Thời điểm Bạch Lạc Nhuế đến đô thị dưỡng lão Long Duyệt, Nguỵ Hồng cùng Đỗ Nhược Hinh đã ở bên trong.
Nơi này mấy tháng trước đã hoàn thành việc xây dựng, trang hoàng bên trong cũng đã sớm hoàn thành, nhưng bởi vì còn chưa tiến hành lễ khánh thành nên vẫn chưa đưa vào sử dụng. Một vùng kiến trúc rộng lớn lại như một toà thành hoang vắng không người trông giữ.
Bạch Lạc Nhuế có đa số quyền hạn ra vào ở các cổng, cũng quen biết với bảo vệ trông coi, cô ta còn làm thêm hai tấm thẻ ra vào cho đồng bọn của mình. Lúc trước, đúng là bọn họ đã nhốt Trương Bồi Tài ở nơi này.
Ở trong này cho dù tiếng kêu to thế nào thì người bên ngoài cũng không nghe được âm thanh gì. Nơi này chính là hiện trường đầu tiên nơi Trương Bồi Tài tử vong, nhưng hiện tại vết máu cùng các loại dấu vết bên trong đã bị Đỗ Nhược Hinh cùng Bạch Lạc Nhuế lau chùi sạch sẽ.
Bạch Lạc Nhuế mở cửa một căn phòng đi vào trong, Đỗ Nhược Hinh đang ngồi trên sô pha cùng Nguỵ Hồng đang đứng tựa lưng vào tường, thấy cô ta đi vào thì cả hai cùng ngẩng đầu lên nhìn.
Ba hung thủ cuối cùng cũng tụ họp lại, trên tay mỗi người đều dính đầy máu tươi, có của những người cao tuổi, còn có của Trương Bồi Tài.
Đỗ Nhược Hinh còn chưa mở miệng nói gì mà Bạch Lạc Nhuế đã ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói còn mang theo tức giận: "Cô vẫn giống y hệt trước đây, vẫn nhát gan như thế!"
Đỗ Nhược Hinh vẫn là nói ra lời thật lòng: "Nếu thật sự có email, nếu sự thật bị công khai......"
Đến giờ bọn họ vẫn không biết Trương Bồi Tài để lại thứ gì, có dính dáng nhiều hay ít đến bọn họ, có lẽ thứ bên trong cũng đủ để phá huỷ bọn họ.
"Không có việc gì." Bạch Lạc Nhuế nói, "Cô hoảng gì chứ, có thể cái lưu lại kia căn bản chỉ là Trương Bồi Tài bịa ra gạt người thôi, có lẽ anh ta không tra ra được bao nhiêu đâu."
Đỗ Nhược Hinh mím môi, cô không biết vì sao Bạch Lạc Nhuế lại nổi giận với cô, bọn họ vốn chính là châu chấu buộc cùng một sợi dây, hiện tại ai cũng chạy không thoát. Nói đến từ "Gạt" kia, cô liền sụp đổ. Nước mắt Đỗ Nhược Hinh theo khoé mắt chảy xuống, ban đầu cô còn dùng tay lau đi, nhưng sau đó lau cũng không hết: "Là cô gạt tôi! Bạch Lạc Nhuế! Cô là kẻ lừa đảo, không phải cô nói sẽ xử lý tốt sao?"
Đến giờ cô đã vạn phần hối hận, nếu lúc trước cô không đi tìm Trương Bồi Tài, thì không biết kết quả có trở thành thế này hay không.
Bước ngoặt của tất cả mọi chuyện phát sinh vào một ngày nào đó một tháng trước.
Lúc trước Đỗ Nhược Hinh bỗng nghe Trương Minh Hiên nói gần đây Trương Bồi Tài ở cùng một chỗ với một người phụ nữ, cô liền nổi lên nghi ngờ. Thế nhưng thời điểm cô phát hiện người phụ nữ đó là Bạch Lạc Nhuế, cô lập tức khiếp sợ, vì thế ngày đó cô đã đến khách sạn tìm Trương Bồi Tài.
Trương Bồi Tài hoàn toàn không phát hiện ra khác thường của cô, lúc anh ta đi tắm cô đã trộm mở máy tính của anh ta lên, bên trong có một trang word chưa hoàn thành, đề mục tên là《Người thừa kế ác quỷ: Vạch trần sự hỗn loạn của dưỡng lão ở Nam Thành 》.
