Rạng sáng ngày thứ ba sau khi vụ án xảy ra, bên trong Cục cảnh sát Nam Thành, Tống Văn cùng tất cả mọi người của đội một đều theo thường lệ mà tăng ca, tất cả mọi người đang chờ kết quả của một thí nghiệm, kết quả này sẽ quyết định tất cả hướng đi của vụ án.
Vì kết quả thí nghiệm này mà Tống Văn đã phải đi tìm Trình Tiểu Băng, trưng dụng một hộp chocolate nham thạch của cô nàng. Từ Dao cùng những đồng nghiệp bên trung tâm giám định đã bận rộn từ trưa đến giờ, thậm chí còn thỉnh giáo giáo sư khoa Hoá học của Đại học Nam Thành, điều động các dụng cụ tinh vi của nhà máy hoá chất Nam Thanh để tiến hành làm thí nghiệm.
Lục Tư Ngữ ngồi trước bàn làm việc chỉnh sửa tư liệu, đôi mắt vì buồn ngủ mà sắp khép lại. Để thanh tỉnh một chút anh liền đứng dậy đi đến nhà vệ sinh, tiện đường đến máy nước nóng bên ngoài rót một ly nước ấm.
Thừa lúc anh đi ra ngoài, Phó Lâm Giang đẩy lão Giả một cái: "Chốc nữa nếu kết quả chứng minh Lâm Quán Quán là nghi phạm, anh đi xin lỗi Tiểu Lục đi."
Lão Giả sờ sờ mũi: "Kết quả còn chưa có đâu."
Phó Lâm Giang nói: "Các anh đi điều tra bên Quách Hoạ, chạy qua chạy lại một ngày cũng không tìm được manh mối gì liên quan, đừng vịt chết tại miệng nữa."
Trong lòng lão Giả đã sớm có dự cảm rằng mình đã sai lầm rồi, nhưng ông là một lão cảnh sát cũng cần thể diện chứ, đến xin lỗi một cảnh sát tập sự, chỉ cảm thấy mất mặt quá. Thấy Lục Tư Ngữ đi vào, Phó Lâm Giang cũng không thúc giục ông nữa, từ bàn làm việc của lão Giả mà rời đi.
Lục Tư Ngữ ngồi trên ghế, anh vừa mới dùng nước lạnh rửa mặt khiến nước từ trên tóc từng giọt chảy xuống, liền rút khăn giấy mà lau.
Tống Văn đi tới tốt bụng nói: "Anh nếu chống đỡ không nổi thì về đi."
Lục Tư Ngữ ngẩng đầu nhỏ giọng nói: "Tống đội, những người khác vẫn còn tăng ca đấy." Anh bỗng dưng không hiểu Tống Văn vì cái gì đột nhiên lại thương hoa tiếc ngọc, nếu anh một mình đi về thì cho dù kết quả thế nào thì nhóm những đồng nghiệp đang tăng ca sẽ ghen tỵ đến đỏ mắt thôi.
Tống Văn cúi đầu nhìn Lục Tư Ngữ, làn da anh vừa được rửa qua trắng đến trong suốt: "Bọn họ hôm qua đã ngủ cả đêm rồi, cũng không phải chỉnh sửa tư liệu. Tôi nói thật đó. Chịu không được thì anh có thể đến sô pha trong văn phòng Cố cục mà nằm một lát."
Lục Tư Ngữ cầm ly nước ấm trên tay cố chấp lắc đầu: "Quên đi, phỏng chừng một xíu nữa sẽ có kết quả, tôi cũng rất hiếu kì chân tướng như thế nào."
Đang nói chuyện, tiếng giày cao gót của Từ Dao vang lên từ bên ngoài, cô đi vào lấy ra một xấp tài liệu từ trong túi ra nói: "Mấy phòng thí nghiệm hoá học gấp rút làm việc xuyên đêm, cuối cùng cũng có kết quả."
