Bạch Lạc Nhuế mười một tuổi mặc một chiếc váy nhỏ trắng muốt đang ghé vào cửa sổ. Cô bé từ cửa sổ của viện dưỡng lão nhìn ra ngoài, theo góc độ này thì có thể nhìn được một mảng cỏ xanh biếc.
Người lớn tuổi ăn cơm chiều khá sớm, hiện tại đã gần hoàng hôn, trên bầu trời chỉ vừa hiện ra màu trời chiều mà bọn họ đã ăn cơm xong, đang tốp năm tốp ba từ căn tin trở về phòng ngủ.
Những ông bà lão đa số đều nghễnh ngãng, tiếng nói chuyện rất lớn, khiến cho trong sảnh chỉ toàn tiếng ồn ào. Trước mặt Bạch Lạc Nhuế là cửa sổ thuỷ tinh cách âm, xuyên qua cửa sổ, cô bé vẫn có thể nghe được một âm thanh nói chuyện đứt quãng.
Ngoài cửa sổ là cảnh sắc đơn điệu không có gì thú vị nhưng Bạch Lạc Nhuế nhìn rất chăm chú, im lặng không nhúc nhích.
Ông ngoại đã đi đến căn tin trả hộp cơm, ông sẽ nhân cơ hội này mà ra ngoài hít thở không khí, cùng những người khác tâm sự này nọ, ở lại một lát mới về, bà ngoại đã sớm đơn giản rửa mặt nằm trên giường, không cần cô chăm sóc. Trong một ngày, chỉ có khoảng thời gian này Bạch Lạc Nhuế là chính mình.
Ông ngoại luôn nói, nhà cô cũng đủ may mắn, thời điểm ông bà ngoại cùng nhau tới viện dưỡng lão thì vừa lúc có được hai cái giường trống trong cùng một phòng. Sau đó bởi vì ba mẹ ly hôn nên cô cũng vào đây, buổi tối thì ngủ cùng một giường với bà ngoại.
Bạch Lạc Nhuế hình như từng nghe mẹ và ông ngoại nói chuyện, nói rằng bà ngoại bệnh rất nghiêm trọng, hình như là ung thư phổi hay gì đó, nằm ở nhà là chờ chết, ở bệnh viện cũng là chờ chết, không bằng vào viện dưỡng lão chờ chết. Nơi này có rất nhiều ông bà lão khác, có thể cùng phơi nắng, tâm sự thì có lẽ thân thể bà ngoại sẽ tốt hơn.
Ông ngoại vẫn kiên trì tự mình chăm sóc bà ngoại, cũng không để người ta đem bà đến toà nhà bệnh nặng.
Thế nhưng cơ thể bà ngoại vẫn không tốt lên, ngược lại thỉnh thoảng vào ban đêm bà sẽ phát sốt, thân thể nóng như lửa dán sát vào Bạch Lạc Nhuế, trên mặt toàn là mồ hơi nhớp nháp. Khi khó chịu đến không chịu được thì mới rên rĩ ra tiếng, đôi khi quấy rầy người khác thì sẽ có y tá đến tiêm cho bà một mũi thuốc. Nhưng Bạch Lạc Nhuế biết, thuốc này căn bản là không cứu được bà, nhiều nhất chỉ là trì hoãn bệnh tình mà thôi, khiến cho bà có thể thống khổ mà sống thêm một thời gian ngắn nữa.
Hiện tại, Bạch Lạc Nhuế có thể nghe được tiếng hít thở của bà, bà ngoại có lẽ đang cố gắng đi vào giấc ngủ, hô hấp của bà như đang kéo ống thổi, tạo ra âm thanh nặng nề. Không khí trong phòng không sạch sẽ, có một loại mùi hương kì lạ, là mùi của tuổi già cùng bệnh tật, may mà cô đã quen thuộc với tất cả.
Con người vì sao lại già đi? Vì sao phải chết đi?
