“Chúng tôi là quang minh chính đại đi lấy về thứ thuộc về Liệp Diễm, không phải sao?”
Trịnh Thiên Vỹ vẻ mặt như ngạc nhiên lắm. Anh mỉm cười lắc đầu
“Chậc, cái gì mà là thứ thuộc về Liệp Diễm. Không phải là 6 năm trước Đường gia các người làm mất đi con phố buôn sầm uất ở New York sao ? Tôi bất quá chỉ là vươn tay khôi phục lại nó. Sao Đường chủ lại có thể nói ra như là Vệ Ảnh chúng tôi cướp đi vậy chứ?”
Đường Nghị buông ra nụ cười khinh miệt, anh ta bỏ điếu thuốc cháy dở xuống nền đất, bàn chân vung lên chà đạp đến khi tắt rụm.
“Không phải là anh đã ra tay đi, còn muốn giả làm người trong sạch đến bao giờ, hở?”
Trịnh Thiên Vỹ nheo mắt, anh xoa nhẹ bờ môi mình
“Anh nói gì vậy ? Là do lúc đó tiền bối Đường Thiên sa lầy vào cờ bạc, túng thiếu đến bước đường cùng đấy thôi. Ông ta nhờ tôi ra tay giúp đỡ, tôi chỉ làm theo mưu tính của bản thân. Anh biết mà, là do ông ta không biết giữ, chứ không phải tại tôi”
Sắc mặt Đường Nghị ngày càng khó coi. Anh ta đứng dậy, chiếc ghế ở phía sau bị lực lớn tác động, ngã sõng soài trên mặt sàn.
Bàn tay nhanh chóng đặt ở phía hông, lấy ra chiếc súng đen tuyền, chỉa vào trán anh.
“Vậy thì quyết đấu 1 trận đi”
Đám người sau lưng anh đồng loạt giương súng vào Đường Nghị. Anh ta nhìn thấy thì bật cười.
Trịnh Thiên Vỹ cũng không hoảng loạn. Anh bình chân như vại. Ngồi gác chéo chân vào nhau, bàn tay đan lại chống cằm. Ánh mắt đầy hứng thú
“Sao hả ? Anh vẫn muốn đấu sao?”
Đường Nghị siết chặt bàn tay, ngón trỏ để ở còi thu lại. 1 chút nữa thôi, viên đạn sẽ phóng ra, sẽ xuyên qua não bộ anh. Nhưng mà...anh ta không làm vậy. Đời mà, mất kẻ thù thì sẽ mất vui.
Anh ta mỉm cười thu súng lại.
“Gì chứ? Dĩ nhiên là phải đấu 1 trận sinh tử công bằng rồi, đúng không?”
1 tên thuộc hạ ở phía dưới thô kệch nhổ bãi nước bọt. Hắn rút súng bắn vào 1 người đằng sau Trịnh Thiên Vỹ
“Mẹ nó, nói nhiều làm gì hả đại ca. Sao không đấu luôn đi?”
Đường Nghị bị hành động hắn làm cho bất ngờ. Anh ta tức giận xoay người đánh lên mặt tên đó 1 cái rõ đau.
“Tôi nói cho cậu biết. Tôi là chủ, không phải cậu. Giữ thân phận mình cho tôi”
Hắn ta ngậm mồm, lấy tay quệt đi vệt máu bên miệng, cúi đầu lui xuống
“Dạ, Đường chủ”
Trịnh Thiên Vỹ nhìn màn dạy dỗ trước mắt, thậm chí còn không chớp mi. Anh khinh thường nhếch mép
“Người của Liệp Diễm thì ra cũng là loại như vậy hay sao?”
Đường Nghị hít 1 hơi thật sâu, anh ta mỉm cười
“Là người của tôi, tôi biết dạy dỗ, hà tất anh phải quan tâm?”
Trịnh Thiên Vỹ chậm rãi đứng dậy, đi về phía người bị bắn trúng. Khóe môi khẽ nhếch, cổ họng bật ra giọng nói trầm thấp
“1 viên đạn này, ta sẽ giúp cậu trả đủ”
Người đó ôm tay, cúi người quỳ xuống.
“Cảm ơn lão đại”
Anh không nói gì, bàn tay lấy ra từ bên hông cây súng lục.
“Cuộc chơi....bắt đầu rồi”
Trạch Nhiên Nhiên khẽ xoay người, mi mắt nặng trịch, cả thân thể đều mỏi rã rời.
Theo bản năng, cô vươn tay sờ vào chiếc gối bên cạnh. Lạnh lẽo. Cô gắng mở mắt, nheo mi nhìn xung quanh. Toàn là màn đêm bao trùm, bên cạnh cũng không có người.
Trên cơ thể cô không hề xích lõa, chắc là...anh đã mặc cho. Bước xuống giường, cô men theo ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài, mở công tắc đèn.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng ngủ “cạch” một tiếng mở ra. Trạch Nhiên Nhiên hoảng hồn nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình.
Dĩ nhiên, anh cũng bị cô dọa. Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, đầu tóc rũ rượi đứng như trời trồng, thử hỏi có khiến tâm can bị hù 1 trận hay không? Anh khẽ nheo mi mắt, cất giọng có chút khàn khàn
“Sao em không ngủ?”
Tầm mắt cô dời lên khuôn mặt tuấn tú, có vài sợi râu lún phún trên cằm.