Đỗ Nhược Hinh chạy ra khỏi phòng, một đường lái xe đến nhà Bạch Lạc Nhuế. Ngày đó mưa rất to, cô chỉ mới đi một đoạn ngắn mà đã toàn thân ướt sũng. Thời điểm đến cửa biệt thự của Bạch Lạc Nhuế, tóc Đỗ Nhược Hinh đã bếch lại từng sợi, trên người nhỏ xuống từng giọt nước chật vật không thể tả.
Bạch Lạc Nhuế nhìn cô đang hoảng sợ: "Đỗ Nhược Hinh? Sao cô lại đến đây?"
"Chồng tôi...... Chính là người đàn ông gần đây tiếp cận cô, anh ta biết chuyện cô đang làm, biết chuyện quá khứ của chúng ta......" Trong mắt Đỗ Nhược Hinh toàn là sợ hãi, sắp xếp lại suy nghĩ, đem sự việc từ đầu đến cuối nói cho Bạch Lạc Nhuế, quan hệ của cô ta cùng Trương Bồi Tài là bởi vì Trương Bồi Tài điều tra tin tức nên mới giấu tên tiếp cận Bạch Lạc Nhuế.
Trầm mặc một lát, hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của chuyện này, Bạch Lạc Nhuế nói: "Không tồi, không tồi, vẫn còn kịp, vẫn chưa đến kết quả tệ nhất." Sau đó cô ta lạnh nhạt nói, "Để tôi xử lý."
Cô ta kéo đôi tay lạnh lẽo của Đỗ Nhược Hinh: "Chúng ta cùng nhau xử lý chuyện này."
Khi đó Đỗ Nhược Hinh vẫn như mười tám năm trước, lựa chọn đứng về bạn bè.
Cô trăm triệu lần không nghĩ tới, tiếp đó Bạch Lạc Nhuế cùng Nguỵ Hồng lại bắt cóc chồng cô Trương Bồi Tài. Bọn họ nghiêm hình tra tấn, dùng các loại hành hạ với Trương Bồi Tài, thế nhưng Trương Bồi Tài không hề mở miệng, một chữ cũng không lộ ra.
Sau đó thì Trương Bồi Tài chết.
Thời điểm thấy thi thể Trương Bồi Tài, Đỗ Nhược Hinh liền biết mình xong đời rồi. Bạch Lạc Nhuế lại hứa với cô sẽ đem thi thể xử lý sạch sẽ.
Ngày đó Nguỵ Hồng đem thi thể đặt trong một cái túi đen rất to, đặt lên xe giao hàng, cô cùng Bạch Lạc Nhuế lái xe theo phía sau đi đến chỗ bờ sông. Cô vẫn là phụ trách trông chừng, Bạch Lạc Nhuế và Nguỵ Hồng dùng xe đẩy đem thi thể đi vứt bỏ. Khi đó cô còn lạc quan mà nghĩ, nơi này hẻo lánh như thế, cho dù có người phát hiện thì cũng có thể rất lâu saul.
Thế nhưng rất nhanh cảnh sát đã tìm đến cô.
Hiện tại Đỗ Nhược Hinh nhớ lại, hai mươi năm trước từ lúc bắt đầu quen biết Bạch Lạc Nhuế thì cô giống như rơi vào địa ngục, thứ cô ta mang đến cho cô chỉ là sợ hãi cùng chết chóc, cô một lần lại một lần tin tưởng cô ta, thế nhưng cô ta lại từng lần từng lần lừa gạt cô, lợi dụng cô. Nếu cô ta sớm thu tay, không nếm thử việc làm nguy hiểm kia thì hiện tại bọn họ sẽ không lâm vào tình cảnh bị động thế này đúng không?
Đỗ Nhược Hinh càng khóc càng thương tâm, khóc đến gào to, khóc đến điên loạn, vì bản thân cô, vì Trương Bồi Tài, vì tuổi thơ của cô, cũng vì tình bạn của cô, nhưng mà thời gian cũng không thể quay ngược trở lại.