Mọi người nghe thế liền xúm lại đây. Tống Văn nhìn một đống con số trên bảng biểu xét nghiệm, khoé miệng hơi cong lên. Sau đó cậu nhìn về phía Lục Tư Ngữ nói: "Đi, cùng tôi đi thẩm vấn Lâm Quán Quán."
Lục Tư Ngữ đứng dậy đi theo cậu, cả người thanh tỉnh trong chớp mắt, gương mặt luôn luôn lạnh lùng có điểm hưng phấn.
Cửa phòng thẩm vấn vừa mở ra, Lâm Quán Quán đang nằm sấp trên bàn giật giật người ngẩng đầu lên nhìn Tống Văn và Lục Tư Ngữ. Đây đã là ngày thứ hai cô ta bị nhốt trong phòng thẩm vấn. Trong đêm đầu tiên cô ta phá lệ nhận được đãi ngộ khá tốt, được giam trong một căn phòng có giường để ngủ, nhưng hôm nay cô ta đã bị giam ở đây cả ngày, sự hành hạ kéo dài khiến cô ta trông hết sức tiền tuỵ, rất đáng thương.
"Sắp hết bốn mươi tám giờ rồi đúng không? Hay là Quách Hoạ đã tỉnh nên các anh đã điều tra xong rồi? Dựa theo quy định thì các anh chỉ có thể giam em đến giờ thôi đúng không?" Cách Lâm Quán Quán nói chuyện dường như đã chắc chắn rằng bản thân là người thắng cuộc trong trò chơi này.
Tống Văn ngồi đối diện cô ta nói: "Đó là trường hợp cô không phải là nghi phạm."
Lâm Quán Quán ôm lấy cánh tay mình: "Các anh vì sao lại nghi ngờ em giết người thế? Những gì nên nói em đều nói hết rồi, chuyện này không liên quan gì tới em hết."
Tống Văn dựa lưng vào ghế ngồi, lạnh lùng nói: "Cô cũng biết đã sắp hết bốn mươi tám giờ, không có chứng cứ thì tôi sẽ đến đây gặp cô sao?" Sau đó cậu thấp giọng mở miệng nói, như đang tiến hành tuyên án cô gái ngồi đối diện: "Chúng tôi đã tìm được chứng cứ then chốt, là cô mượn tay Quách Hoạ giết chết bạn học cô."
Lâm Quán Quán nhếch môi một chút: "Anh cảnh sát à, nói gì thì cũng phải có bằng chứng nha."
Tống Văn híp mắt nói: "Kế hoạch của cô bắt đầu thực hiện từ khi nào? Là bắt đầu khi cô phát hiện những kẻ trộm chó thường xuyên đến cửa hàng thú cưng? Bắt đầu khi giới thiệu công việc cho Quách Hoạ? Hay bắt đầu từ khi cô thử nghiệm liều lượng trên mèo hoang? Hay là từ khi cô khơi mào cuộc chiến trong ký túc xá, khiến cho Quách Hoạ mua chocolate đến giảng hoà cùng Đổng Phương và Mã Ngãi Tịnh?"
Đôi mắt trong veo của Lâm Quán Quán hiện lên màu hổ phách dưới ánh đèn của phòng thẩm vấn. Cô nhìn hai người trước mặt không hề phản bác lại cũng không xen ngang vào, cả người lạnh lùng như khối băng.
Tống Văn tiếp tục nói: "Cô chắc chắn tò mò không biết mình để lại dấu vết ở đâu đúng không, để tôi khôi phục lại quá trình gây án nhé. Vì để tiện cho việc hạ độc, cô chọn loại chocolate nham thạch màu đỏ, một hộp vừa đủ bốn viên. Loại chocolate này có vỏ ngoài là chocolate, bên trong toàn là nhân chocolate, rất tiện để hoà tan Natri xyanua. Buổi sáng hôm đó, cô giả vờ tốt bụng đi lấy chuyển phát nhanh, vì để không lưu lại dấu vân tay cô còn mang theo một cái bao tay, thừa dịp không có ai cô đem thuốc độc tiêm vào chocolate, để không bị người ngoài nghi ngờ nên mỗi viên chocolate cô đều tiêm thuốc độc vào. Thế nhưng cô rất sợ chết nên chỉ cho vào một ít chất độc trong một viên chocolate và làm dấu nó."