Bạch Lạc Nhuế tự hỏi vấn đề này, nghĩ đến nhập thần.
Ngoài cửa truyền đến một tiếng còi, đó là ám hiệu của cô và Nguỵ Hồng. Mắt Bạch Lạc Nhuế giật giật, thu hồi tầm mắt, ngoài cửa sổ tuy đã gần hoàng hôn nhưng vẫn còn sáng sủa, trong phòng thì mờ tối, không bật đèn, màn cửa cũng kéo kín che đi tất cả ánh sáng. Không có biện pháp, bà ngoại không thích ánh mặt trời nên tấm màn này mỗi ngày đều được kéo kín, cũng chỉ có chỗ cửa sổ nhỏ kia là có thể nhận được vài phần ánh sáng.
Bạch Lạc Nhuế thích ứng với bóng tối trong phòng rồi mới đi ra ngoài, đằng sau truyền đến âm thanh ho khan của bà ngoại, hoá ra vừa nãy bà vẫn còn tỉnh: "Ít qua lại với thằng nhóc họ Nguỵ kia đi, con học theo đứa nhỏ hay đến đây kìa, ở trong này mỗi ngày vẫn không quên học tập......"
Ở trong này, Nguỵ Hồng chính là một xú tiểu tử, hắn thành tích không tốt, ở trường thì trốn học, thường xuyên mang tới đây một người lạ, Bạch Lạc Nhuế không biết người lạ đó là đứa nhỏ nhà ai, chỉ biết thỉnh thoảng y sẽ xuất trong viện dưỡng lão này.
Mấy tháng gần đây, mỗi tháng cô đều được gặp y. Bộ dạng y trắng nõn đẹp đẽ, là một tiểu thiếu niên sạch sẽ, hơn nữa y đối xử với khác luôn nho nhã lễ độ, là đứa nhỏ tốt trong miệng tất cả người lớn. Bạch Lạc Nhuế thích y, trên người y luôn có một mùi hương dễ ngửi, hoàn toàn khác với mùi của những ông bà lão ở đây. Cô từng hỏi qua y, y nói mình họ Cố, tên là Cố Tri Bạch.
Bạch Lạc Nhuế đi về phía cửa, làm như không nghe thấy câu nói sau của bà ngoại, cẩn thận đóng kỹ cửa.
Dưới cầu thang cuối hành lang, Nguỵ Hồng cùng Đỗ Nhược Hinh đã sớm chờ ở đó, hai đứa nhỏ này một người năm nay mười hai tuổi, người kia thì chỉ mới chín tuổi. Tay Nguỵ Hồng đang chộp lấy một con ếch, bởi vì suốt ngày chạy ngoài sân nên da hắn bị phơi đến đen nhẻm, ngược lại đôi mắt thì lại toả sáng. Hai người thấy cô đi tới, Nguỵ Hồng đứng lên vứt con ếch xuống lại mặt đất, ngẩng đầu nói với Bạch Lạc Nhuế: "Em thật sự quyết định rồi sao? Muốn đi tìm bác sĩ Hạ?"
Bạch Lạc Nhuế gật gật đầu, sau giờ cơm hôm nay, đây là thời gian mà bọn họ đã hẹn trước.
Đỗ Nhược Hinh kéo tay Bạch Lạc Nhuế, nhớ lại kế hoạch đã bàn trước, rút lui trở lại: "Em sợ lắm, hay là chúng ta đừng đi......"
"Em đã sớm đồng ý với chị rồi, hiện tại lại không muốn sao?" Âm thanh Bạch Lạc Nhuế vẫn còn mang theo non nớt của trẻ con nhưng lời nói ra lại như một tiểu đại nhân, vẻ mặt đầy xem thường, cô sợ sẽ kéo người lớn tới nên đến bên tai Đỗ Nhược Hinh đè thấp âm thanh nói: "Em luôn như vậy nên ba mẹ mới đem em đển ở chỗ này, người nhát gan!"
