Mọi thứ xung quanh đều mơ hồ mông lung, trước mắt Tống Văn là một hành lang tối om, một cánh cửa mở ra ở cuối hành lang đó, từ ngoài cửa truyền đến một luồng khí điều hòa lạnh nhẹ, tựa như lối vào địa ngục. Đèn bên trong phòng toả ra một loại ánh sáng lập loè, cậu từng bước đi về phía trước, tựa hồ đã biết trước tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì nhưng lại không thể ngừng bước chân, cũng không thể ngăn cản tay của chính mình.
Cậu nghe được tiếng mưa rơi bên ngoài, còn có cả tiếng sấm, âm thanh kia từ xa truyền đến tựa như dùi trống nặng nề mà gõ vào mặt đất, đất trời đều vì tiếng sấm này mà vỡ ra. Tống Văn đang hoài nghi thì có một tia chớp bổ xuống cách đó không xa.
Sâu trong trí nhớ của mình, Tống Văn cảm thấy hết thảy chuyện phát sinh này là bản thân bị bóng đè cứ lập đi lập lại như nhiều những lần trước...... Cửa mở ra, trước mắt là vô số thi thể đã thối rữa, trong không khí dày đặc mùi màu tươi làm người khác buồn nôn. Thi thể kia mở to mắt nhìn về phía cậu, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ ngồi xuống......
Lại là giấc mơ kia.
Tống Văn giật mình mở to mắt, ánh nắng mặt trời theo tấm màn không được kéo chặt mà tiến vào phòng, nếu không gặp phải ác mộng thì đây là một buổi sáng bình thường. Tống Văn trở người, nhịp tim dần dần khôi phục lại, cậu ngồi dậy dụi mắt, dần thanh tỉnh.
Tống Văn vẫn không biết, nếu năm đó cậu không đẩy cánh cửa kia ra thì thân thể cậu có khác gì với hiện giờ không. Chuyện này đã gây ra một ít ảnh hưởng tới cậu, cậu không thích không gian nhỏ hẹp, dù là thang máy hay tầng hầm ngầm cũng vậy, chỉ cần đi vào thì thân thể sẽ bài xích theo bản năng, nhịp tim tăng nhanh, khó thở, là một loại cảm giác không khống chế được khiến cậu chán ghét.
Bầu trời bên trên tầng hầm ào ào không ngừng mưa cùng tiếng sấm chớp đột ngột xuất hiện trong không khí, phản chiếu bóng cây loang lổ trên vách tường như bức tranh ma quái trong Liêu trai chí dị. Cánh cửa kia chỉ khép hờ, Tống Văn đi đến đẩy cửa ra, liền thấy được cảnh tượng trong mơ......
Ngày đó Tống Văn bị doạ sợ cộng thêm dầm mưa liền sốt cao liên tục phải đưa vào bệnh viện. Sau đó trong trí nhớ chỉ còn lại một đoạn mơ hồ, chỉ nhớ rõ khoảng thời gian đó, Lí Loan Phương vì chuyện này mà mỗi ngày đều cãi nhau cùng Tống Thành. Mỗi lần thức dậy Tống Văn đều có thể nghe thấy tiếng họ cãi nhau trong phòng khách.
"Anh làm cha như thế sao? Sao anh có thể mang đứa nhỏ đến hiện trường vụ án chứ? Nếu anh không mang nó theo thì cũng không xuất hiện chuyện này!"
"Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, em khóc thì chuyện này có thể trở lại được không? Vụ án này đặc biệt lớn, cả cảnh cục đều đến sao anh có thể không đến. Hơn nữa anh đã sớm dặn nó không được chạy loạn, ai biết được nó lại nhanh như vậy?"
"Trách nhiệm của anh mà anh còn đổ cho đứa nhỏ, nó chỉ mới bảy tuổi, lúc bảy tuổi thì anh biết gì chứ? Nhìn thấy hiện trường vụ án chính là bóng ma tâm lý cả đời, hơn nữa anh còn kéo nó vào! Anh vì cái gì......"
Âm thanh hỗn loạn chói tai của Lí Loan Phượng xen lẫn tiếng rống giận của Tống Thành, ầm ĩ nhiều trận cũng không phân được thắng bại. Mẹ trách ba mang Tống Văn đến hiện trường vụ án, còn là hiện trường một vụ hung án, ba thì trách mẹ đã biết rõ công việc của ông bận bịu như thế còn để đứa nhỏ cho ông quản, mỗi ngày còn không về nhà.