"Những viên chocolate đó để yên đến khi các cô ăn thì chất lỏng ngọt ngào bên trong toàn là kịch độc. Cô biết rất rõ thói quen của mỗi người, biết các cô ấy đều thích ăn ngọt nên buổi tối đó khi ba người lục tục trở về ký túc xá, tôi không biết cô dùng hoa ngôn xảo ngữ thế nào mà làm cho Quách Hoạ cầm hộp chocolate kia ra phân phát cho mọi người. Cô lấy viên chocolate mà đã làm dấu kia trước, ba người các cô ấy đều không hề phòng bị mà ăn chocolate vào."
Lâm Quán Quán mím môi không nó lời nào, Tống Văn nói tiếp: "Cô biết Natri xyanua là kịch độc, sợ chocolate này sẽ lấy mạng mình nên cho dù chỉ cho vào một ít độc nhưng cô vẫn không hề ăn hết viên chocolate kia. Cô đem phần còn thừa gói vào khăn giấy, chờ mọi người rửa mặt lên giường xong, đến khi tắt đèn thì lén lút vào nhà vệ sinh đem khăn giấy, chocolate, bao tay đã cắt vụn còn có ống tiêm bị đập nát cho vào bồn cầu rồi xả nước."
Nói tới đây, Tống Văn nhìn chằm chằm Lâm Quán Quán: "Đáng tiếc, cô vừa làm xong tất cả nhưng chưa kịp rửa tay thì các cô ấy đã bắt đầu phát tác chất độc, trong phòng ngủ một mảnh tối đen nên cô cũng không thể dọn dẹp sạch sẽ. Khi về tới cạnh giường, bởi vì sợ chết nên cô do dự nên gọi cấp cứu hay không, khi đó cô liền mò mẫm trên điện thoại Quách Hoạ, để lại dấu vân tay cùng chocolate trên đó. Nhưng cô không thể chắc chắn rằng xe cấp cứu đến sau khi các cô ấy đã chết nên đã do dự, để điện thoại xuống."
"Đổng Phương độc phát trước tiên, nhanh chóng tử vong. Mã Ngãi Tịnh bắt đầu kêu to cứu mạng, dưới tình thế cấp bách, cô đã dùng chăn đè chặt đầu cô ấy, độc phát cộng thêm hít thở không thông làm Mã Ngãi Tịnh hết sức đau đớn, cô phải dùng hết khí lực cả người mới khống chế được cô ấy. Nhưng mà vì cái này nên cô không thể phân thân mà kéo Quách Hoạ lại được, Quách Hoạ nhìn tất cả phát sinh trong phòng hoảng sợ mà mở cửa chạy ra ngoài...... Sau khi siết chết Mã Ngãi Tịnh, nghe thấy người ở phòng bên cạnh cũng đã tỉnh, bản thân cũng bắt đầu có phản ứng độc phát, lúc này cô mới gấp gáp gọi 120."
Nếu không có gì sai sót thì những gì Tống Văn miêu tả chính là những gì đã xảy ra vào đêm hôm đó trong căn phòng ký túc xá kia. Hai cô gái vì vậy mà chết, một người khác thì vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, mà hung thủ của vụ án thì đang đối diện bọn họ, lẳng lặng nghe như đang nghe một câu chuyện kể không hề liên quan gì với cô ta.
Lâm Quán Quán trầm giọng phản bác: "Anh cảnh sát à, trí tưởng tượng của các anh thật tốt. Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, chính Quách Hoạ đã siết chết người."
