Chu Hồng cắn môi. Cô cho tới bây giờ cũng không thể chiếm trọn tim anh, dù là trong quá khứ. Cô muốn khóc, giọt nước mắt đang chực chờ bên khóe mắt, nhưng mà...cô biết anh rất ghét nước mắt, cô không muốn làm phật ý anh, một chút cũng không muốn.
“Em....”
Nực cười, vẫn là ấp a ấp úng nửa ngày trời, mà không biết bản thân mình nên nói gì cho phải. Sắc mặt Chu Hồng đỏ đến cực điểm, sự nhục nhã dâng trào trong đáy mắt, cô khẽ hít một hơi, nhẹ nhàng đứng dậy
“Em xin phép đi vệ sinh chút”
Căn phòng dần rơi vào tĩnh mịch. Trịnh Thiên Vỹ gõ nhịp lên bàn, thân thể mang theo vài phần lười biếng, thật lâu sau mới cất lời
“Cậu tìm tớ cũng chỉ để tặng đàn bà thôi sao?”
Lưu Chấn chỉnh lại tư thế, ngồi gác chân lên bàn.
“Gì mà đàn bà, đó không phải bạn gái cậu hay sao?”
Trịnh Thiên Vỹ lấy tay chống đầu, tay kia nghịch chiếc bật lửa
“Bạn gái? Cậu nghĩ tớ sẽ chọn loại phụ nữ nào đây?”
Lưu Chấn xoa xoa cằm, vẻ mặt bí hiểm nhìn anh
“Kiểu vừa mềm mại, vừa mạnh mẽ như em gái cậu chăng?”
Trịnh Thiên Vỹ nhếch mép
“Cô ấy vốn không phải em gái của tớ”
Lưu Chấn bĩu môi
“Thế nhưng cũng là anh em nuôi còn gì”
Một màn đối thoại này, Chu Hồng nghe không sai lệch 1 chữ. Hóa ra...họ là anh em nuôi. Mà anh, lại yêu chính em gái nuôi của mình.
Cơ thể cô tưởng chừng như đứng không vững. Nhắm mắt lại, dồn nén tất cả. Mở mắt ra, cô sẽ giả vờ không biết. Phải !!! Giả tạo chính là bộ mặt của cô. Nhìn chằm chằm vào cửa 1 lúc, lại xoay người bước đi về hướng cửa ra vào. Chu Hồng đi chưa được bao lâu, thì có 1 người thanh niên khác đi vào. Anh chàng gõ cửa, rồi cung kính bước vào, vẻ mặt tràn đầy hớt hải. Anh gật đầu chào hỏi hai người, sau đó cúi đầu nói nhỏ gì đó vào tai Trịnh Thiên Vỹ.
Chiếc bật lửa trong tay anh “cạch” một tiếng mở ra, ngọn lửa xanh ma mị cháy bập bùng đều đặn. Khóe môi khẽ nhếch, gương mặt lạnh lại cực điểm.
“Muốn đấu với tôi ? Được, tôi thành toàn”
Giọng nói hoàn toàn mang theo ý kềm nén. Anh quay người nhìn Đồng Thất
“Chuẩn bị xe”
Đồng Thất vâng 1 tiếng, rồi cúi người lùi ra.
Khuya, không khí lạnh rét bao trùm. Cơn gió đêm vô tình thổi nhẹ, mang theo nét buốt giá. Tại 1 bãi đất trống, còn leo lắt ánh sáng đèn đường yếu ớt từ khoảng xa hắt vào, mơ hồ phác họa đoàn người vest đen.
Người đàn ông lười biếng ngồi trên chiếc ghế dài, bàn tay nghịch lấy chiếc súng trong tay. Vài tiếng động vang lên, anh ta thuần thục lắp đạn vào chiếc súng đen nặng trịch. Bạc thần nhếch lên nụ cười, khuôn mặt tuấn tú ngắm nghía chiếc súng, bàn chân còn nhịp nhịp, xem ra...là rất mong chờ.
Khoảng 1 lúc sau, tiếng động cơ êm tai từ phía xa vọng lại. Chừng 15 chiếc Rolls-roye màu đen bóng loáng dừng lại cách bọn họ không xa. Những cánh cửa từ từ bật mở 1 cách đều đặn có trật tự. Từ mỗi xe bước ra khoảng 10 người đàn ông thân mình cường tráng, mặc vest đen chỉnh tề, trên mặt mỗi người đều đeo 1 chiếc mặt nạ. Họ cung kính đứng xếp thành hàng, chờ đợi chiếc xe ở giữa.