Thẳng đến khi Bạch Lạc Nhuế không đủ kiên nhẫn mà cắt ngang cô: "Đừng khóc, cô khóc thì người cũng không sống lại được." Cô ta vừa nói vừa lau nước mắt của Đỗ Nhược Hinh, "Mắt cô khóc sưng như vầy thì lễ ngày mai làm sao bây giờ?"
Ngày mai chính là ngày tuyên bố cắt băng khánh thành hạng mục đô thị dưỡng lão Long Duyệt, mà Đỗ Nhược Hinh đã sớm được chọn là người chủ trì. Lúc này Đỗ Nhược Hinh mới nhớ tới chuyện đó, cô ngẩng đầu lên, mắt còn mang theo nước nói: "Tôi không đi, đầu óc tôi đang rất loạn, căn bản không có biện pháp chủ trì......"
"Cô nhất định phải đi! Tôi cũng phải đi!" Ngữ khí Bạch Lạc Nhuế kiên quyết, "Cảnh sát không hề có chứng cứ! Bên Trương Bồi Tài cũng chỉ mới đoán được một ít, anh ta không có thời gian lưu lại chứng cứ thực tế! Hôm nay bọn họ gọi cô đến cũng chỉ để thử cô thôi, chỉ cần qua được cửa này thì sẽ không còn ai biết được bí mật của chúng ta."
Đỗ Nhược Hinh ngơ ngác sững sờ cả người, quên cả khóc, lời nói của Bạch Lạc Nhuế như có ma lực mà mê hoặc lòng cô. Người phụ nữ kia bình thường rất hiền hoà nhưng một khi đã quyết định chuyện gì rồi thì trên người luôn có một loại khí chất cứng rắn lạnh lùng cùng kiên quyết, giống như sống chết không phải là chuyện gì lớn cả, loại thái độ này sẽ khiến người khác sẽ không tự chủ được mà tin tưởng lời cô ta.
"Hơn nữa, còn có Nguỵ ca ở đây, anh ấy sẽ bảo vệ chúng ta." Bạch Lạc Nhuế nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía Nguỵ Hồng, trong mắt cô ta có chút nước, giống với Đỗ Nhược Hinh vừa khóc.
"Đừng cãi nhau." Nguỵ Hồng đứng dựa tường đột nhiên lên tiếng, hắn cụp mắt xuống nhìn các cô, ánh mắt kia như vượt thời gian trở về quá khứ. Trước mặt không phải là hai người phụ nữ trưởng thành xinh đẹp mà chỉ là hai cô gái nhỏ, nơi này không phải là dưỡng lão Long Duyệt mà mà Viện dưỡng lão Vu Sơn năm đó, hắn đã sớm quen làm một người anh trai yêu thương, bảo vệ các cô. Nguỵ Hồng quyết định: "Nếu cảnh sát tìm đến thì hai người cứ khai tôi ra, tất cả mọi chuyện là do tôi làm."
"Nguỵ ca......" Đỗ Nhược Hinh ngẩn ra gọi hắn.
Bạch Lạc Nhuế trầm mặc một lát nói: "Anh không cần như thế......"
"Không có gì là không cần, dù sao cảnh sát cũng không tin hai người phụ nữ các em có thể bắt cóc khống chế Trương Bồi Tài, với lại thực hiện tra tấn khổ hình, người cuối cùng vứt xác cũng là tôi." Nguỵ Hồng vừa nói vừa phủi bụi trên quần áo, "Tôi đã từng đối mặt với bọn họ, như vậy thì cảnh sát mới nhớ rõ mặt tôi. Hai người nhớ kỹ, nếu có bị hỏi tới cứ nói tôi bởi vì ân oán cá nhân nên mới sát hại tính mạng của Trương Bồi Tài, như thế liền xong chuyện."
Lúc này bên trong Cục cảnh sát Nam Thành, Tống Văn cùng người của đội một đang bận rộn, "Đã theo dõi xe của Đỗ Nhược Hinh chưa?" Từ lúc Đỗ Nhược Hinh rời đi, bọn họ đã đặt một thiết bị theo dõi lên xe của Đỗ Nhược Hinh. Trên thực tế, cho dù không theo dõi Đỗ Nhược Hinh thì bọn họ cũng có rất nhiều biện pháp xác định được cô ta đi đâu.