Tống Văn thở dài một hơi, cô gái trước mắt này thật là tự tin đến cố chấp, đến bây giờ mà còn vu khống thuận miệng đến vậy: "Sơ hở của cô chính là vẫn còn một ít chocolate dính lại trong tay cô, và nó theo tay cô cọ đến khắp nơi trong phòng."
Lâm Quán Quán mở to mắt, hô hấp bình tĩnh nói: "Tôi hiện tại vẫn còn nhớ rõ, buổi tối lúc ăn chocolate, trên tay mọi người đều dính phải một ít, sau đó các cậu ấy nôn ra khiến cả căn phòng trở nên loạn thất bát tao. Cái này thì chứng minh được gì, có lẽ, tay tôi trong lúc hỗn loạn bị dính vào thôi."
Tống Văn giải thích: "Nhưng mà vị trí để lại những vết chocolate này khá đặc biệt đấy. Trên sàn nhà vệ sinh, chúng tôi tìm được một giọt nhân chocolate, ở kế bên đó cũng xuất hiện một nửa dấu dép, mà hoa văn của dấu dép này lớn nhỏ đều trùng khớp với dép lê của cô. Ngoài ra, chúng tôi còn tìm thấy một lượng nhỏ mảnh vụn thuỷ tinh cùng với một miếng cao su nhỏ, thuỷ tinh thì hẳn đó là nơi cô xử lý kim tiêm, còn miếng cao su kia chắc là khi cắt nhỏ bao tay ra để lại."
"Anh dựa vào cái gì mà nói đó là tôi mà không phải là Quách Hoạ để lại." Lâm Quán Quán dựa lưng vào ghế, tiếp tục nghe Tống Văn nói.
Tống Văn xoay bút trong tay vài vòng: "Nếu chỉ với những phát hiện đó thì cũng không đủ để chúng tôi định tội cô, bởi vì những vật chứng quan trọng đều đã bị cô cho hết vào bồn cầu. Thế nhưng chúng tôi còn phát hiện được một dấu vết khác, trên cái chăn làm ngộp chết Mã Ngãi Tịnh chúng tôi tìm được nhiều vết chocolate hơn, đây chắc là dấu vết khi cô cầm chặt chăn khi Mã Ngãi Tịnh chống cự để lại."
Ánh mắt Tống Văn chăm chú nhìn gương mặt Lâm Quán Quán, cô gái đối diện này nghe thế nhưng vẫn không hề kinh hoảng. Ngữ khí cô ta hờ hững mà lạnh lùng: "Cái đó chỉ là một ít bã chocolate vỡ ra thôi......"
Dường như đã sớm đoán được cô ta sẽ nói như thế, Tống Văn trả lời: "Đúng vậy, ban đầu tôi cũng bị làm khó ở chỗ đó, trên chocolate cũng không có viết tên mà. Hơn nữa theo lời cô nói thì nhân chocolate rất dễ để lại dấu vết, trong hộp đóng gói, khăn giấy trong thùng rác của Đổng Phương, trên cổ tay áo của Mã Ngãi Tịnh, sàn nhà bên cạnh chỗ ngồi của Quách Hoạ tất cả đều là chocolate. Chúng tôi trước tiên phải tiến hành phân biệt những chocolate trong bãi nôn cùng với những cái còn nguyên chưa ăn qua......"
Nói tới đây, Tống Văn hơi nhếch khoé miệng: "Loại chocolate này do là chế tác thủ công nên độ lớn nhỏ đều có khác biệt, Natri xyanua tiêm vào cũng không cách nào bằng nhau. Chúng tôi đem những mảnh vụn chocolate đó cầm đi tiến hành tinh chuẩn thành phần hoá học, vì thế có thể tính toán ra nồng độ Natri xyanua trong bốn viên chocolate kia."
