Đối với vấn đề này, tôi hoàn toàn không thể phản bác được.
Còn có một điểm đáng ngờ.
Tại sao tôi, hơn nữa chỉ có tôi không có mơ thấy giấc mơ cổ quái đó? Chẳng lẽ là tôi đã vô tình làm điều gì đó hơn cả bốn người bọn họ mà ngay cả chính mình cũng không nhận ra? Nhưng điều đó dường như là không thể.
Chết tiệt, chẳng lẽ trò chơi Đĩa Tiên là thật, nếu như Đĩa Tiên được mời tới, không được đưa trở về thật tốt, thì ác linh xấu xa đó sẽ giết bạn và nuốt chửng linh hồn của bạn.
Tuyết Doanh ngơ ngác nhìn tôi rất lâu mới hỏi: “Tiểu Dạ, cậu đang phiền não điều gì thế?”
“Tôi đang nghĩ về giấc mơ đó. Tai sao lâu như vậy mà cậu không nói với tôi?” Tôi bất đắc dĩ nhìn chăm chú vào đôi mắt đẹp thanh tinh sâu lắng không nhìn thấu của cô ấy rồi thở dài.
Tuyết Doanh ngượng ngùng cười với tôi: “Người ta hoàn toàn không biết còn có người mơ cùng giấc mơ với tôi, cho nên tôi cũng không để ý lắm. Hơn nữa, tôi biết gần đây cậu luôn phiền não nên tôi không muốn mang thêm phiền phức đến cho cậu.”
Cô ấy đưa tay nhéo mặt tôi và cười nhạo, nói: “Chẳng lẽ Tiểu Dạ đang lo lắng cho tôi sao? Đồ ngốc, tôi không tin vào lời nguyền gì đó của Đĩa Tiên đâu. Nó không có căn cứ khoa học.”
“Cũng đúng.” Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười, nhẹ giọng nói: “Những thứ huyền bí này hoàn toàn không có bất kỳ căn cứ khoa học nào, không nên tin thì tốt hơn.” Tuy bề ngoài thì tôi đang cười, nhưng trong lòng không có cảm giác nhẹ nhõm chút nào.
Tôi cố sức lắc đầu, lại nói: “Những thứ tôi muốn cậu mua, cậu đã mua đủ chưa?”
“Có lẽ là đủ rồi, để tôi đếm lại thử xem.” Tuyết Doanh lấy balo sau lưng xuống, rồi mở ra đếm từng thứ, từng thứ một: “Dây thừng, đèn pin, bình ắc quy, bật lửa, nến dùng trong sinh nhật, bao tay, túi nhựa, ủng chống nước, còn có sơ đồ tầng hầm trú ẩn được đánh cắp từ phòng tư liệu của trường. Quái lạ, cậu muốn tôi mua những thứ lộn xộn này làm gì?”
Tôi dùng tay nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn và giải thích: “Về cái hầm trú ẩn đó, có một số chuyện tôi nhất định phải nói với cậu: “Đầu tiên, nó được xây dựng vào thời kỳ chiến tranh thế giới thứ hai, vừa sâu lại vừa dài giống như một mê cung. Bởi vì lối vào được thiết kế ở vùng trũng, nên bên trong nhất định có một lượng lớn nước đọng. Nếu như cậu không muốn tiếp xúc gần với cư dân ở đó, chẳng hạn như chuột, gián và những sinh vật đáng yêu khác, thì tốt nhất cậu nên đi ủng.”
“Sơ đồ mặt bằng hầm trú ẩn là để phòng ngừa lúc chúng ta bị lạc đường. Dây thừng, đèn pin, bình ắc quy, bật lửa là những vật dụng cần thiết để thắp sáng và vật phẩm thiết yếu. Túi nhựa dùng để đựng thứ đào được. Ngoài ra còn có vi khuẩn và những thứ kinh khủng trong hầm trú ẩn, lúc tiếp xúc chúng ta nhất định phải mang bao tay.”
Tuyết Doanh khó hiểu: “Còn nến sinh nhật thì sao? Cậu cần thứ đó làm gì?” Tuyết Doanh khó hiểu hỏi.
“Rất đơn giản, loại nến đó chứa rất nhiều Magiê (Mg), bất luận là cậu ném thể nào, thổi thế nào thì nó cũng không dễ dàng tắt, trừ phi cậu đặt nó trong hoàn cảnh thiếu khí oxy. Tôi sợ rằng một số nơi trong hầm trú ẩn, vì ở trong tình trạng đóng kín quá lâu, sẽ tích tụ quá nhiều CO2 và khí độc, nên mang theo nó sẽ an toàn hơn. Khi mở một số nơi kín, hãy ném nến vào và xem hàm lượng oxy trong không khí là bao nhiêu, sau đó suy nghĩ cho thật kỹ trước khi hành động.”
“Tôi phục rồi!” Tuyết Doanh cúi đầu thở dài nói: “Tiểu Da, có đôi khi tôi thật sự xúc động, muốn nhìn xem cậu rốt cuộc lớn lên trong môi trường nào? Tại sao cậu làm mọi việc đều có thể suy nghĩ một cách cẩn thận và toàn diện giống như một con cáo già xảo quyệt.”
“Xin lỗi, tính cách của tôi là bẩm sinh, không có nhân tố môi trường.” Tôi tức giận trợn mắt nhìn cô ấy: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Tuyết Doanh nhìn đồng hồ trên cổ tay: “9 giờ 45 phút, đúng lúc cũng là thời gian tắt đèn trong tòa nhà ký túc xá.”
“Nói cách khác, gần lối vào hầm trú ẩn gần như không có ai.” Tôi suy nghĩ về các nhân tố khác nhau, sau khi cảm thấy chỗ sơ hở trong kế hoạch của mình không lớn lắm, lúc này tôi mới nhẹ nhàng gõ một cái vào đầu của Tuyết Doanh và dặn dò cô ấy: “Sau khi xuống lầu, trước tiên cậu đi vào nhà vệ sinh nữ xem xem bên trong còn ai hay không, cậu nhất định phải xác nhận cho rõ ràng, nếu không tôi nhất định sẽ xong đời.”
Trong thế chiến thứ hai, bất luận là ở thành phố hay là nông thôn, tất cả các địa phương đều xây dựng hầm trú ẩn với số lượng lớn.
Đương nhiên, ngôi trường có lịch sử lâu đời mà chúng tôi theo học cũng không ngoại lệ, có đào một cái hầm trú ẩn nhưng đã bị bỏ hoang từ mấy chục năm trước.
Bãi đất trống trước cửa vào hầm trú ẩn kia, lại được sửa chữa thành nhà vệ sinh công cộng, mà cửa vào bị chèn ép một cách đáng thương ở phía sau nhà vệ sinh nữ.
Cho nên, nếu như muốn vào hầm trú ẩn, thì nhất định phải xuyên qua nhà vệ sinh nữ và đi vòng từ bên phải. Điểm này là điểm phiền phức nhất.