Những lời này như mang theo gai nhọn xước Đỗ Nhược Hinh bị thương, nghe xong lời Bạch Lạc Nhuế, cô khổ sở mà cúi thấp đầu.
"Đi hay không thì tuỳ em." Bạch Lạc Nhuế đi về phía trước vài bước, quay đầu lại nhìn hai đồng bọn của mình, "Các người nếu sợ hãi thì hiện tại quay về vẫn còn kịp."
"Em làm gì thì anh vẫn đi theo em." Nguỵ Hồng nói xong liền đi lên phía trước, trong hành lang tối mờ thì đôi mắt hắn sáng hẳn lên. Hắn học tập không tốt, ban đầu mấy đứa nhỏ trong viện đều cô lập hắn, không ai chơi cùng hắn.
Thẳng đến sau khi Bạch Lạc Nhuế đến đây thì hắn mới có bạn. Cô ta bỗng nhiên kéo tay hắn, bàn tay trẻ con trắng noãn mềm mại của cô gái nhỏ cẩn thận giúp hắn lau vết thương do đánh nhau để lại.
Đối với Bạch Lạc Nhuế, Nguỵ Hồng luôn mù quáng đi theo bất luận đúng sai. Trong mắt hắn, cô gái nhỏ kia như một nàng công chúa, vì là công chúa nên cần phải có một kỵ sĩ bảo vệ cô.
Đỗ Nhược Hinh nhỏ giọng hừ một cái rồi cũng đi theo lên phía trước. Trong mấy đứa nhỏ ở viện dưỡng lão thì cô là người nhỏ tuổi nhất, lá gan cũng nhỏ nhưng vẫn luôn theo đuôi Bạch Lạc Nhuế, cô không muốn bị quên lãng, bị người bạn tốt nhất của mình bỏ lại. Hơn nữa cô cảm thấy Bạch Lạc Nhuế nói rất đúng, nhất định ba mẹ cô vì không thích cô nhát gan yếu đuối nên mới đem cô bỏ ở nơi này, nếu cô có thể làm ra chuyện gì đó kinh hãi thế tục, nói không chừng bọn họ có thể nhìn cô nhiều thêm một chút.
Ba người đi đến toà nhà của bác sĩ và người chăm sóc, bọn họ như thường ngày mà gõ cửa phòng Hạ Vị Tri. Đêm nay vừa lúc là thời gian nghỉ ngơi của bác sĩ Hạ, bọn họ đều rất quen thuộc với gian ký túc xá chỉ hơn mười mét vuông này.
Hạ Vị Tri vừa mới cởi ra bộ quần áo trắng đã mặc cả ngày, thay vào quần áo ngày thường tôn lên dáng vẻ khéo léo hoạt bát, thoạt nhìn ôn nhu tri thức. Trên mặt cô ta mang theo nụ cười, đứng dậy đưa nước cho bọn họ: "Hôm nay sao mà mấy đứa cùng nhau đến thế? Đến hỏi bài tập sao?"
Những đứa trẻ ở đây đều biết bác sĩ Hạ rất thích trẻ con. Bên này thường xuyên có bọn trẻ đến chơi, cô ta cũng đã sớm tập thành thói quen, trên bàn luôn có kẹo cho bọn nhỏ, còn kiên nhẫn giải đáp bài tập cho bọn trẻ.
"Bác sĩ Hạ, con muốn xin cô một việc." Thanh âm Bạch Lạc Nhuế trong trẻo mà nghiêm túc, như là đưa ra một quyết định quan trọng, Nguỵ Hồng cùng Đỗ Nhược Hinh đứng bên cạnh cũng không dám lên tiếng.