Đồng tử Lâm Quán Quán hơi co lại.
"Chocolate trên sàn nhà vệ sinh, trên điện thoại Quách Hoạ và trên chăn của Mã Ngãi Tịnh, mấy dấu vết chocolate này đều chứa nồng độ Natri xyanua rõ ràng là thấp hơn ba viên chocolate kia. Mà kết quả này, chỉ có một giải thích ----" Tống Văn ánh mắt sắc bén nhìn thẳng, như một con dao đâm thẳng vào tim Lâm Quán Quán: "Những mảnh vụn ở nhiều chỗ này hiển nhiên là bắt nguồn từ cùng một khối chocolate. Chocolate lưu lại trên điện thoại của Quách Hoạ có vân tay của cô, từ lời khai trước đây của cô thì có thể chứng minh dấu vết này là do cô để lại, vì thế không khó để suy luận ra đó là viên chocolate cô đã ăn trước đó. Quá trình phạm tội mà tôi vừa nói chính là chân tướng sự thật vào đêm hôm đó."
Chiều nay, sau khi suy đoán quá trình gây án, Lục Tư Ngữ đề nghị Tống Văn đem những mảnh vụn chocolate lúc trước làm thêm một bước kiểm tra, xét nghiệm thành phần bên trong. Mảnh vụn chocolate không nhiều lắm, không thể lấy ra dấu vân tay nhưng lại giúp bọn họ khoá được kẻ sát nhân.
Trong phòng ký túc xá, Lâm Quán Quán siết chết Mã Ngãi Tịnh, Quách Hoạ chạy ra ngoài kêu cứu, lộ trình hai người hoàn toàn bất đồng, với nồng độ giống nhau trong chocolate thì đều là dấu vết do Lâm Quán Quán để lại.
Một khi chất lỏng đó kết hợp vào nhân chocolate và dung hợp hoàn toàn thì mỗi một cái nhân chocolate sẽ có nồng độ cố định. Những vết kẹo dính dớp đó sẽ theo tay cô ta lan ra một số nơi trong phòng. Chocolate đắng mang theo ngọt ngào bên trong lại chính là một vũ khí đoạt mệnh, nhưng cũng bại lộ ra hung thủ chân chính.
Để làm ra kết quả tinh chuẩn nhất, bọn họ đã dùng chocolate nguyên vẹn, tiêm Natri xyanua vào. Qua nhiều lần thí nghiệm, cuối cùng rốt cục cũng có đủ số liệu hỗ trợ quan điểm của bọn họ.
Hết thảy đều đã xong, đến giờ bọn họ rốt cục cũng tìm được chứng cứ mấu chốt nhất, khoá được nghi phạm của vụ án. Quách Hoạ đang nằm trong bệnh viện chính là một con rối bị người khác lợi dụng, mà người chân chính muốn các cô gái này chết đi chính là Lâm Quán Quán.
Lúc này, khẩu cung của Lâm Quán Quán không còn quan trọng nữa, mảnh vụn chocolate cùng các vật chứng đã đủ để chứng minh chính cô ta đã đè chặt cái chăn kia, siết chết Mã Ngãi Tịnh.
Tất cả sự thật đã được vạch trần, Lục Tư Ngữ ngồi một bên ngừng ghi chép ngẩng đầu nhìn Lâm Quán Quán, trên gương mặt cô gái này không có nhiều biểu tình lắm.
"Cô còn gì muốn nói không?" Tống Văn cũng nhìn cô ta.
Cậu đã thẩm vấn qua vô số phạm nhân, đại đa số những người lúc đầu mạnh miệng thì cuối cùng đều từng bước bại trận, hoặc mặt xám như tro tàn, hoặc là khóc rống nước mắt đầy mặt, hoặc là kéo theo người khác xuống nước. Khi đối mặt với hung thủ hoặc nghi phạm, cậu không hề có chút đồng cảm nào, tựa như ngồi trước mặt chỉ là một sinh vật chứ không phải là một con người.