Đều nói não con người sẽ lựa chọn quên đi những thứ không muốn nhớ, có lẽ do sốt cao liên tục nên Tống Văn đã quên mất tất cả những chuyện mình đã trải qua trong đoạn thời gian đó, nhớ đến sẽ đau đầu, chỉ có bộ dạng mấy cỗ thi thể kia là vẫn sẽ nhớ như in mỗi khi đêm về, không cách nào xoá đi được.
Vì để cho tâm lý Tống Văn không bị ảnh hưởng, Tống Thành còn dẫn cậu đến gặp bác sĩ tâm lý, còn có cái gì mà gọi là phương pháp trị liệu thôi miên, chỉ cần cậu trả lời một ít vấn đề rồi ngủ một giấc là xong. Tống Thành còn đưa cho Tống Văn một đống hình ảnh, hỏi cậu các loại vấn đề, thế nhưng ông càng hỏi thì Tống Văn càng không kiên nhẫn, đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không muốn trả lời.
Vụ án kia hình như liên luỵ rất nhiều người, khoảng thời gian sau đó trong nhà cùng phụ cận luôn xuất hiện những người kỳ lạ, sau đó thì Tống Thành và Lí Loan Phương một lần chơi lớn, bọn họ ly hôn......
Tin tức này thình lình xảy ra như một thiên thạch đánh vỡ cậu bé Tống Văn chỉ mới bảy tuổi. Hơn nữa Tống Thành còn đi sửa hồ sơ cùng hộ khẩu, sửa thành ba của Tống Văn là người bà con xa của ông Tống Đào, đem tất cả các tư liệu có thể tra được của cậu niêm phong cất vào kho tài liệu, đưa cậu vào hồ sơ xin được bảo vệ đặc thù. Tống Văn nhìn Tống Thành cũng chỉ có thể gọi ông là thúc thúc, sau đó Tống Văn lại được uỷ thác đưa đến nhà bà ngoại, thẳng đến khi cậu tốt nghiệp sơ trung.
Khi còn nhỏ, Tống Văn không biết tại sao mọi chuyện lại thành như vậy, cậu từng tức giận, từng oán trách, cũng từng thất vọng, có khóc có nháo. Đến khi lớn lên rốt cục cậu cũng có thể bình tĩnh đối mặt với tất cả.
Sau này Tống Văn mới biết được lúc ấy Tống Thành đang xử lý một vụ án cực kỳ nguy hiểm, chuyên án 519. Ông sợ liên luỵ đến người nhà nên mới an bài như thế. Ở nhà bà ngoại Tống Văn có một ngăn tủ đựng tư liệu của cậu và mẹ cậu, bên trong còn có một bức di thư do Tống Thành tự tay viết, chuẩn bị sẵn để có thể sử dụng bất cứ lúc nào.
Chuyên án 519 thành lập được một năm thì giải tán vì một số nguyên nhân, các cảnh sát thành viên lập tức bị phân công đến khắp nơi, Tống Thành thì bị điều đến Tỉnh cục, nhiều năm qua đi hiện tại ông đã được thăng chức trở thành Cục trưởng của Tỉnh cục. Nhưng mà theo góc độ của Tống Văn mà nói thì cậu cho rằng Tống Thành chưa hoàn thành trách nhiệm cũng như nghĩa vụ của một người cha, trong lòng cậu ghi hận ông, đến giờ vẫn không gọi ông một tiếng 'ba', trong một năm số ngày cậu gặp mặt Tống Thành chỉ có thể đếm được trong một bàn tay.
Sau đó Tống Văn lên trung học thì Tống Thành và Lí Loan Phương phục hôn, thế nhưng trên hộ khẩu cùng hồ sơ Tống Văn không cho ông khôi phục lại, vẫn còn trên danh nghĩa một người bác bà con xa.
Sau khi Tống Văn lớn lên thì cố ý đối nghịch cùng Tống Thành, đi lên cùng một con đường với ba mình. Thẳng đến khi tốt nghiệp trường cảnh sát, Tống Văn không chút do dự lựa chọn rời khỏi cánh chim của ba mình mà về quê quán ở Nam Thành công tác. Thời điểm Tống Văn đến Cục cảnh sát Nam Thành báo danh, lúc Cố cục nhìn hồ sơ cậu khi phỏng vấn có hỏi: "Ai nha, cậu họ Tống à, Cục trưởng Tỉnh cục chúng ta cũng họ Tống đấy. Cậu biết Tống cục không?"