Hạ Vị Tri quay đầu lại nhìn đến đứa nhỏ kia. Cô ta biết đứa nhỏ này, con bé họ Bạch, trưởng thành hơn tuổi rất nhiều. Dáng vẻ con bé rất xinh xắn, cô gái nhỏ này mặc dù ở nơi âm khí nặng nề như viện dưỡng lão thì vẫn nhận được rất nhiều ưu đãi như cũ.
Hạ Vị Tri hỏi Bạch Lạc Nhuế: "Con muốn cô làm gì?"
Trên mặt Bạch Lạc Nhuế có sự chín chắn không hợp với tuổi, cô gằn từng tiếng, nói rất nghiêm túc: "Con muốn cô giúp con giết bà ngoại con."
Hạ Vị Tri sửng sốt một lát mới xác định mình không nghe sai, đứa nhỏ này chỉ mới vài tuổi mà biểu tình vô cùng nghiêm túc kiên định. Cô bé dường như không biết lời nói của mình nói ra có bao nhiêu kinh động, mà hai đứa nhỏ bên cạnh cô bé, đứa bé trai thì trầm mặc, bé gái rõ ràng có chút bồn chồn lo sợ, tựa như cảm nhận được biến hoá cảm xúc của cô bé nên Bạch Lạc Nhuế giữ chặt tay con bé.
Chỉ sợ bọn nhỏ đã sớm có kế hoạch từ lâu.
Hạ Vị Tri nhìn về phía Bạch Lạc Nhuế, ánh mắt của cô ta dần thay đổi, vẻ mặt nhu hoà ban đầu dần trở nên lạnh lùng: "Vì sao lại yêu cầu cái này?"
Bạch Lạc Nhuế nắm chặt tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi: "Đó là nguyện vọng của bà ngoại con, bà không chỉ một lần nói với con rất muốn chết đi, bà không sống nổi nữa. Con hy vọng cô có thể giúp con hoàn thành nguyện vọng này của bà, con chỉ có một nguyện vọng chính là cố gắng để bà chết đi mà không có đau đớn."
Bà ngoại đem chính mình vây hãm cũng là đem cô vây hãm, từ sau khi bà ngoại sinh bệnh, Bạch Lạc Nhuế không thể có được một giấc ngủ hoàn chỉnh, ban ngày thì đến trường, sau khi tan trường về còn phải giúp ông ngoại chăm sóc bà. Bà ngoại bị bệnh nên rất nhạy cảm, dễ cáu gắt, hơi không chú ý là đã nổi trận lôi đình, thỉnh thoảng còn như bệnh tâm thần mà khóc lên. Bà dựng nên bức màn xung quanh mình, không muốn nói chuyện cùng người khác. Bà nói cuộc đời bà không nên như vậy, bà nói bà đã sống đủ rồi, bà nói bà muốn chết đi, không chỉ nói một lần duy nhất.
"Con cho rằng giết bà là tốt cho bà sao?" Tay Hạ Vị Tri cầm ly nước, cô ta vốn chỉ có một cái ly duy nhất, vốn là để cho bọn nhỏ nhưng giờ thì không đưa đến trước mặt chúng mà tự mình cúi đầu uống một hớp.
Tuy rằng cô ta giết người nhưng vẫn rất rõ ràng mình đang làm gì, đứa nhỏ này chỉ mới hơn mười tuổi chưa chắc đã hoàn hiểu biết được những lời này có ý nghĩa gì.
Mặc dù Hạ Vị Tri sẽ có lúc chán ghét bản thân nhưng cô ta vẫn còn một tia nhân tính, không muốn đem những đứa nhỏ này kéo vào. Cô ta lắc đầu, từ chối nói: "Cô là bác sĩ ở đây, là người chữa bệnh nên không thể đáp ứng con, cũng không biết vì sao con lại có yêu cầu như thế."
Hạ Vị Tri để ly nước trong tay xuống: "Mấy đứa đi đi, sau khi ra cửa, lời ngốc nghếch như thế thì không cần nói với người khác."