"Đã theo dõi, chỗ bọn họ tụ họp hẳn là ngay tại đô thị dưỡng lão Long Duyệt." Phó Lâm Giang cảm khái một câu, nhìn Tống Văn đang đứng một bên suy nghĩ, "Còn cố ý đi một vòng, xem ra ý thức cảnh giác rất cao nha."
"Lâm Giang, tiếp tục liên hệ với Cục Giao thông, chuẩn bị sắp xếp điều tra chiếc xe giao hàng dùng để vứt xác đi từ đô thị Long Duyệt hướng ra ngoại thành đêm đó, tra ra địa chỉ công ty của Nguỵ Hồng." Tống Văn đơn giản phân phó, căn cứ vào suy luận của bọn họ thì Long Duyệt mới chính là hiện trường đầu tiên của vụ án. Chỉ cần tìm được xe vận chuyển thi thể, chắc chắn trên xe sẽ lưu lại dấu vết, vậy thì đó sẽ là chứng cứ của vận chuyển thi thể. Tống Văn quay đầu hỏi Chu Hiểu: "Bên cảnh sát mạng chuẩn bị thế nào rồi?"
Chu Hiểu nói: "Tống đội yên tâm, đảm bảo sẽ lấy được các thông tin liên quan, tuyệt đối không để tiết lộ ra ngoài."
"Được." Việc đã đến nước này thì các tình tiết chủ yếu của vụ án đã điều tra rõ ràng, chỉ còn việc bắt người mà thôi. Tống Văn phân phó cấp dưới, "Làm tốt tất cả chuẩn bị."
"Rõ!"
Đỗ Nhược Hinh không rõ mình đi ngủ lúc nào, có lẽ cô cũng không ngủ được mấy tiếng. Cô nghĩ đến dưới lưng mình chính là chiếc giường mà cô và Trương Bồi Tài từng cùng nhau nằm qua liền cảm thấy như có một đôi tay màu đen dưới dầm giường vươn lên, muốn ôm chặt cô.
Còn chưa đến sáu giờ, Đỗ Nhược Hinh đã rời giường bắt đầu trang điểm, dùng lớp phấn dày để che đi bọng mắt đen vì thiếu ngủ.
Qua một buổi tối, những lời an ủi của Bạch Lạc Nhuế giống như đã hết tác dụng, hoàn toàn không thể khiến cô bớt căng thẳng. Đỗ Nhược Hinh có dự cảm bản thân đang trượt chân rơi xuống vực sâu, hơn nữa...... Không ai có thể giữ cô lại.
Đỗ Nhược Hinh vừa mới đánh xong lớp phấn nền, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa. Cơ thể cô run lên, do dự một chút mới đi mở cửa, cô đã biết chuyện gì đang chờ cô ngoài cửa.
Quả nhiên, ngoài cửa là vài cảnh sát đang đứng, có người Đỗ Nhược Hinh từng gặp qua, cũng có người cô không biết. Tống Văn đứng đối diện cô: "Cô Đỗ, mời cô cùng chúng tôi đến Cục cảnh sát một chuyến, hiện tại chúng tôi chính thức bắt cô với lý do cô bị nghi ngờ là hung thủ trong vụ án sát hại chồng cô Trương Bồi Tài."
Đỗ Nhược Hinh tựa như đã sớm đoán được kết cục này, cô im lặng ngẩn người bị áp giải lên xe. Cô đã chuẩn bị sẵn một số lời lặp đi lặp lại trong lòng, hy vọng cảnh sát sẽ hỏi gì đó, thế nhưng đến cuối bọn họ vẫn không hỏi thứ gì cả.
Đi được hơn nửa đường, Đỗ Nhược Hinh nhịn không được hỏi: "Các anh đã tìm được email anh ta lưu lại sao?"
Phó Lâm Giang ngồi bên cạnh Đỗ Nhược Hinh ngẩng đầu liếc nhìn Tống Văn, đến khi Tống Văn nhìn anh gật đầu, anh mới mở miệng nói: "Chúng tôi đúng là tìm được một email, nhưng cái kia không phải công bố với bên ngoài, mà là để lại cho cô."