Tống Văn lắc đầu: "Không biết ạ. Trên hộ khẩu có viết ba con tên Tống Đào, hơn nữa nếu nhà con có quen biết với Tỉnh cục trưởng thì cũng không bắt đầu làm cảnh sát cơ sở ở đây." Cậu biết hộ tịch, tư liệu liên quan của bản thân đều do một tay Tống Thành thay đổi, cấp độ cơ mật còn cao hơn Cố cục một bậc, muốn kiểm chứng cũng không được.
Cố cục ngẫm nghĩ lại, cũng không hoài nghi về phương diện này, cho con trai của Tỉnh cục trưởng làm việc dưới tay mình ba năm. Cả cảnh cục đều không ai biết rõ, tới hiện tại bí mật này vẫn như cũ không có mấy người biết được.
Sau khi làm cảnh sát hình sự, Tống Văn vẫn bị cái ác mộng kia làm phiền, cậu cũng từng muốn biết một đêm kia rốt cục đã xảy ra chuyện gì, những người đó là ai? Vì sao lại chết trong một toà nhà cũ kĩ? Cậu được một vị cảnh sát lớn tuổi kể lại mới biết được, đại án 519 kia là vụ án bắt cóc giết người nghiêm trọng, ác liệt nhất trong hai mươi năm qua ở Nam Thành. Ba kẻ bắt cóc đã bắt cóc đôi vợ chồng Quý thị giàu có nhất Nam Thành lúc bấy giờ, tra hỏi mật mã két sắt, lấy ra được ba trăm hai mươi tám vạn tiền mặt cùng trang sức. Thế nhưng tên cướp bóc tàn bạo kia vẫn chưa thoả mãn, đem con tin đến một toà nhà cũ không ngừng tra tấn, muốn lấy được nhiều tài sản từ bọn họ.
Không ai biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì, sáu ngày sau khi vợ chồng Quý gia mất tích, có người nặc danh báo nguy nói trong rừng cây ở ngoại ô phát hiện tung tích kẻ bắt cóc. Điều kỳ lạ là khi cảnh sát đuổi đến thì phát hiện tên cướp cùng hai người bị hại đã chết trong toà nhà cũ kia, căn cứ theo mức độ phân huỷ thi thể có thể phán đoán kẻ cướp cùng con tin đều tử vong vào ba ngày trước, tiền cũng không cánh mà bay. Vụ án cứ như vậy mà không phá được, thậm chí cả cảnh cục đều giữ kín như bưng chuyện này, hết thảy trở thành một mảng sương mù, chìm vào dòng thời gian.
Thời kỳ trưởng thành, Tống Văn cực kỳ phản nghịch, lớn gan, cậu thường xuyên cảm thấy bản thân ngay cả địa ngục trần gian khủng bố cũng đã thấy qua, thì làm gì có thứ gì trên đời này có thể khiến cậu sợ hãi được chứ. Sau đó Tống Văn phát hiện cậu sai rồi, thứ đáng sợ nhất không phải là người chết mà chính là người sống. Trên thế giới này không có quỷ quái, người chết rồi cũng không thể ngồi dậy đâm một dao vào người khác, mà người sống...... Có thể làm ra hết thảy mọi việc.
Cậu không hề sợ hãi thi thể, thế nhưng tầng hầm tối tăm kia lại lưu mãi trong tiềm thức cậu. Cậu bài xích thang máy, bài xích môi trường khép kín không có ánh sáng, đến giờ vẫn không thể vượt qua được.
Tống Văn thu hồi suy nghĩ, bỗng nhiên nhớ đến gì đó, cầm điện thoại lại nhìn ngày tháng, hoá ra cách ngày hôm đó đã mười bảy năm rồi. Mười bảy năm, cậu từ một đứa nhỏ ngây ngô lớn dần thành một đội trưởng cảnh sát hình sự. Hiện tại, cậu không còn sợ hãi khi gặp thi thể, nhưng mà vụ án bí ẩn này có lẽ sẽ vĩnh viễn không thể tìm ra hung thủ.
Xong một vụ án, Tống Văn cùng đội một rốt cục cũng được nhàn rỗi. Cũng từ buổi tối ngày đó, vẫn chưa thấy qua mặt trời ở Nam Thành.