Bạch Lạc Nhuế tựa như đã sớm đoán được sẽ bị cô ta từ chối, cô ngẩng đầu dùng ánh mắt doạ người nhìn thẳng Hạ Vị Tri: "Chúng con đã biết bí mật của cô. Nếu cô không đáp ứng con, con sẽ đem những chuyện cô đã làm ở toà nhà bệnh nặng nói cho cảnh sát."
Mắt Hạ Vị Tri hơi híp lại: "Vậy sao, thế cô đã làm gì ở toà nhà bệnh nặng?"
"Cô ở nơi đó giết người." Bạch Lạc Nhuế hạ giọng nói, "Chúng con thấy cô đóng đinh vào đầu một cụ ông, còn tiêm thuốc vào nữa."
Trong phòng nhất thời im lặng.
Đỗ Nhược Hinh cảm giác tay mình đã nổi lên một tầng da gà. Cô sợ hãi nhìn Bạch Lạc Nhuế, hối hận vì đã nói chuyện này với họ.
Có lần các cô chơi trốn tìm, Đỗ Nhược Hinh trốn sau một tấm rèm trong toà nhà bệnh nặng, có thể bởi vì vóc dáng của cô nhỏ gầy nên Hạ Vị Tri không phát hiện ra sự tồn tại của cô. Ngày đó cô nghe được tiếng bước chân tiến vào phòng, thò đầu ra thì thấy Hạ Vị Tri đi đến bên giường, tiêm thứ gì đó vào sau khi tra tấn ông cụ, ông cụ đã tê liệt, suy yếu đến mức chỉ có thể phát ra từng tiếng a a, như đang phải nhận một cực hình tàn khốc.
Sau đó Hạ Vị Tri ghi thứ gì đó vào sổ.
Đỗ Nhược Hinh hoảng sợ đem chuyện này với hai người bạn tốt nhất của mình, cô hoang mang lo sợ muốn bọn họ có thể cùng cô đi nói cho người lớn, thế nhưng Bạch Lạc Nhuế lại bảo cô đừng để lộ ra điều gì.
Từ ngày đó, nhóm bọn họ bắt đầu chú ý đến hành tung của bác sĩ Hạ, mỗi lần Hạ Vị Tri một mình đi vào toà nhà bệnh nặng thì sẽ có người lớn tuổi qua đời, có những người có nhiều vết thương trên cơ thể. Bọn họ xác định, Hạ Vị Tri ở trong này làm một chuyện bí mật.
Cô ta đang giết người!
Cô ta đang thí nghiệm cách để giết người!
Ánh mắt bác sĩ Hạ khi đó rất giống bây giờ, lạnh đến đáng sợ, hầu như không còn ai có thể nhận ra cô ta của ngày thường nữa.
Hạ Vị Tri hứng thú nhìn Bạch Lạc Nhuế: "Con có biết con đang nói gì không? Con không sợ cô giết con diệt khẩu sao?"
Bạch Lạc Nhuế nói: "Nếu một mình con đến thì có thể. Thế nhưng hiện tại chúng con có ba người, cô nếu giết con thì bọn họ sẽ lập tức chạy ra ngoài gọi người đến, cho dù sau đó cô giết hết bọn họ thì chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ, cô sẽ không làm như thế."
Trong viện dưỡng lão, người lớn tuổi chết là chuyện bình thường, nhưng nếu chết đứa nhỏ, mà còn là ba đứa thì nhất định sẽ khiến mọi người chú ý. Cô ta không có cách nào đem bọn họ diệt cùng lúc, chỉ cần có người còn sống là có thể đem bí mật đó truyền ra ngoài.
Hạ Vị Tri nở nụ cười: "Thì ra đây là lý do con mang theo đồng bọn đến à?" Nói đoạn cô ta chắn trước mặt ba đứa nhỏ, ngữ khí dịu lại như chuyện mà vừa nói chỉ là lời nói đùa, "Cô cũng không làm chuyện gì, con muốn đi nói thì cứ đi đi, những người già ở đây đều là tử vong tự nhiên, thử xem cảnh sát tin lời các con hay tin lời của cô. Hiện tại các con nên quay về đi, nếu không cô sẽ cáo trạng với cha mẹ các con."