Lâm Quán Quán lạnh lùng nhìn cậu mở miệng: "Chuyện này không phải do tôi làm."
"Hiện tại muốn chối cãi cũng vô ích." Tống Văn trầm giọng nói, "Thật đáng thương cho bạn học của cô, các cô ấy vốn nên có được một tương lai rất tốt, lại bởi vì cô...... Nhân sinh của các cô ấy đều bị thay đổi hết. Giết người thì phải trả giá."
"Câm miệng! Không cần nói nữa!" Đây là lần đầu tiên trong vòng bốn mươi tám giờ, Lâm Quán Quán xuất hiện thất thố.
Trong phòng thẩm vấn, Lâm Quán Quán hơi nâng cằm nhìn Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ, ngon đèn như đèn pha chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của cô ta. Lâm Quán Quán nhanh chóng bình tĩnh lại, giọng nói hờ hững tự nhiên, không có một chút bối rối run rẩy nào: "Tôi không làm chuyện này, tôi không giết bạn học tôi. Thuốc độc là Quách Hoạ lấy tới, chocolate cũng là Quách Hoạ mua, là cô ta khiến các cậu ấy ăn. Những lời các anh nói căn bản là vu khống tôi." Cô ta ăn nói ngay thẳng, đôi mắt mang theo tự nhiên điềm dạm đáng yêu, giống như hết thảy mọi việc không hề liên quan gì đến cô ta.
Mọi người trong phòng quan sát ngơ ngác nhìn Lâm Quán Quán, chứng cứ trước mặt vậy mà sắc mặt cô ta không hề thay đổi, tiếp tục nói dối.
Nghĩ đến quá trình gây án mà sau lưng Phó Lâm Giang ớn lạnh từng cơn.
Lão Giả nhìn tình hình thẩm vấn, hơi nhíu mày nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ cô ta không làm thật sao? Chỗ chúng ta có xảy ra vấn đề gì không?"
"Anh cảm thấy thí nghiệm Từ Dao làm xảy ra sai sót sao? Hay là cảm thấy suy luận của Tống đội sai rồi?" Phó Lâm Giang hỏi lại ông, "Cô ta không đề cập đến chocolate nữa mà đang tránh nặng tìm nhẹ, còn tranh thủ sự đồng tình. Chuyện đã đến đây, đối mặt với chứng cứ mà vẫn lạnh nhạt như thế vốn không phải là phản ứng của người bình thường. Sự kiêu ngạo và tự tin này chính là sơ hở lớn nhất của cô ta."
Chu Hiểu gật gật đầu: "Chúng ta không thể hiểu được người như vậy thì không nói lên người như thế không tồn tại."
Suy nghĩ của con người đều ẩn bên trong cơ thể, có tốt có xấu, những ý nghĩ xấu xa trong đầu giống như sợi dây leo tẩm thuốc độc, theo tâm tư mà sinh trưởng, mượn máu thịt là không ngưng lan ra, cuối cùng đem cả người vây vào bên trong. Người có tâm độc có lẽ không thấy được bản thân mình có gì khác người, thế nhưng người ngoài nhìn vào thì không nhịn được mà rét run cả người. Một khi nọc độc bộc phát thì không chỉ độc chết người khác mà còn độc chết luôn cả chính mình.
Lâm Quán Quán tựa hồ không hề có cảm tình, không có sự đồng cảm, không có sự tôn trọng sinh mệnh, chỉ có bản thân cô ta. Những cái khác, người nhà cũng được, bạn bè cũng thế, tất cả đều là con rối trong tay cô ta. Vẻ ngoài cô ta mềm mại bao nhiêu thì nội tâm có bấy nhiêu kiêu ngạo, trong từ điển của cô ta, bối rối không hề tồn tại, giống như hết thảy đều không đáng giá.