Đỗ Nhược Hinh do dự nháy mắt, lại hỏi: "Vậy...... Tôi có thể xem anh ta để lại gì cho tôi không?"
Đã đến nước này, cô ngược lại tò mò bên trong có phải là bằng chứng chỉ ra và xác nhận cô của Trương Bồi Tài hay không, hay là đã chỉ ra và xác nhận là Bạch Lạc Nhuế. Nói chung...... Nhóm cảnh sát hẳn đã tìm được những chứng cứ khác liên quan rồi, nếu không họ sẽ không trực tiếp mà bắt cô đi.
Tống Văn nhìn Phó Lâm Giang gật đầu một cái, Phó Lâm Giang lấy ra máy tính mở đoạn video kia lên.
Trong video Trương Bồi Tài mặc một bộ quần áo khác với ngày thường, vẻ mặt thản nhiên, bối cảnh của video là khách sạn Whirton mà anh ta từng ở, ngữ khí anh ta vẫn như lúc thu các video vạch trần bí mật thông thường: "Lúc có người thấy video này thì có lẽ lúc đó tôi đã chết. Tôi thiết lập email này tự động gửi đến hòm thư của vợ tôi. Nếu bước gửi đi không được hoàn thành, vậy thì tôi hy vọng người thấy được video này có thể đem di ngôn của tôi cho vợ tôi là Đỗ Nhược Hinh xem."
Nghe xong những lời này Đỗ Nhược Hinh có chút kinh ngạc, cô thật không ngờ, những lời cuối cùng này của Trương Bồi Tài là để lại cho cô.
Trương Bồi Tài trong video ngồi ngay ngắn lại: "...... Con người tôi cả đời thích nhất chính là bí mật, đó là ý nghĩa để tôi tồn tại. Chúng tôi đã kết hôn nhiều năm như vậy, Nhược Hinh luôn oán giận tôi không đủ yêu em ấy, cảm giác có lẽ cũng đúng, bởi vì yêu của tôi đối với em ấy không thể vượt qua được cái yêu của tôi với công việc. Vì vậy mà trong tim tôi, em ấy luôn xếp ở vị trí thứ hai."
"Cùng lúc đó, tôi cũng cảm giác được, em đối với tôi vẫn còn giữ lại một ít. Trong lòng em có một bí mật mà ngay cả tôi là chồng em cũng không thể chạm đến. Cho nên trong lòng em tôi cũng không phải đứng ở vị trí thứ nhất."
"Đây có lẽ cũng là một lại công bằng đi."
"Chúng ta không phải là đứa nhỏ, cả hai đều giữ lại tuỳ hứng của bản thân mình, không có lâm vào củi gạo muối dầu dấm tương trà, người ngoài nhìn vào đều thấy chúng ta tự do, có tiền, thế nhưng chúng ta lại không vui vẻ. Thời điểm em đưa ra đề nghị ly hôn, tôi cũng không thấy ngoài ý muốn, chúng ta đã kết hôn nhiều năm như thế, từng có yêu, từng hạnh phúc, cũng từng có chăm sóc che chở, ủng hộ nhau. Thất niên chi dương cũng đến, chúng ta mỗi ngày đều cãi nhau, cuộc sống không thế cứ tiếp tục như thế nữa. Thời điểm đó tôi đã tự hỏi, vì sao hôn nhân của chúng ta lại ngăn cách như thế? Vết nứt giữa chúng ta vì cái gì mà càng lúc càng lớn?"
"Lúc này tôi bắt đầu nảy sinh một ý tưởng, tôi muốn tra bí mật của em, dùng phương pháp mà tôi am hiểu nhất đi về phía em, vào trong nội tâm của em." Trương Bồi Tài chăm chú nhìn camera trong video, gương mặt anh ta có nét cười nhưng lại khiến Đỗ Nhược Hinh không rét mà run lên.
"Vì thế, tôi bắt đầu nhớ lại từng chi tiết mỗi khi chúng ta ở chung, nhớ lại từng lời em đã nói, em thích ăn gì nhất. Tôi đã tìm hiểu hoàn cảnh mà em lớn lên, đi tìm giáo viên từng dạy em, lại đi thăm hỏi hàng xóm gần nhà em, thậm chí còn theo dõi em lúc tan tầm."