Đỗ Nhược Hinh kéo Nguỵ Hồng chuẩn bị đứng dậy, Bạch Lạc Nhuế vẫn ngồi đó không động đậy: "Bác sĩ Hạ...... Com sẽ đem chuyện này nói với các ông bà khác, để bọn họ biết cô chuẩn bị giết bọn họ, đến lúc đó sẽ có người đến điều tra." Cô nhìn thẳng vào mắt Hạ Vị Tri, "Cho dù bọn họ tạm thời không tìm được chứng cứ nhưng chắc chắn sẽ cẩn thận và đề phòng cô, cô sẽ không bao giờ có thể giết người ở đây nữa."
Cô nói không sai, một khi có dính dáng đến lợi ích của bản thân, về sinh mệnh của mình thì mọi người sẽ càng chú ý hơn, có thể cảnh sát sẽ không tin lời của đứa nhỏ nhưng sẽ tin tưởng lời của những người lớn tuổi. Cho dù chỉ là lời đồn nhảm thì cũng là vũ khí sắc bén để giết người, huống chi nói không chừng cô ta đã để lại dấu vết ở nơi nào đó.
Bạch Lạc Nhuế gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Vị Tri, cô không thích cô ta, cô cảm thấy cô ta tàn nhẫn, có bệnh, thế nhưng cô lại cần một người thầy như vậy. Cô muốn có được những thứ cô muốn, làm được những chuyện cô muốn làm.
Hạ Vị Tri cúi đầu xuống nhìn Bạch Lạc Nhuế, trong ánh mắt đứa nhỏ này có thứ gì đó không bình thường, lại cảm giác giống như dã thú khi đi săn mồi mà gặp được đồng loại, cô ta hơi dao động: "Nếu cô làm thì được gì nào?"
Bạch Lạc Nhuế biết cơ hội đã đến, thế nhưng hiện tại cô phải thuyết phục được Hạ Vị Tri, cô mở to mắt, trên mặt mang theo khờ dại của trẻ con nhưng lại vô cùng nghiêm túc: "Con có thể giúp cô làm việc. Thậm chí, là chúng con giúp cô làm việc. Chúng con còn nhỏ, sẽ không gây chú ý, có thể giúp cô theo dõi, giúp cô làm rất nhiều chuyện mà một mình cô không thể làm được."
Hạ Vị Tri nhìn ba đứa nhỏ, như đang cân nhắc nên đáp ứng cô Bạch Lạc Nhuế hay không: "Nhưng mà, làm sao cô có thể tin các con sẽ bảo vệ bí mật?"
Thanh âm Bạch Lạc Nhuế trong trẻo: "Chúng con đã sớm biết chuyện cô giết người, nhưng chúng con cũng không nói cho người lớn biết, đây là lựa chọn của chúng con. Hiện tại đã có dính dáng tới tụi con, tụi con chính là đồng phạm, nếu khai cô ra thì chúng con cũng sẽ bị liên luỵ theo."
"Vậy hai bạn nhỏ này thì sao?" Hạ Vị Tri hỏi.
"Con theo em ấy." Đứa bé trai tỏ thái độ rất nhanh, ngữ khí mang theo tự hào như bản thân đang làm chuyện gì đó vừa kích thích vừa dũng cảm, "Không phải chỉ là người chết thôi sao? Con theo ông nội vào viện dưỡng lão, lúc năm tuổi đã từng thấy qua rồi. Cơ thể những ông bà cụ đó tồn tại chỉ có lãng phí tài nguyên mà thôi."