Nếu không phải do loại chocolate mà cô ta tỉ mỉ lựa chọn này, có lẽ bọn họ căn bản không bắt được cô ta.
Cơn mưa mùa hạ rốt cục cũng trút xuống Nam Thành, chỉ là chậm hơn vài ngày, có lẽ bởi vì oi bức đã lâu nên trận mưa này rất to. Mưa bắt đầu từ ban đêm, từng giọt từng giọt hợp lại thành một bức tường nước không có kẽ hở, bao phủ cả thành phố vào trong. Mưa vẫn không ngừng rơi, rất nhanh đã tích tụ trên mặt đất một tầng nước dày. Trời đất dường như đã được trận mưa này gột rửa sạch sẽ, một chút oi bức kia cũng không còn nữa, trong không khí chỉ còn lại mùi hương tươi mới của cây cỏ sau mưa.
Rạng sáng một giờ rưỡi, chấm dứt tăng ca, vụ án cuối cùng cũng kết thúc. Chuẩn bị tốt việc giao nhận áp giải, Tống Văn không vội lái xe đi mà đem xe cảnh sát chạy đến dưới bậc thang của cảnh cục.
Từ xa, Lâm Tu Nhiên bước xuống từ một chiếc xe thuê, bung một chiếc dù màu đen đi đến, Tống Văn hô lên: "Lâm pháp y, tăng ca à."
"Ừm, mới từ nhà tang lễ trở về, có một thi thể vừa được phát hiện." Lâm Tu Nhiên như nhớ tới gì đó, "Đúng rồi, Quách Hoạ vừa vượt qua thêm một lần cấp cứu, ngày mai cô ấy sẽ được chuyển đến bệnh viện Hồng Thành để tiếp nhận điều kiện điều trị với tốt hơn.
Tống Văn gật đầu nhìn Lâm Tu Nhiên.
Người đi người đến liên tục, lúc này Lục Tư Ngữ lưng đeo balo mới xuất hiện trước cửa cảnh cục.
Tống Văn vờ như mình vừa mới đến, vẫy tay với anh: "Hôm nay anh không lái xe đến, lên đi, xe cảnh sát cho anh quá giang một đoạn đường."
Lục Tư Ngữ đáp lại, đi qua ngồi lên xe bắt đầu dụi mắt, hoàn toàn nhìn không ra người có tinh thần hăng hái lúc nãy. Hiện tại anh không chỉ mệt mỏi mà còn lạnh, như là đang đi trong cánh đồng tuyết hoang vu lạnh lẽo, kiệt quệ toàn bộ khí lực, chỉ muốn được trở về ngôi nhà ấm áp của mình ôm chó nhỏ ngủ một giấc ngon lành.
Tống Văn nhìn anh không muốn nhúc nhích, nghiêng người giúp anh mang dây an toàn, rồi khen ngợi nói: "Làm không tồi nha, hôm nay may mà có anh mới có thể tìm được chứng cứ định tội nghi phạm."
Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, anh cũng không cảm thấy mình đã làm được chuyện gì rất giỏi.
Tống Văn nói: "Nếu vụ án không phá được, vậy thì một nhà Quách Hoạ đã có kết cục thảm thương, cái này tương đương với anh đã cứu cả nhà bọn họ rồi."
"Là vật chứng đã giải quyết vụ án, tôi chỉ người ghép các manh mối lại thôi." Lục Tư Ngữ chớp mắt, bỗng nhiên nhớ đến đôi bàn tay lạnh lẽo của mẹ Quách Hoạ. Anh kỳ thật cũng không có ý định cứu người, nhưng lúc ấy lại nhất thời xúc động, hiện tại xong việc ngồi trong xe, thân thể anh mệt đến hư thoát. Trong lòng anh có loại yên bình chưa từng có, lại có chút thỏa mãn, hóa ra công lý chính là loại cảm giác này. Thì ra đây chính là điều mà Tống Văn luôn theo đuổi.