Chiếc xe nãy giờ đóng cửa kín mít, giờ mới chậm rãi mở ra. Một đôi chân dài rắn chắc buông xuống, người đàn ông thong thả bước ra, trên môi còn vương vấn...chút khinh miệt. Anh nhếch miệng, từ từ tiến lên trên, đối diện với người đàn ông ở phía kia
“Đường tổng, lại gặp mặt rồi”
Đường Nghị bỏ hai chân đang bắt chéo nhau ra, đứng dậy, mỉm cười
“Trịnh tổng, à không, phải là Trịnh lão đại mới đúng, nhỉ?”
Trịnh Thiên Vỹ nghe xong cũng không tức, chỉ cười như không cười nhìn anh ta
“Đường chủ cũng khác tôi là bao, chúng ta cũng cùng là dân 'đồng nghiệp' thôi”
“Hahaha, Trịnh lão đại quả là Trịnh lão đại. Dùng từ thật đúng ý tôi”
Trịnh Thiên Vỹ liếc nhìn vào đám người ở phía sau Đường Nghị, trên mặt hiện lên nét
trào phúng
“Xem ra Đường chủ chuẩn bị rất chu đáo cho cuộc hội ngộ của chúng ta”
Đường Nghị hai tay đút túi quần, vẻ mặt hứng thú nhìn anh
“Chậc, là do tôi rất mong ngóng đó thôi. Trịnh lão đại cũng không cần tâng bốc như vậy”
Trịnh Thiên Vỹ cười cười, 1 nụ cười đầy lạnh lẽo
“À, chúng ta cần bàn bạc vài vấn đề chứ nhỉ?”
“Anh rất hiểu ý tôi”
Hai người đàn ông tuấn tú, ngồi đối diện lẫn nhau. 1 người đeo mặt nạ, chỉ có thể thấy được đôi mắt đầy sắc bén và khuôn cằm, sống mũi đầy lôi cuốn. Anh gõ nhịp lên bàn, cổ họng bật ra vài tiếng trầm thấp
“Đường chủ ngăn cản đường đi của chúng tôi là có ý gì?”
Đường Nghị lấy trong túi ra hộp thuốc, lấy ra 1 điếu, châm lửa.
“Anh có phải dùng từ hơi quá không? Chúng tôi bất quá chỉ là muốn xem thử hàng của Vệ Ảnh ra sao thôi”
Trịnh Thiên Vỹ mỉm cười, anh nheo mắt nhìn chiếc bật lửa trong tay, siết chặt lại
“Quy tắc trong giang hồ, Liệp Diễm còn không hiểu rõ đi. 'Hàng' của chúng tôi là độc quyền, nếu có thể tùy tiện cho người ngoài xem, thì còn gì là nhãn mác của Vệ Ảnh?”
Đường Nghị xoa xoa chân mày
“Kỳ thực nếu nói lí lẽ không được thì cứ chiếu theo quy củ mà làm đi....”
Khẽ ngẩng đầu, anh ta nhếch mép
“...chúng tôi muốn con đường buôn hàng của Vệ Ảnh ở New York”
Trịnh Thiên Vỹ gõ gõ lên bàn, anh hình như không quan tâm lắm. Lăn lộn 8 năm trời trong giới Hắc đa͙σ, chả lẽ anh còn không đoán được thâm ý của bọn họ?
Muốn cướp con đường giao bang của Vệ Ảnh ??
Nằm mơ !!
Từ trước đến giờ, trong giới Hắc Bạch lưỡng đa͙σ, ai ai cũng biết Lão đại của Vệ Ảnh có 1 quy tắc bất diệt: Không cướp đường đi kẻ khác.
Là người dẫn đầu của 1 tổ chức, dĩ nhiên phải biết tạo ra đường sống, dẫn dắt cho tổ chức lớn mạnh, nhưng cũng không có nghĩa là phải dùng cách hèn hạ như thế
“Quả thật, nghĩ ra được như vậy, cũng chỉ có Đường chủ. Nghèo đói đến mức cần sự bố thí đường buôn của Vệ Ảnh sao?”
Bàn tay Đường Nghị siết chặt thành nắm đấm. Sắc mặc ngày càng biến đổi. Nhưng chốc sau, anh ta thả lỏng, khẽ mỉm cười
“Chúng tôi là quang minh chính đại đi lấy về thứ thuộc về Liệp Diễm, không phải sao?”