Tống Văn vừa mặc quần áo, điện thoại liền vang lên, cậu cầm điện thoại ấn nút, chợt nghe thấy âm thanh Chu Dịch Ninh truyền đến: "Tống đội, tính toán thì người mới kia đến chỗ cậu cũng hơn một tháng rồi đúng không? Tình hình gần đây thế nào?"
Tống Văn không biết vì sao Chu Dịch Ninh bỗng dưng gọi đến hỏi chuyện Lục Tư Ngữ, hơn nữa còn là buổi sáng đi làm, Tống Văn vừa mang giày vừa nói: "Chỉ là...... Tôi quả thật cảm thấy anh ấy...... Cùng người bình thường không quá giống nhau, có chỗ nào đó lạ lạ."
"Tôi gần đây được uỷ thác kiểm tra xem hồ sơ của cậu ta." Chu Dịch Ninh tiếp tục nói, "Sau đó, phát hiện được một chuyện."
"Chuyện gì?" Tống Văn nhíu mày hỏi.
"Thông thường, hồ sơ của một người sẽ thể hiện tất cả các tình huống của người đó, rất khó để làm giả hồ sơ, nhưng thỉnh thoảng cũng xuất hiện một số tình huống đặc thù." Chu Dịch Ninh dừng một chút, "Đó là do chính cảnh sát sửa qua hồ sơ để bảo vệ nhân chứng, người bị hại, nhân viên liên quan, người cung cấp thông tin, đặc vụ chìm. Vì để bảo vệ những người này mà cảnh sát sẽ tiến hành sửa qua hồ sơ của họ. Loại sửa này sẽ không để lại dấu vết, chỉ có cơ quan cấp cao mới có thể kiểm tra qua hồ sơ đã được sửa. Khi tôi kiểm tra thì phát hiện hồ sơ của cậu ta có thể đã được sửa qua."
Tống Văn nghe mà hơi nhíu mi.
Chu Dịch Ninh tiếp tục nói: "Lần trước tôi phát hiện ra loại dấu vết này chính là của Tống đội cậu."
Tống Văn đương nhiên biết hồ sơ của cậu vì sao mà có dấu vết sửa qua. Mà cái này đại biểu cho, quyền hạn của người mà Chu Dịch Ninh đang tìm thậm chí còn ở trên Cố cục: "Cho nên, ý anh là......"
Chu Dịch Ninh hỏi Tống Văn: "Cậu đây là đang lo cậu ta sẽ chuyển đi nơi khác sao?"
Tống Văn nắm chặt điện thoại, tự hỏi một lát: "Tạm thời không cần, tôi sẽ điều tra rõ ràng."
Sự kiện kia xảy ra năm Tống Văn mới bảy tuổi, khi đó cả nhà cậu vẫn còn ở Nam Thành. Mười mấy năm trước thành phố Nam Thành hoàn toàn khác với hiện tại, mọi người đều mặc quần áo giản dị, internet vẫn chưa phát triển, điện thoại di động chỉ vừa mới phổ biến, cả thành phố chỉ có mảnh đất nhỏ ở trung tâm là phát triển mạnh, đường phố hỗn loạn phức tạp, đường sắt ngầm còn chưa được xây dựng, hệ thống thoát nước cũ kĩ không được tu sửa, chỉ cần một cơn mưa là có thể ngập cả nửa thành phố.
Tống Văn lúc bảy tuổi không có chút sai lệch nào với nhũ danh của mình, là cái tuổi mèo chê chó ghét, nghịch ngợm cực kỳ. Cậu đánh nhau, xưng bá trong cả cái nhà trẻ, giáo viên cả ngày phải liên tục gọi ba mẹ cậu đến nói chuyện, khi trở về Tống Thành hay dùng thước kẻ đánh vào bàn tay cậu, không đánh sưng là không bỏ qua.
Có lẽ cái tính bướng bỉnh của Tống Văn giống với ba cậu, thường xuyên đối nghịch với Tống Thành, có thể thừa nhận sai lầm nhưng vẫn kiên quyết không thay đổi tật xấu, thậm chí còn nhiều lần gây tội rồi rời nhà trốn đi, khiến Tống Thành tức giận đến mức phải dùng của công cho việc riêng, lấy xe cảnh sát chạy khắp nơi tìm thằng con mình về. Trong đội ở cảnh cục, mọi người đều hay nói rằng vị đội trưởng tài giỏi có thể thuận lợi đuổi giết mấy chục thằng nhóc như khỉ con ngoài đường, cố tình lại nhiều lần bị con trai mình làm khó.