Đỗ Nhược Hinh đảo con ngươi nhìn đến hai người bạn của mình, xoay người, lòng hiếu thắng khiến cho cô không chịu tụt lại phía sau: "Con...... Con có thể giúp mọi người canh chừng, đó là chuyện mà con giỏi nhất, con chơi trốn tìm bọn họ tìm khắp nơi cũng không tìm được con."
Hạ Vị Tri chăm chú nhìn ba đứa nhỏ trước mặt, đồng ngôn không cố kỵ, bọn nhỏ dường như không giết bản thân đang chủ động xin đi giết giặc, trở thành đồng loã, trở thành đao phủ, bọn chúng cũng không biết phải đối mặt như thế nào với cuộc sống tương lai của mình.
Hạ Vị Tri im lặng vài giây rồi gật đầu, nhìn về phía Bạch Lạc Nhuế: "Được rồi, cô có thể giúp mấy đứa."
Chính vào ngày đó, nhân sinh của bọn họ cứ như vậy mà thay đổi.
Từ đó về sau, Bạch Lạc Nhuế nhìn qua rất nhiều người qua đời, có đôi khi cái chết của một người là một quá trình day dẵng quanh co, cần mấy tháng thậm chí là mấy năm. Năm tháng như một con dao từng nhát từng nhát cắt đi máu thịt trên cơ thể, chỉ cần còn một hơi thở, chỉ cần trái tim vẫn còn đập, chỉ cần điện não đồ không phải là một đường thẳng tắp là có thể kéo dài hơi tàn này.
Có đôi khi giết chết một người là một quá trình vô cùng đơn giản, chỉ cần một ống kim tiêm, một sợi dây thừng, một con dao, thời gian vài phút mà thôi. Linh hồn giống như một chất lỏng trong cái lọ, ào một cái là không còn nữa, sinh mệnh cứ như vậy mà mất đi, âm dương cách biệt.
Cô đợi bên cạnh Hạ Vị Tri suốt một năm như một học trò tốt nhất, chẳng những học xong tất cả thủ đoạn của Hạ Vị Tri mà còn trò giỏi hơn thầy.
Chỉ có điều, cô còn một chuyện phải làm......
Tháng tám năm ấy, Bạch Lạc Nhuế mười hai tuổi gọi một cuộc điện thoại nặc danh báo cảnh sát.
Ác quỷ thì nên xuống địa ngục. Cô chắc chắn chuyện mình làm không để lại dấu vết gì, cô tự tin rằng cho dù Hạ Vị Tri bị bắt thì cũng sẽ không khai ra làm liên luỵ bọn họ. Người phụ nữ kia như là một kẻ điên, chuyện điên rồ này bọn họ đã từng tham dự cùng, nói ra thì cũng sẽ không có ai tin.
Từ đó, chuyện của Viện dưỡng lão Vu Sơn rốt cục cũng bị vạch trần.
Thậm chí, chuyện tra hỏi mà Bạch Lạc Nhuế lo sợ cũng không đến, Hạ Vị Tri mất tích, cô không biết cô ta chạy đi đâu, không còn ai biết bọn họ từng tham gia chuyện này, bọn họ đã an toàn......
Mười chín năm sau.
Bạch Lạc Nhuế ngồi trong xe như ngày bé, nhìn ra xung quanh bên ngoài.
Ô tô dừng lại trước một cái đèn đỏ, Bạch Lạc Nhuế thoát ra khỏi hồi tưởng ngửa đầu nhìn, đã sắp tới đô thị dưỡng lão Long Duyệt, nhìn từ góc độ này thì vô cùng giống với Viện dưỡng lão Vu Sơn.
