Quả nhiên Cẩu Hùng trúng kế, cậu ta hung tợn nói với Trương Văn: “Vậy sau này làm sao bây giờ? Thật sự cậu muốn giết chết tôi?” Cậu ta từng bước đi về hướng Trương Văn.
Tên nhóc kia sợ tới mức lui về phía sau, miệng nói: “Tỉnh táo một chút, đó là kế ly gián của tên khốn Dạ Bất Ngữ kia. Giết cậu ta trước, hết thảy đều sẽ khôi phục. Đĩa Tiên sẽ không bám lấy chúng ta nữa, chúng ta cũng không cần chết!”
Cẩu Hùng hơi do dự.
Tôi sốt ruột, đột nhiên hô: “Aaa! Trương Văn, chính là lúc này. Đúng, dùng sức đâm xuống!”
“Mẹ nó thằng chó, dám đánh lén tao!” Vốn dĩ trong lòng Cẩu Hùng có quỷ nên tin là thật, chân trái dùng sức đá Trương Văn một cước. Đá cho cậu ta đụng thẳng vào cửa sổ.
Cẩu Hùng đâm lao đành phải theo lao, dứt khoát mặc kệ chúng tôi, bổ xuống tiếp một dao đâm về hướng Trương Văn.
Chỉ nghe ‘Đinh đương’ một tiếng, tên Trương Văn kia thế nhưng xoay người lăn đến dưới bụng Cẩu Hùng.
Hai chân cậu ta đạp về phía trước một cái, Cẩu Hùng lảo đảo, đập vỡ cửa kính, ngã xuống lầu.
“Ha ha, chết rồi chết rồi!” Cậu ta phát ra tiếng cười điên cuồng, đứng lên thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đột nhiên một bàn tay vươn tới bắt lấy cổ áo của cậu ta, là Cẩu Hùng! Thì ra cậu ta không có ngã xuống thật, mà nắm lấy bệ cửa sổ.
Trương Văn bị cậu ta kéo xuống dĩ nhiên cũng té ngã ra khỏi cửa sổ, một tay liều mạng nắm chặt bệ cửa sổ cực mỏng, một bên nhìn tôi cầu xin.
Tôi nhịn không được xông về phía bên đó, nhưng lại bị người kéo lại. Là Tuyết Doanh! Cô ấy lạnh lùng nhìn hai người đang ngàn cân treo sợi tóc ngoài cửa sổ.
Ngay lúc này, Cẩu Hùng và Trương Văn, hai người bọn họ từ trên lầu sáu ngã xuống…
Hai người này đều bị đập đầu trước, ngã đến não văng khắp nơi, máu thịt be bét......
“Vì sao cậu ngăn cản tôi lại?” Tôi tức giận kêu lên với cô ấy.
Cô ấy thế nhưng lại xa xăm nói: “Những tên kia căn bản đã bị cái chết dọa đến mất hết nhân tính, bọn họ bây giờ chỉ là cái xác không hồn mà thôi. Chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng bọn họ sẽ cảm kích chỉ vì cậu cứu họ? Không! Nói không chừng vừa được cứu lên liền đâm một nhát vào lưng cậu……”
Mặc dù điều này tôi cũng biết rất rõ, chỉ là... Haiz, bề ngoài tôi có vẻ rất lý trí, nhưng lại hay chìm đắm trong sự nhạy cảm và không thể tự giải thoát.
Ngoài cửa sổ bóng đêm càng thêm dày đặc. Tôi và Tuyết Doanh yếu ớt dựa vào nhau tựa vào vách tường.
Gió bấc càng thổi to hơn…
“Aaa!” Đột nhiên Tuyết Doanh lấy tay che miệng sợ hãi nhìn về phía trước.
Tôi nhìn theo tầm mắt của cô ấy, thế nhưng nhìn thấy cái đĩa trên bàn ở giữa phòng học chậm rãi di chuyển trên đồ án bát quái.
...... Còn...... Có...... Một...... Người......
Chiếc đĩa chầm chậm di chuyển giữa bốn chữ này.
Cuối cùng im lặng dừng lại.
Tuyết Doanh mang theo vẻ mặt hoảng sợ nhìn tôi. Tôi dùng sức nắm chặt tay cô ấy.
Cô ấy nở nụ cười, tựa đầu vào vai tôi, nhắm mắt lại, thì thào bên tai tôi: “Cậu nhất định sẽ không giống như hai người bọn họ, sẽ không vì bản thân mà giết chết tôi đâu?” Sau đó giống như cô ấy tự đáp lại: “Không! Cậu đương nhiên sẽ không! Bởi vì cậu là Tiểu Dạ, vĩnh viễn là Tiểu Dạ của tối ngày hôm đó……”
“Còn có một người…” Trong đầu tôi nghĩ tới đều là bốn chữ này, mắt điếc tai ngơ đối với đoạn đối thoại kỳ quái Tuyết Doanh nói kia.
Ha ha, còn lại một người! Là tôi hay là Tuyết Doanh đây? Thật đúng là tạo hóa trêu người, không nghĩ tới cuối cùng rơi vào cái loại tình huống tự giết hại lẫn nhau này, mà lại là hai người chúng tôi...
Chuyện xảy ra tiếp theo thực sự là một mớ lộn xộn.
Cảnh sát lại tới thẩm vấn tôi và Tuyết Doanh rất lâu, cuối cùng họ kết thúc vụ án bằng một cái cớ nhàm chán là “tai nạn”. Tôi nhất thời cảm thấy thất vọng, cũng lười nói cho những “chú cảnh sát” bất tài đó biết nơi Áp Tử chết, mà thay vào đó tôi hẹn Tuyết Doanh cùng nhau đi điều tra trước.
Mặc dù tôi không biết giấc mơ đó có phải là lời nguyền rủa của Đĩa Tiên hay không, nhưng tôi không muốn một ngày nào đó đột nhiên tóc đuôi sam của mình biến mất và chết đi mà không biết lý do. Đương nhiên, tôi cũng không muốn Tuyết Doanh chết oan, vì thế hy vọng duy nhất chính là tìm ra nguồn gốc của giấc mơ đó.
Nhà tâm lý học nổi tiếng người Anh - Michele Borba đã từng nói, giấc mơ là hoạt động não bộ dưới tiềm thức của một người trong giấc ngủ nông. Mỗi một người vì trải nghiệm khác nhau nên cách suy nghĩ cũng khác nhau và giấc mơ mà họ có cũng là duy nhất. Xác suất một vài người có cùng giấc mơ có thể được coi là tỷ lệ như lấy 4 làm tròn lên năm, có thể bỏ qua không tính.
Nhưng Cẩu Hùng, Tuyết Doanh, Trương Văn thậm chí còn có Áp Tử, bọn họ đều có cùng một giấc mơ. Nó thậm chí còn tiếp tục xuất hiện vào mỗi đêm, hơn nữa tình tiết trong giấc mơ lại giống hệt nhau, điều này nên giải thích như thế nào đây?