìn thấy em lần cuối, nhưng mà cho đến phút cuối cùng anh vẫn ko nhìn thấy gương mặt tươi cười của em, sau khi ở Mỹ thực hiện tất cả các phương pháp trị liệu, anh thực may mắn khi vào năm thứ hai đã gặp được người cho trái tim thích hợp với mình, hơn nữa phẫu thuật cũng rất thành công, lúc tĩnh dưỡng lại ko có xuất hiện hiện tượng bài xích, có lẽ là anh may mắn đi!! Nhưng anh lại “may mắn” để lỡ mất em” Tiếng nói tự nhiên chợt ngừng lại, thật chậm hắn liếc mắt nhìn Lôi Dĩnh một cái, tràn ngập tình yêu say đắm, cùng thương tiếc
Lúc này, trên mặt Lôi Dĩnh đã rơi lệ, nàng có mị lực gì mà khiến một người vĩ đại như hắn chỉ có thể yêu mình nàng, mỗi lời mỗi từ của hắn như chạm thật sau vào đáy lòng nàng, nàng thật may mắn, tuy rằng nàng sinh ra trong một gia đình ko hoàn mỹ, nhưng nàng rất may mắn vì có thể gặp gỡ Đồng , Dương và hắn, nàng nên cảm ơn cuộc đời
Minh Thiên Mạch đau lòng nhìn nàng rơi nước mắt, hắn rút ra một mảnh giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng “Nha đầu ngốc, đừng khóc nữa, mọi chuyện đã trôi qua, hiện tại anh rất khỏe”
Lôi Dĩnh tùy ý cho hắn lau nước mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt kia, nếu đúng như lời hắn nói, cuộc giải phẫu kia nếu như ko thành công mỹ mãn, thì chẳng lẽ cả đời này nàng sẽ ko có cơ hội được biết nguyên nhân hắn xuất ngoại sao?
“Sao anh ngốc như vậy, nếu như anh thật sự ko trở về nữa, ko phải em sẽ oán anh cả đời sao?” Nói xong, Lôi Dĩnh rốt cuộc nhịn ko được khóc lớn
Minh Thiên Mạch ko ngờ đến lôi Dĩnh lại phản ứng kích động như vậy, hắn vội vàng đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh nàng, một tay ôm lấy Lôi Dĩnh đang nức nở, miệng ko ngừng nói “Anh xin lỗi…..anh xin lỗi….”
“Ngoan đừng khóc, mọi người trong quán đang nhìn chúng ta kìa. Nếu em mà khóc nữa, đôi mắt to đẹp của em xưng to lên, thì ko phải anh đây mắc tội lớn sao?” Minh Thiên Mạch tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng lại vừa an ủi
Ko biết qua bao lâu, Lôi Dĩnh mới từ trong ngực hắn lui ra, nàng có chút ngượng ngùng, nhìn ngực hắn đã ướt đẫm một mãng lớn, giọng có chút khàn khàn nói “Y phục của anh đều bị em khóc làm ướt hơn phân nữa, nhưng mà, anh như vậy cũng đáng, đừng hòng em giặt đồ giùm anh”
“Ừ, anh biết, uống miếng nước cho bớt khan họng ” Nói xong, hắn liền đưa cho Lôi Dĩnh một ly nước
Lôi Dĩnh nhận nước , uống liền một mạch, Minh Thiên Mạch cũng đứng dậy trở về chỗ đối diện nàng ngồi xuống
Lôi Dĩnh buông ly nước xuống, trừng mắt nhìn hắn một cái rồi nói “Về sau ko được gạt em nữa, còn nữa, anh hại em khóc lâu như vậy, anh phải trả tiền, và mua cho em một phần bánh ngọt”
“Được!” Minh Thiên Mạch cười trả lời, như vậy mới đúng là nàng, nhưng mà hiện tại , mắt của nàng đã hồng hồng,hắn nhìn thấy, vẫn cảm thấy rất đau lòng
Lúc này đang đứng ở đại lộ chờ đèn xanh, Âu Mị Nhi nhàm chán nhìn ngã tư, tầm mắt vô tình quét vào một ô cửa sổ, tình cờ cũng thấy được bóng hình quen thuộc
“Kia ko phải là vợ của Cung Thần Hạo sao?” Âu Mị Nhi tự nhủ, nam nhân hiện tại ngồi trước mặt nàng là ai? Hai người nhìn có vẻ khá thân mật, chẳng lẽ là….?? Một chút toan tính lồng trong nụ cười dần dần hiện rõ trên gương mặt nàng
Âu Mị Nhi cho xe ngừng lại một bên lề, nếu để cho Cung Thần Hạo nhìn thấy bà xã hắn cùng nam nhân khác hẹn hò, hơn nữa còn ôm nhau, ko biết hắn sẽ có phản ứng gì!!?
Từ trong túi, nàng lấy ra điện thoại, nhắm ngay và đôi nam nữ đang ôm nhau ở ô cửa sổ, bấm “tách, tách” vài cái……
Ý cười nơi khóe khóe miệng dần dần càng khuếch trướng “Nha đầu thối, ta xem ngươi còn đắc ý đến khi nào nữa!!? Hừ…..” cất điện thoại, nàng vội vòng xe lại, lái xe rời đi