Thành phố nhộn nhịp hiện lên qua hình ảnh phản chiếu của cửa kính xe, tiếng còi xe chói tai vang lên trong dòng xe cộ, Bạch Lạc Nhuế nhìn kiến trúc phía trước lại nghĩ đến việc năm đó bản thân vô cùng thoải mái giúp Hạ Vị Tri đè chặt tay bà ngoại. Khi ấy, hai mắt bà ngoại nhìn về phía cô, thuốc rất nhanh đã có tác dụng, gân xanh trên cổ bà lộ ra, đôi mắt lồi ra, ngập ngừng vài giây rồi qua đời, cuối cùng bà kêu một tiếng: "Lạc Nhuế!"
Đó là câu nói cuối cùng của bà ngoại.
Sau đó cô đến nhà vệ sinh, rửa rửa rồi lại rửa tay mình, chà xát hai tay đến đỏ bừng.
Giờ phút này, Bạch Lạc Nhuế cúi đầu nhìn tay mình, cô ta không tự giác mà đưa tay xoay cái vòng trên cổ tay. Đây là di vật mà bà ngoại để lại cho cô ta, từ lúc mười tuổi đưa cho cô ta đến hiện tại, năm tháng trôi qua vòng tay đã sớm nhỏ nhưng cô ta không nỡ tháo xuống.
Lúc đó có lẽ bà ngoại kinh hỉ lắm.
Bà ngoại chỉ là không có thời gian, nếu nghe cô ta nói rõ ràng, bà biết nhất định sẽ giống như mỗi lần cô ta thi được 100 điểm mà tươi cười, ôm cô ta nói: "Lạc Nhuế nhà chúng ta làm tốt lắm."
Bà sẽ không trách cô ta, rõ ràng bà ngoại sống đau đớn như thế, khó chịu như vậy mà, mỗi khi bà nói chuyện với cô ta đều nói mình sắp chết, bà muốn chết.
Việc cô ta làm là như mong muốn của bà, chấm dứt loại đau đớn thống khổ này.
Từ nhỏ cô ta đã được bà ngoại mang theo, cô ta rất yêu bà ngoại mình, còn yêu bà hơn tất cả những người khác, chỉ có cô ta mới hiểu được sự đau đớn của bà, cũng chỉ có cô ta mới có thể giúp bà chấm dứt loại đau đớn này!
Sau khi lớn lên, Bạch Lạc Nhuế phát hiện, trên thế gian này có hàng ngàn gia đình, hàng vạn người cũng đang phải chịu loại đau đớn này
Cuộc sống có thể đo được bằng công thức, khi đau đớn lớn hơn vui sướng, khi bạn bất lực bên bờ vực của căn bệnh nan y, khi bạn đã đủ trưởng thành để dính líu đến mọi người......
Con người, ở thời đáng chết thì nhất định cần phải đi tìm cái chết.
Thế nhưng có người muốn đi tìm chết lại không có đủ dũng khí để chết, cũng không hiểu cách thức, không có ai giúp đỡ bọn họ, những người lớn tuổi đang phải vật lộn, những gia đình sa vào vũng bùn là bất lực đến cỡ nào, đánh thương biết bao nhiêu? Vì thế, cô ta sẽ đến giúp đỡ người đó, trợ giúp bọn họ, đây là chuyện cô ta đang làm hiện tại, là một chuyện vĩ đại, cũng là chuyện mà cô ta không thể không làm.
Cô ta cùng Hạ Vị Tri là hoàn toàn khác biệt, tim của cô ta là hướng về cái thiện, để cho những người đó thoát khỏi bể khổ mà thôi.
Bạch Lạc Nhuế thở dài nhìn ra ngoài cửa xe, xe đã sắp ngừng lại, điểm đến của cô ta cũng gần đến rồi.
Cô ta ngồi thẳng lưng lại nhìn về phía trước, trong lòng Bạch Lạc Nhuế vẫn còn đang tự hỏi vấn đề mà đến này vẫn chưa tìm được đáp án kia: Con người, vì sao lại già đi? Vì sao sẽ chết đi?
Tác giả có điều muốn nói: Hôm nay cho ra mười ngàn từ, vạch trần hết thảy sự thật. (Tính luôn chương sau ấy).