Đỗ Nhược Hinh nhìn đến đây, dùng hai tay ôm cánh tay mình thấp giọng nức nở, trừ bỏ bi thương, trong lòng cô còn có sợ hãi cùng lạnh lẽo từ đáy lòng. Bọn họ đã kết hôn lâu như vậy, từng đồng giường cộng chẩm, thế nhưng hôm nay xem đến video này thì cô mới nhận ra nguyên lai bản thân mình không biết gì về người kia cả, hành vi như vậy khiến cô có chút không thoải mái, thậm chí là sợ hãi, có hơi ghê tởm.
"...... Có lẽ chuyện này có chút biến thái đúng không? Nhưng tôi chưa bao giờ là người có đạo đức cả. Chuyện tôi am hiểu nhất chính là tìm ra những thứ mà người khác không thể biết đến, vì thế mà tôi bắt đầu hao phí tâm sức đi điều tra bí mật của vợ tôi. Đối với một người không phải lớn lên ở Nam Thành như tôi thì cái cảm giác này như đang mở ra một quyển sách vô cùng đặc sắc." Nói tới đây, Trương Bồi Tài dần thu lại nụ cười, "Người khiến tôi tra ra được Viện dưỡng lão Vu Sơn, là em."
Đỗ Nhược Hinh bụm kín miệng, bất lực mà run rẩy, hoá ra...... Trương Bồi Tài bởi vì cô mà tra ra được Viện dưỡng lão Vu Sơn.
"Ban đầu tôi chỉ biết em từng ở đây, sau đó tôi bắt đầu tra các loại tài liệu...... Thì biết được đây là nơi bị chết chóc bao phủ."
"Tôi bắt đầu mê muội với nơi này, với tin tức này. Khi đó tôi có dự cảm đây chính là câu chuyện truyền kỳ mà tôi triệt để muốn theo đuổi, là tin tức gây chấn động nhất. Chỉ cần hoàn thành nó là đã có thể thoả mãn toàn bộ lòng hiếu kỳ của tôi, cho dù có bị phong bút ngay lập tức, hay chết đi cũng không sao cả."
"Đây như một câu đố mê người, khi đối mặt với nó, tôi càng đi sâu vào tìm hiểu, lật xem từng tờ báo cũ, tự mình đến nơi bỏ hoang kia, từng bước đi vào thế giới của ma nữ Hạ Vị Tri. Sau đó tôi nhận ra rằng, thông tin các bản ghi chép chỉ là bề mặt nổi mà thôi, tôi hy vọng có thể biết được nhiều hơn về những tầng phía dưới của các nhân vật, nhiều hơn các câu chuyện phía sau đó. Tôi bắt đầu dùng nhiều phương pháp, tìm được người liên quan đến nơi đó, hỏi bọn họ từng việc một, những người già gần như đã không còn, trái lại vẫn còn một đứa nhỏ năm đó đã trưởng thành. Sau nữa...... Tôi phải dùng tới một số gợi ý và giúp đỡ mà càng ngày càng tiếp cận được chân tướng."
"Tôi hiểu được rất nhiều chuyện, hiểu được em vì cái gì mà lại trở thành một người phụ nữ như thế......"
"Tôi tiếp cận nhóm các em khi còn nhỏ, cũng phát hiện ra chuyện Bạch Lạc Nhuế làm...... Thế nhưng cô ta lại có thể tự xưng là chính nghĩa."
Nói đến đây, Trương Bồi Tài bỗng dừng một chút, anh ta im lặng vài giây mới tiếp tục nói: "Sau đó...... Tôi phát hiện được một số chuyện...... Chân chính đáng sợ không phải là Viện dưỡng lão Vu Sơn, không phải Hạ Vị Tri mà chính là ác quỷ ở phía sau."
Đến đây, trên mặt Đỗ Nhược Hinh hiện ra mờ mịt, đến tột cùng thì là chuyện gì, là người nào? So với ác nữ Hạ Vị Tri còn khiến người khác thấy sợ hơn nữa? Nhưng Trương Bồi Tài không nói cặn kẽ vấn đề này.