“Em...không ngủ được”
Cô tưởng anh đi về khách sạn rồi. Tại sao bây giờ còn quay lại ?
“Tách”
1 tiếng động khẽ khàng vang lên. Trạch Nhiên Nhiên nghi hoặc nhìn xuống nền đất, mấy giọt máu đỏ tươi phủ trên sàn nhà trắng toát, càng tăng thêm vẻ ma mị, dụ hoặc. Cô hoảng loạn nhìn vào cánh tay đang đổ máu của anh, chiếc vest đen ướt sậm 1 mảng, từng giọt máy nương theo mảnh vải rớt xuống sàn. Nhất thời, Trạch Nhiên Nhiên không biết phải làm gì.
“Anh...”
Cô cắn răng, lại thuận tiện nhào vào sau người anh khóa trái cửa lại, kéo anh ngồi lên
giường.
“Tại sao bị thương?”
Trịnh Thiên Vỹ nín cười nhìn bộ dạng lăng xăng của cô, anh vỗ vỗ lên bàn tay trắng noãn, mềm giọng an ủi
“Không sao đâu”
Cô nhíu mi, gạt đi sợi tóc bên má, đứng dậy bước đến phía tủ, lấy ra hộp cứu thương.
“Anh...có phải là liên quan đến Hắc đa͙σ hay không?”
Trịnh Thiên Vỹ im lặng, anh không nói gì. Chính xác thì là không biết phải nói làm sao
cho cô hiểu. Im lặng, xem như là thừa nhận đi. Trạch Nhiên Nhiên nhìn vào mắt anh, thật lâu sau , cô khẽ thở dài. Cầm lấy cánh tay rắn chắc, cô lấy kéo, cẩn thận cắt rách mảng vãi ướt mèm.
Từ góc độ của anh, có thể nhìn thấy nét mặt chuyên chú của cô. Vừa thu hút, vừa động lòng người. Lát sau, cô ngẩng đầu nhìn anh
“Có đau thì nói”
Người lăn lộn trong Hắc giới như anh, trải qua biết bao nỗi đau về xác thịt. 1 viên đạn này, xem như là anh sơ suất. Lúc nãy đấu súng, anh đã đỡ cho Đồng Thất. Xét về thương tổn, Vệ Ảnh bị tổn thất ít hơn Liệp Diễm: 2 người chết, 1 người bị thương.
Trong cái xã hội này, càng ngày, mạng người càng dễ đánh mất.
“Ừ”
Trạch Nhiên Nhiên chăm chú nhìn chằm chằm vào miệng vết thương, trong lòng ngờ ngợ gì đó. Cô lấy dao, cậy xuống phần thịt đỏ, khiến Trịnh Thiên Vỹ phải hít ngụm khí.
“Em nhẹ chút”
Cô thở hắt ra, liếc mắt nhìn anh
“Biết đau sao? Biết đau sao còn đi phá?”
Trịnh Thiên Vỹ dở khóc dở cười với cách dùng từ của cô. Cái gì gọi là phá chứ ? Anh cũng đâu phải con nít.
“Chịu đau xíu, lấy đạn ra sẽ xong”
Trịnh Thiên Vỹ biết cô gan dạ, nhưng cũng không ngờ cô lại gan đến mức này. Thử hỏi, có cô gái nào dám cầm dao lấy đạn hay không ? Có khi chỉ cần nhìn đến đống máu me be bét là đã ôm bụng vào vệ sinh rồi. Quả thật, cô luôn khác biệt.
Bàn tay Trạch Nhiên Nhiên có chút run rẩy, mũi dao nhọn hoắc cắm sâu vào da, cạy 1 cái, viên đạn bóng dính máu bung lên, rơi xuống đất. Trên trán Trịnh Thiên Vỹ đầy mồ hôi, cả quá trình, anh không kêu ca 1 lời, dù đau lắm cũng chỉ nhíu mi, cắn răng chịu đựng.
Trạch Nhiên Nhiên thở phào, cô khâu lại vết thương, băng bó thật kỹ càng.
“Anh thay đồ rồi về khách sạn đi”
Khóe miệng Trịnh Thiên Vỹ giật giật, anh nhún vai
“Em biết là tay anh đang bị thương mà...”
Cô thu dọn đồ đạc, khẽ ậm ừ. “Em giúp người thì phải giúp cho trót chứ...”
“Ý anh là...”
“Thay đồ giúp anh luôn đi”
Im lặng....im lặng....1 mảng im lặng. Trạch Nhiên Nhiên muốn 1 phát bóp chết anh.
Hít 1 hơi thật sâu, cô gằn giọng
“Anh về khách sạn đi”
Trịnh Thiên Vỹ ngược lại rất thoải mái. Trưng ra dáng vẻ bệnh nhân, mỉm cười
“Em không thay?”
Trạch Nhiên Nhiên im lặng. Lời nói như vậy rõ ràng là uy hiếp.
“Được, vậy anh không rời đi”
“....”
Bàn tay cô run rẩy cầm lấy chiếc áo sơ mi trắng, từng cúc, từng cúc được cởi ra. Bàn tay mềm mại chu du trên cơ thể, khiến anh phãi hít ngụm khí lạnh kiềm chế.
Dời xuống thắt lưng, cô nhắm mắt lại. Lần mò đến vị trí đai lưng, bỗng dưng bị tay anh ngăn lại. Trịnh Thiên Vỹ thở hổn hển, anh siết chặt tay cô