"Ai, vì sao anh không cho tôi nói đây là chủ ý của anh chứ?" Tống Văn hỏi ra nghi vấn trong lòng. Lúc Lục Tư Ngữ phỏng đoán quan hệ trong phòng ký túc xá lúc trên tàu thì đã nghĩ đến kiểm tra nồng độ của chocolate để xác định xem Lâm Quán Quán có phải là hung thủ hay không, thế nhưng anh lại đưa ra một yêu cầu chính là mong Tống Văn sẽ đồng ý không nói với những người khác đây là chủ ý mà anh đã nghĩ đến.
Ban đầu, Tống Văn nghĩ có thể là Lục Tư Ngữ không nắm chắc, sợ nghiệm chứng ra kết quả không đúng, thế nhưng sau đó cậu phát hiện thì ra Lục Tư Ngữ đã sớm nhận định suy đoán của mình là chính xác.
"Nếu nói là ý của tôi thì sẽ có chút vả mặt lão Giả, tôi cũng không thể đắc tội với tất cả mọi người......" Lục Tư Ngữ nói, dường như anh thật lòng muốn làm dịu mối quan hệ ở đây xuống, đối nhân xử thế thật sự là một chuyện khiến người khác cảm thấy đau đầu khó xử.
Tống Văn khởi động xe cảnh sát, mưa đập vào cửa kính xe cảnh sát từng tiếng mỏng manh, đèn xe trước chiếu lên sườn mặt của Lục Tư Ngữ hiện ra một gương mặt trắng nõn, tuấn mỹ nhưng quạnh quẽ, lãnh đạm.
Tống Văn bỗng nhiên nghĩ đến cuộc đối thoại buổi chiều của bọn họ, tình trạng bày ra đó của mỗi người không thể tách rời với xuất thân cùng những gì mà người đó đã trải qua. Như vậy, người có thể nhìn thấu tâm lý tội phạm và có thể sinh ra đồng cảm với nghi phạm như Lục Tư Ngữ, thì đã trải qua những thứ gì?
Tống Văn nhịn không được hỏi anh: "Anh nói Lâm Quán Quán lựa chọn chocolate là bởi vì đó là loại kẹo mà cô ta thích nhất, là phần thưởng của cô ta khi còn nhỏ sao?"
Lục Tư Ngữ cúi đầu ừ một tiếng.
"Vậy anh thì sao?" Tống Văn quay đầu nhìn anh, "Anh đã trải qua những gì rồi?"
Lục Tư Ngữ không nói gì thay đổi tư thế dễ chịu hơn, ngay lúc Tống Văn nghĩ rằng anh sẽ không nói cho cậu thì Lục Tư Ngữ bỗng nhiên nhìn ra ngoài cửa xe nhỏ giọng nói: "Tống đội, tôi có chút đói......"
Đói là cảm giác thế nào? Là như có vụn băng bên trong dạ dày, toàn thân đau đớn, tất cả các cơ quan đều kêu gào, tất cả các tế bào đều lạnh lẽo, có thể cảm nhận được sinh mệnh đang từng chút mất đi quỹ đạo ban đầu. Trong đầu chỉ còn thừa lại một từ đủ để đem người bức điên.
Ăn là nhu cầu bản năng liên quan trực tiếp đến sinh mạng, nhân loại vì để có thể có cái ăn mà việc gì cũng làm được. Cho nên trên thế giới này ăn là chuyện quan trọng nhất, thực phẩm cũng là thứ trọng yếu của thế giới này. Vì nó mà con người có thể làm bùng nổ chiến tranh, cũng vì nó mà có thể không chút lưu tình mà cướp đoạt sinh mạng của những sinh vật khác.
Ngoài xe, mưa vẫn chưa dứt, sột soạt dừng trên cửa kính xe. Mùa mưa ở Nam Thành hình như sắp đến rồi......