Dưới tình hình đó, Tống Thành cùng Lí Loan Phương chỉ muốn sớm cho Tống Văn đi học tiểu học. Chỉ cần đợi đến tháng chín liền có thể cho cậu vào trường học, thoát ly khỏi biển khổ của con gấu con này.
Vào một ngày cuối tuần của tháng năm, bệnh viện của Lí Loan Phương bỗng nhiên tiếp nhận người bệnh nguy hiểm do tai nạn xe cộ, vài bác sĩ thực tập không dám làm phẫu thuật nên lúc bốn giờ rưỡi bà nghe một cuộc điện thoại liền chạy đến bệnh viện.
Không ai làm cơm chiều, ba con hai người trừng mắt nhìn nhau. Đến sáu giờ tối, Tống Thành liền mang Tống Văn đi ăn ngoài.
Đến giờ Tống Văn vẫn còn nhớ rõ thực đơn của tối đó là bánh bao thịt cộng thêm canh cà chua trứng gà. Lồng bánh bao kia tuy thịt nhiều nhưng lại rất mặn khiến Tống Văn phải uống thêm tận hai chén canh, tuy vậy Tống Thành lại rất thích ăn, ăn xong còn mua thêm mấy cái mang về làm điểm tâm cho bữa sáng hôm sau. Trên đường hai người về nhà, bỗng dưng Tống Thành nhận được một cuộc điện thoại từ cảnh cục.
Tống Văn không nghe được rõ nội dung cuộc điện thoại, chỉ nhớ sắc mặt Tống Thành khi đó đặc biệt ngưng trọng, chỉ giải thích với cậu: "Để ba mang con đến chỗ này, con nhất định không được chạy loạn nghe chưa." Nói xong liền quay đầu xe đi ngược hướng đường về nhà.
Ngoài xe mưa càng ngày càng lớn, bánh xe xẹt qua mặt đường không ngừng phát ra tiếng nước rào rào, có vài nơi bánh xe ngập sâu trong nước nhìn cứ như thuyền đang lướt trên mặt nước.
Tống Văn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy cha mình biểu tình đặc biệt nghiêm túc, xe một đường hướng ra ngoại ô mà chạy thẳng, cuối cùng dừng trước một toà nhà cũ nát. Giữa tiếng mưa rơi bên ngoài, Tống Thành trấn an cậu vài câu liền đem cậu để lại trong xe, đội mưa mà chạy vào.
Tống Thành đi được hai phút Tống Văn liền hối hận, ngoài cửa xe tối đen như mực còn có mưa đập vào cửa kính, xen giữa tiếng mưa dường như còn có thể nghe được tiếng kêu của dã thú. Đối với một đứa trẻ bảy tuổi thì việc một mình ngồi trong xe rất đáng sợ, trên bầu trời thỉnh thoảng còn có tia chớp xẹt qua kèm theo tiếng sấm ầm ĩ.
"Ba ơi...... Ba đang ở đâu vậy?" Cậu nhỏ Tống Văn càng lúc càng sợ, quyết định tự mở cửa xe, mạo hiểm xông mưa chạy vào toà nhà. Trong phòng khách ngập tràn bụi, trên mặt đất còn có dấu vết màu đỏ sậm như vẽ thành đủ các loại đường kẻ, có người mặc cảnh phục vẻ mặt nghiêm túc đang nói chuyện, không ai chú ý đến cậu nhóc.
Tống Văn làm thế nào cũng không tìm được thân ảnh của Tống Thành, cậu cứ tìm mãi, đi theo một cái cầu thang rồi xuống đến tầng ngầm. Đó là một tầng ngầm cũ kĩ, vách tường gồ ghề thấm nước, khắp nơi là bụi bặm cùng mạng nhện, không biết đã bao nhiêu lâu rồi không có người đặt chân đến. Đèn trong phòng do điện áp không đủ mà dây tóc thỉnh thoảng trở nên tối mờ rồi đột nhiên sáng hẳn lên. Tống Văn sợ hãi nhưng lại tò mò mà đến gần......
Tác giả có lời muốn nói:
Xin nhắc lại, trong truyện có rất nhiều thứ được đặt ra, tất cả đều là hư cấu, không có căn cứ, sau đó là cầu bình luận ^^.