"...... Sau khi xác định tôi bị những người đó theo dõi thì tôi biết, thời gian cảu tôi không còn nhiều nữa. Tôi hy vọng có thể tự lựa chọn phương thức hành quyết cho mình. Tôi không đem chuyện mình tra được công bố ra ngoài mà đồng ý gặp mặt em. Cách thuỷ tinh của nhà vệ sinh, tôi thấy em trộm nhìn máy tính tôi, hoảng loạn mà chạy ra ngoài. Tôi biết, sự liên quan của em trong chuyện này có thể còn sâu hơn so với tôi nghĩ."
Trương Bồi Tài tiếp tục nói: "...... Tôi sẽ không để lại bất kì chứng cứ bất lợi nào với em, bất luận quá khứ của em là thế nào thì em vẫn từng là người vợ mà tôi dành tình cảm chân thành nhất. Còn về chuyện của Bạch Lạc Nhuế, tôi từng bố trí một thiết bị nhỏ trong văn phòng của cô ta, nếu có người có khả năng may mắn tìm được, hẳn là có thể đem cô ta ra trước pháp luật."
Người trong video làm một tổng kết cuối cùng: "Cho nên chuyện này vẫn như dự định ban đầu, chính là tôi muốn tìm ra được vấn đề tồn tại trong hôn nhân của chúng ta, muốn đến gần bí mật của em. Đối với quá khứ của em thì tôi rất tiếc, có lẽ giữa người với người với nhau thì vẫn nên giữ lại khoảng cách cuối cùng, mỗi người, dù là người bình thường có lẽ trong lòng đều có những góc u tối không muốn người khác biết đến, hoặc sợ người khác biết được bí mật của mình......"
Nói đến đây bỗng Trương Bồi Tài nở một nụ cười: "Nhưng tôi cũng không hối hận về việc đã làm, ngay cả khi phải trả giá bằng sinh mạng của mình. Mang theo bí mật không ai biết đến của người khác mà chết đi, đây là một loại cảm giác khiến tôi say mê, tôi rất vui, đến khi chết em vẫn như cũ là vợ của tôi. Một người phụ nữ vô tâm vô phế, lạnh lùng bạc tình như em thật xứng với một kẻ điên như tôi. Tôi chỉ hy vọng, người giết tôi không phải là em."
"Cuối cùng, yêu em."
Video đã hết, hình ảnh dừng lại.
Xe chạy qua một chỗ xóc nảy, đột nhiên run lắc. Lục Tư Ngữ ngồi phía trước quay đầu nhìn người phụ nữ ngồi đằng sau, ánh mắt anh thờ ơ mà lạnh như băng, không mang theo bất cứ cảm tình nào. Anh đoán, trong di ngôn của Trương Bồi Tài, cái mà anh ta muốn nói lại thôi chính là người đàn ông sau lưng Hạ Vị Tri kia, mà hắn ta có quan hệ thế nào với Hạ Vị Tri, với viện dưỡng lão này?
Đỗ Nhược Hinh sửng sốt vài giây rồi vùi đầu khóc rống lên, vai cô co rúm lại, so với mấy lần tra hỏi trước đây thì chân thành hơn nhiều. Cô đột nhiên sụp đổ, rơi lệ, không cam lòng, không biết là vì tình yêu của cô hay vì cuộc đời cô. Cô nhận ra bí mật mà bản thân luôn giấu diếm đã sớm bị xé mở ra...... Người đầu tiên là Trương Bồi Tài, về sau có thể còn có nhiều người hơn nữa.
Bí mật đầy sẹo đau đớn của quá khứ khiến cô vô cùng thống khổ mỗi khi nhớ đến, sớm đã không còn là bí mật.
Thế giới của cô bỗng chốc tan vỡ.
Bất thình lình trong lúc này, tất cả những lý do bào chữa thoát tội đã không còn ý nghĩa gì với cô.
Cô không rõ cảm giác của mình với Trương Bồi Tài là gì, là yêu, là hận, là chán ghét, hay nhớ nhung. Nhưng cô bỗng ý thức được, người đàn ông này chết rồi.
Đỗ Nhược Hinh khóc hơn mười phút, thẳng đến khi xe dừng lại trước cửa Cảnh cục thì cô mới như tỉnh mộng, run rẩy nói: "Tôi sẽ đem tất cả những gì tôi biết nói hết cho các anh."